Đây cũng chính là năm 1992, sau khi giải phóng, làm gì có chuyện này?
Giang Triệt đứng ở hơi xa, đang đợi người, thỉnh thoảng quay đầu nhìn bọn họ...... Hiệu suất của Kỳ Tố Vân rất cao, dì Lưu và dì Phương chi trong nháy mắt đã tới, y vội vàng chào hỏi.
Tình huống rất khẩn cấp, không có thời gian xem kịch bản, phỏng đoán về các nhân vật, 'Hàn đại sư giờ chuyển thành đạo diễn Hàn' chỉ có thể giảng kịch bản cho các cô các bà tại hiện trường, cũng cầu nguyện hai vị lão nhân có thể mạnh hơn bốn vị công tử Hư Không trong Tây Du Hàng Ma Thiên.
Ở phía bên kia, bên ngoài cung điện văn hóa công nhân.
"Nhị Bảo, đầu óc cậu có hố à? Nghe không hiểu tiếng người hả?"
Đường Nguyệt còn chưa kịp nói chuyện, Tạ Vũ Phân đã nóng nảy, đi lên kéo vào bộ quần áo trên người Đường Nguyệt, nói: "Cậu dựa vào cái gì mà tin những lời chó má của đám người đó... chỉ bởi vì hôm nay Tiểu Nguyệt tỷ mặc quần áo đẹp?"
Cô lại nắm lấy dây chuyền phụ kiện trên người Đường Nguyệt: "Hay là vì nó?"
"Vậy cậu xem tôi... cậu xem cho kỹ, ai đã bao tôi, tôi đây... phải có mấy chục ông chủ lớn đến bao mới đúng?"
Nam công nhân viên chức trẻ tuổi tên là Nhị Bảo thút thít ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Tạ Vũ Phân 'tách' một tiếng, kéo xuống một viên thủy tinh rồi ném trên mặt đất, "Mới vừa rồi có người còn nói Tiểu Nguyệt tỷ mang dây chuyền kim cương, con mẹ nó đã từng thấy dây chuyền kim cương chưa mà sủa bậy đấy?"
Quả ớt nhỏ thô tục bắt đầu phát uy, vừa rồi trước khi Đường Nguyệt đi tới, cô bị người ta cố ý vây công, ngay cả nói chuyện cũng bị một đống âm thanh khá lớn đè ép, lúc này cuối cùng cũng được thống khoái chửi lại.
Đám người im lặng vài giây, "...Vậy cô ấy mặc như vậy, đeo thứ đó, đi đến các sàn khiêu vũ để làm gì?"
"Bán hàng, thế thôi."
Lần đầu tiên Đường Nguyệt mở miệng, thanh âm không lớn, ngữ khí cũng không mãnh liệt, vừa nói vừa cúi đầu dùng tay quét đi những tảng đá, dành ra một không gian trống trải, cô đặt gói hàng xuống, mở ra, bắt đầu sắp xếp lại dây chuyền phụ kiện và vòng tay dệt vải.
"Đó cũng là thứ thối tha của thời đại cũ, xuất đầu lộ mặt, cực kỳ mất mặt xấu hổ", một gã nam công nhân viên chức ngực trong túi cắm bút máy đứng ra, vẻ mặt khinh bỉ nói, "Nói là bán hàng, có kiểu bán hàng như vậy sao, còn không phải bán mặt mũi của mình?"
Lời này rất tru tâm...... Nhất là hiện tại là năm 1992.
Nam công nhân viên chức tránh ánh mắt kinh ngạc của Đường Nguyệt, đang muốn tiếp tục......
Bốp.
Một cái bạt tai nhằm thẳng trên mặt của hắn, thời cơ rất vừa vặn, dì Lưu với mái tóc bạc nhào tới, bà hơi loạng choạng, nhưng vẫn dướn người lên.
Nam công nhân viên chức muốn đẩy người ra, nhưng do dự một chút, không dám dùng sức quá mạnh, đành phải hổn hển lui ra hai bước, căm tức nói:
"Sư nương, dì làm gì vậy?"
