Chỉ một câu như vậy, Trịnh Hân Phong nói mà không có chút giọng điệu nào cả. Điều này không giống với con người thường ngày của cậu. Bên kia, Hồ Bưu Đĩnh, người dù sóng biển mấy chục năm cũng đánh không nổi, giờ này lại đứng không vững. Hắn đã từng trải qua chuyện đó một lần và sợ hãi nó trong rất nhiều năm. Lần này hắn cũng lo lắng không kém nên để ba người bọn họ đi trước. Nếu bản thân hắn đã lo lắng về một điều gì đó, chắc hẳn hắn đã tưởng tượng ra
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.