Giang Triệt mời ba người Trịnh Hân Phong, Tần Hà Nguyên, Trần Hữu Thụ ăn một bữa cơm, xem như khao thưởng, nhưng cũng chỉ mời ở quán cơm nhỏ đầu đường.
Trên bàn có mấy đĩa xào rau, cộng thêm một nồi cá chạch, một nồi thỏ rừng, bia thì không nhiều lắm, mỗi người chỉ có hai chai bia.
Bởi vì vừa mới kiếm mấy vạn tệ chỉ trong vòng mấy tháng, đề tài chủ yếu đều ở trên chuyện này.
"Chắc hiện tại Hà Lão Yên đang mắng tớ, bất quá đều là thương nhân kinh doanh, ông ây chắc không khó hiểu trong chuyện này, việc làm ăn không phải là từ thiện, lần này tớ không làm, cũng chưa chắc nhất định là ông ấy. Huống gì tớ làm ra ầm ĩ như vậy, xưởng của ông ấy xem như vực dậy từ đống tro toàn, cho nên khi mắng xong, ông ấy còn phải nói một tiếng cám ơn nữa."
Bị Trịnh Hân Phong chèn ép rất thảm, Giang Triệt chủ động tổng kết một chút, nói tiếp: "Cho nên trước khi chia tay để cậu ấy chịu tiếng xấu thay tôi, để Liên muội muội trải qua vài ngày đau khổ, cũng là việc nên làm."
"...... Cậu còn không biết xấu hổ sao, cô bé nhất định sẽ khóc rất thương tâm." Trịnh Hân Phong gắp một con lươn vào bát, nói: "Đúng rồi, vừa rồi tớ ra phía sau thấy lươn nhà bọn họ vừa to vừa tươi, thế nào, gọi thêm một nồi?"
Nghe cậu ta hình dung như vậy, Giang Triệt quyết định bỏ qua, gọi thêm một nồi nội tạng của bò.
Trịnh Hân Phong còn nói: "Haiz, lão Giang cậu nói thử, nội tạng bò có gì ngon không?"
Giang Triệt vội vàng giơ tay: "Ông chủ, không cần nội tạng của bò nữa, trực tiếp mang thịt bò lên là được."
Trong bữa tiệc, mặc kệ Giang Triệt nói đùa, hay cãi nhau với Trịnh Hân Phong, hay là nghiêm túc đề cập đến cân nhắc và suy nghĩ của mình, Tần Hà Nguyên và Trần Hữu Thụ đều ngồi nghe rất chăm chú.
Cả hai không phải là người không có đầu óc hay ý tưởng, nhưng thiếu kiến thức về thế giới bên ngoài, ban đầu ở tầng lớp dưới cùng, họ có thể đã lựa chọn đến một nơi như ga tàu hỏa, có khả năng đã suy tính về điều này.
Về điểm này, Giang Triệt đã sớm có phán đoán của mình, thậm chí còn có chút thưởng thức, trong khoảng thời gian này tiếp xúc với nhau, ấn tượng của y đối với Tần Hà Nguyên, Trần Hữu Thụ rất tốt.
Nhưng Giang Triệt lần này đi Thượng Hải cũng không có ý định mang bọn họ theo.
Thứ nhất, mấy ngày hôm trước đám tay chân của Đường Liên Chiêu đã có xung đột với đám thủ hạ của Ngưu Bính Lễ, trong tiệm và nhà cẩu Đường Nguyệt đều cần phải cẩn thận hơn.
Thứ hai, dưới tình huống tình nghĩa còn chưa tính là thâm hậu, tùy tiện bày ra số tiền mấy chục vạn tệ, dùng cả tính mạng và tất cả gia sản để đi 'khảo nghiệm' người khác, là một chuyện cực kỳ ngu xuẩn.
Sự tin tưởng được xây dựng từng bước mà có, mỗi bước đều tương xứng với sự sống và cái chết, việc dập đầu kết bái huynh đệ ngoại trừ trong các tiểu thuyết Tam Quốc Thủy Hử, hiện thực không có mấy người là huynh đệ chân chính, Giang Triệt từ khi nhận lấy chứng minh thư của hai người đến khi trả lại, đến bây giờ mới dám yên tâm mang theo hai vạn tệ, bảy vạn tệ ở chung với hai người...
Thực ra là sự tin tưởng đang dần được tăng lên. Dù sao hai người bọn họ dù muốn động thủ, mười Giang Triệt cũng không chống lại được.
Điểm ấy y rất tin tưởng, Tần Hà Nguyên và Trần Hữu Thụ cũng tự mình hiểu được rất rõ ràng.
……
Thời gian cứ trôi như vậy cho tới tháng năm, khoảng cách tốt nghiệp càng ngày càng gần.
Trong lúc đó Tô Sở cố ý tới tìm Giang Triệt một lần, nói đến chuyện dạy học.