Tình huống của dì Lưu rất đặc biệt, dì ấy chỉ còn cách hai năm nữa là về hưu nhưng lại bị ép nghỉ việc, đến nay chuyện tiền lương về hưu vẫn chưa có lời giải thích rõ ràng, mà chồng của dì ấy, thì ra cũng là người có tư cách lâu năm của nhà máy xưởng dệt số hai, cho nên trong xưởng toàn là con cháu. Mấy năm trước tình hình chính là như vậy, thầy trò ở trong nhà xưởng, vậy cũng coi như người thân của nhau......
Đáng tiếc, lao nhân gia đi sớm vài năm, còn lại một lão sư nương, sau khi mất việc cuộc sống trôi qua rất gian nan. Vì chuyện về hưu, bà đi khắp nơi cầu xin, khóc lóc khắp nơi, nhưng tất cả đều vô dụng, trong lòng như tro tàn.
Nam công nhân viên chức từ lúc ban đầu nghiến răng nghiến lợi muốn phát tác, một lúc thì chỉ biết thở hổn hển, nguyên nhân cũng chính vì vậy, trước mặt mọi người dám đánh lão sư nương đã mất chồng? Truyền đi hắn cũng không cần làm người nữa, nơi này đa số mọi người đều biết thời điểm hắn mới vừa vào xưởng, bởi vì nhà ở bên ngoài, cũng không chiếu cố cho bản thân được, phải ăn ở nhà sư phụ sư nương hơn nửa năm.
"Sư nương à? Lúc lão thái bà chết tiệt này phải nhặt rau ở chợ, cậu cũng không gọi tôi một tiếng sư nương." Dì Lưu ho một tiếng, chỉ vào nam công nhân viên chức kia nói, "Mã Văn Hoan, cậu thay tôi nói một câu xem? Tôi đến tận cửa cầu xin, cậu đã trốn đi đâu."
Đám người xì xào một hồi, biểu tình Mã Văn Hoan rối rắm một chút, có chút thở hổn hển nói: "Đó là chính sách của quốc gia, Ngưu xưởng trưởng muốn giúp mọi người cũng không có biện pháp, huống chi cháu chỉ là một công chức nho nhỏ."
Hắn tự mình kéo Ngưu Bính Lễ vào, trong đám người ở đây có rất nhiều người sợ ông ta, nhưng cũng có một ít trong lòng rất hận Ngưu Bính Lễ, chỉ là phần lớn không dám trực tiếp đắc tội mà thôi.
Những bước chân vô tình di chuyển, và đám người bắt đầu từ từ tách ra.
"Đúng vậy, nói hay lắm, cho nên, tôi không cầu cậu nữa, không làm khó cậu..." Dì Lưu ánh mắt dừng lại một chút, mang theo vẻ nghẹn ngào, bỗng nhiên một chút nước mắt rơi xuống, "Vậy thì vì cái gì, Tiểu Nguyệt mang theo mấy người vô dụng như chúng tôi, chính mình tự kiếm miếng cơm ăn, các người còn muốn làm như vậy?"
Đến mức này, rất nhiều lời cũng đã không cần Giang Triệt dạy nữa, về phần xúc động như vậy, càng không phải y có thể dạy người khác được -- là lão nhân đã đè nén hồi lâu, cảm xúc chân thật đã được giải tỏa.
"Hơn nữa cậu, Mã Văn Hoan, dùng lương tâm của cậu, cậu dám đứng ra nói rằng bản thân cậu nói ra những lời vừa rồi, sau lưng không có người thúc đẩy không?"
"Ai xúi giục cậu, các người muốn làm gì, còn không phải là muốn ép chúng tôi chết đói đúng không, ngay cả việc làm để kiếm sống cũng không cho, có phải là con người nữa không, hay là đồ chó má?"
Đám người im lặng một lúc, có mấy cô gái nhỏ giọng mở miệng an ủi vài câu.
Dì Lưu xoa ngực thuận khí, ngữ khí dịu xuống, nói tiếp:
"Còn có các người, những người còn đang làm việc, chúng ta không oán hận gì cả, đều là dựa vào sức mình để kiếm miếng cơm, các ngươi có miếng cơm ăn, bên ngoài sẽ ít đi một người chịu khổ, rất tốt."
"Nhưng số còn lại, cũng là đám người bị sa thải, các ngươi bị nước đổ vào đầu rồi, bị ngu à?!"