"Gần đây lãnh đạo đang thảo luận về danh sách giáo viên hỗ trợ", cô nói, "Bất quá có chuyện em khẳng định không dự liệu được, một người cẩn thận như Diệp Quỳnh Trăn, cho dù gặp khó khăn nhất cũng chưa từng đưa ra yêu cầu với lãnh đạo, mấy ngày nay một mực đi tìm lãnh đạo, muốn xóa tên em khỏi danh sách đó."
Giang Triệt gật đầu, không nói gì, chờ cô tiếp tục.
Tô Sở dừng lại một chút, còn nói, "Hoặc là em suy nghĩ một chút chuyện ở lại trường? Học kỳ này kết thúc chị sẽ không ở trong trường nữa, cảm thấy ở đây rất nhàm chán, hơn nữa vẫn chơi bời như vậy, người trong nhà cũng không cho... trả lại danh ngạch cho em?"
Giang Triệt suy tư trong chốc lát, nói: "Em vẫn muốn đi, giúp em giải thích một chút với Diệp Quỳnh Trăn, nói răng em cũng có lý do của bản thân, trong việc này thật sự không có một chút giận dỗi nào cả."
Tô Sở gật đầu, suy nghĩ một chút lại hỏi: "Nhưng trong hai năm, không sợ hoang phí bản thân à? Bây giờ em đã có thể phấn đấu tốt hơn rất nhiều mà."
Hai năm à? Lý do thật sự, Giang Triệt không thể nói với bất kỳ ai, chỉ buồn cười nói: "Chắc chắn sẽ không tới hai năm, nếu thuận lợi thì chưa chắc đã tới một năm, cụ thể ở bao lâu bây giờ em vẫn chưa xác định, nhưng... nhất định em phải đi một chuyến."
"Được rồi", Tô Sở không truy vấn, cười nói, "Gối thêu hoa, em cũng đừng ở bên đó cưới vợ sinh con nhé, em gái trên núi cũng không thiếu dạng người hung ác đâu."
"Chắc chắn."
"Vậy là tốt rồi." Tô Sở xoay người đi hai bước lại vội vàng quay đầu lại, nói: "Đúng rồi, tiệm may của Đường Nguyệt và hai người bạn của cô ấy sắp khai trương rồi, em có biết không?"
Từ ngày đó sau khi cô khiêu vũ với Đường Nguyệt, hai người liền làm quen, thỉnh thoảng không có việc gì thì đi thăm hỏi lẫn nhau.
Có một người bạn như vậy, đối với Đường Nguyệt cũng không phải chuyện xấu gì cả.
"Mở cửa hàng nhanh vậy à?" Mấy năm nay số người duy trì thói quen tự mua vải rồi về may ở nhà cũng rất ít, việc kinh doanh cũng khá tốt, Giang Triệt lắc đầu, nói: "Họ không nói với em."
Tô Sở trưng ra vẻ mặt khinh bỉ, nói: "Em cũng quá vô liêm sỉ đi, may mà chị vẫn quan tâm đến 'hoa khôi nhà máy', tên cửa hàng của bọn họ do chị đặt đó, gọi tiệm may Tô Đường, thế nào, dễ nghe đúng không?"
Cái tên này nếu đặt ở hai mươi năm sau có lẽ cũng tạm được, chỉ là khi đó rất khó thấy cửa hàng may, đặt ở hiện tại, có chút quái lạ, hơn nữa Tô, Đường, ghép hai chữ cũng quá gượng gạo, Giang Triệt bất đắc dĩ nói: "Da mặt chị thật dày."
"Rõ ràng là Kỳ Tố Vân, không phải chữ 'Tô' của chị, hài âm mà thôi." Tô Sở vội ngụy biện.
"Vậy Vũ Phân tỷ đang hận chị muốn chết rồi."
Chỉ trong mấy ngày, tiệm may của Đường Nguyệt, Kỳ Tố Vân, Tạ Vũ Phân đã khai trương, ngoại trừ buôn bán vải may, dịch vụ may vá sửa chữa, các cô còn đặc biệt dành lại một bức tường, trên đó treo lên các loại dây chuyền phụ kiện và vòng tay dệt vải.
Cách làm rất thông minh, Giang Triệt đi qua một chuyến, đặc biệt tặng mấy bản thiết kế mới mẻ và độc đáo để làm quà khai trương.
Cửa hàng nhỏ làm ăn rất tốt.
Bởi vì lần trước xử lý kịp thời chuyện xung đột ở cung văn hóa công nhân, tình thế hiện tại rất có lợi với các cô gái phía Đường Nguyệt, dư luận gần như nghiêng về một phía.
Trên phương diện kinh doanh, nếu mọi người có nhu cầu, cũng nguyện ý chiếu cố mấy cô gái kiên cường đã mất việc này hơn, hơn nữa tay nghề bản thân các cô quả thật rất giỏi.
Công lao của dì Lưu và dì Phương là lớn nhất.