"……"
Trong lúc nhất thời rất nhiều người đều cúi đầu.
"XXX mẹ anh..." Thanh niên tên là Nhị Bảo bất ngờ từ trên mặt đất nhảy dựng lên, đẩy ngã Mã Văn Hoan xuống đất, vung quyền đấm liên tục, "Ai vẹ anh nói xấu Tiểu Nguyệt tỷ, ai vẹ anh nói... Mọi người nghĩ lại đi, những lời nói này có phải bắt đầu từ đám người Mã Văn Hoan rồi lan truyền ra không?"
Mọi người một khi được nhắc nhở, mấy người gan lớn một chút bắt đầu hét lên:
"Chính hắn, đệt mợ lão tử tin lời hắn nữa chứ."
"Tên chó má......"
"Họ Ngưu muốn làm gì mà ai không rõ, lão Đường năm đó cứu hắn là chó gì."
"Cái tên chó chết đó sao không ra đường bị xe cán chết cụ nó đi, súc vật, người ta mang ơn giờ lại dám đối xử như vậy!"
"Còn mấy tên chó chết làm tay sai cho lão. Mẹ nó, tụi mày ăn xxx lớn lên à, bị ngu hả, làm chó cho ai không làm, làm chó cho một tên khốn như vậy, thối không ngửi nổi?"
"……"
Có mấy người cũng lén lút trốn trong đám người lấy hết can đảm la hét chửi rủa vài câu, trong tình cảnh đó, rất nhanh Nhị Bảo đã bị người ta kéo ra, mấy công nhân viên chức nhà máy nâng Mã Văn Hoan dậy, lạnh lùng trừng một cái, đám người nhất thời không lên tiếng chỉ biết im lặng.
Đây đều là đám tay chân của Ngưu Bính Lễ.
Cục diện giằng co bên trong, nữ diễn viên số hai là dì Phương đã xuất hiện, chạy tới bên người Đường Nguyệt, một tay nâng hai cánh tay của nàng lên, khẩn cầu nói: "Các vị cán bộ, lãnh đạo, cho chúng tôi một con đường sống đi..."
Cô xé băng dính trên tay Đường Nguyệt ra, hai tay có nhiều vết phồng rộp, mười ngón tay đều bị rách.
Mấy hôm nay, ngày đêm liên tục đẩy nhanh tốc độ sản xuất, kéo dây chỉ, đôi tay đã bị rất nhiều vết thương nhỏ... Vì buổi khiêu vũ đêm nay, cô cắt băng dính dán lên khắp nơi, nhìn từ xa không thấy, nhưng xé xuống thì có mấy chỗ bắt đầu chảy máu.
Cứ như vậy, đôi tay này đặt ở nơi đó, những lời đồn đãi, những chỉ trích vừa rồi bỗng trở nên nực cười đến cực điểm?!
"Có tiểu tam nào cần phải kiếm sống như vậy không?!"
"Loại lương tâm chó má gì, mới có thể nói ra mấy chữ đó?!"
Tạ Vũ Phân lui về phía sau hai bước, đứng chung một chỗ, cũng đem hai tay vươn ra, vết thương và vết phồng rộp y chang như Đường Duyệt.
"Cho chúng tôi một con đường sống đi." Một nữ công nhân khác vốn chuẩn bị phụ trách trông coi quầy hàng của cung văn hóa cũng vươn hai tay ra.
"Cho con đường sống đi, Mã văn thư, còn có giám đốc Ngưu của anh nữa...... Chỉ chút nghề để kiếm sống thôi, để chúng tôi có miếng cơm ăn đi." Dì Lưu cũng vươn hai tay già nua của bà ra.
Trong giọng nói bình tĩnh ẩn chứa lực chấn động cực lớn, sự kết hợp giữa diễn kịch và ứng biến quả thực đã vượt quá sự mong đợi của Hàn đạo diễn.
Giang Triệt đứng trong đám người đang quan sát.
Vừa rồi trong một thời điểm nào đó, y cảm giác bản thân mình về sau thật sự có thể đi làm nghề đạo diễn, nhưng mà khi y nhìn thấy đôi tay đó, thế nào cũng không thấy thoải mái được.