Tình huống lúc đó, bất kể là xung đột bắt đầu xảy ra, hay là dựa thế để đè xuống, lời đồn đãi và chuyện nghị luận sau lưng đều không có khả năng giảm bớt, thế nhưng thông qua một màn vở kịch hơi khoa trương một chút, các cô không chỉ được làm sáng tỏ sự thật, còn kiếm được sự tán thành của mọi người, đây là kết quả mỹ mãn nhất.
So ra mà nói, Trịnh Hân Phong gần đây thường xuyên đi qua bên cửa hàng may, máy ghi âm của Tạ Vũ Phân đã mua được rồi, đang được đặt ở trong tiệm, Trịnh Hân Phong không có việc gì liền đem hai cuộn băng mới qua bên đó, chơi ở đó rất lâu.
Không bao lâu sau, hôn lễ của Kỳ Tố Vân đã tới.
Giang Triệt và Trịnh Hân Phong đều đi chúc mừng, Giang Triệt gửi một bao một bao lì xì cỡ lớn chừng 500 tệ, bên trong đã có phần thưởng, có nhân tình, còn bao gồm thù lao mấy ngày đó chồng của cô hỗ trợ rất nhiều công việc cho mọi người.
Hôn lễ được tổ chức ở một thôn xóm vùng ngoại ô, tiệc lưu động có mấy chục bàn, Giang Triệt ăn uống xong thì đặc biệt mời rượu tạm biệt hai vợ chồng mới cưới, chúc vài câu may mắn, cũng hàn huyên vài câu với chồng của Kỳ Tố Vân.
"Nghe nói anh muốn mở trại nuôi tôm?"
"Đúng. Giang huynh đệ có năng lực lớn, chủ ý nhiều, cảm thấy được không?"
"Định nuôi tôm gì?"
"Thường thấy thôi, tôm hùm đất."
Bên cạnh có người xen vào nói: "Tôi nói thật, đồ chơi kia trên đồng ruộng khắp nơi đều có, nói với hắn không cần nuôi đâu, hắn không chịu nghe."
Chồng của Kỳ Tố Vân nói: "Tôi cảm thấy, hiện tại mở quán cơm, quán ăn khuya gì đó càng ngày càng nhiều, tôm hùm đất chỉ có một chút ngoài hoang dã trên đồng ruộng, khẳng định cung không đủ cầu. Mặt khác, tôi thử tính tóa, chỉ riêng những ông chủ quán cơm hiện tại mà tôi đã kết giao, đến lúc kinh doanh đã đủ số lượng đặt hàng..."
Thân là người yêu thích tôm hùm đât, Giang Triệt rất đồng ý với suy nghĩ này. Người đàn ông này vừa nhìn đã biết là kiểu người điển hình từ nông thôn đi ra, vừa cần cù ại chịu khó, đầu óc cũng lanh lợi, có gan, có chủ ý, cuộc sống sau này của Kỳ Tố Vân sẽ rất tốt.
Giang Triệt, y đi rồi.
Cô dâu Kỳ Tố Vân một thân quần áo đỏ thẫm ôm Đường Nguyệt trốn ở phía sau nói:
"Cậu rốt cuộc nghĩ như thế nào vậy? Bây giờ làm như cố ý xa lánh...... Dần dần trở thành hai người xa lạ. Cậu xem Vũ Phân đi, biết rõ cậu ta cũng sắp tốt nghiệp rồi, không phải vẫn là bạn bè bình thường đó à? Mọi việc trong lòng mình tự rõ ràng là được rồi."
"Chính tớ cũng không biết." Đối với người bạn thân nhất, trong người có uống chút rượu, Đường Nguyệt nói một câu trong lòng, nhưng không nói cô có vấn đề gì.
……
Ngày 26 tháng 5 năm 1992, chỉ còn 7 ngày nữa là đến ngày quay số lần hai của giấy chứng nhận.
Giang Triệt lại đi Thượng Hải.
Toa tàu vẫn chật chội như trước, có vài người cầm điện thoại cục gạch liên tục gọi điện thoại, người đàm luận về chơi cổ phiếu rất nhiều, nói chuyện chính là mấy vạn tệ thậm chí mấy chục vạn tệ cũng có......
Toàn bộ toa tàu đều tràn đầy niềm hưng phấn về tiền bạc, lần trước hoàn toàn không có cảnh tượng này xảy ra.
Chỉ vài ngày trước, ngày 21 tháng 5 năm 1992, thị trường chứng khoán Thượng Hải đã mở rộng toàn diện giá cổ phiếu, chỉ số Hỗ Hải tăng từ 616 giờ lên 1265 giờ. Thị trường năng lượng Hối Thông tăng 470% trong ngày, đầu tư của Kim Phong tăng 328%.
Chỉ 3 ngày sau, chỉ số Thượng Hải lại lên tới 1420 điểm, giá cổ phiếu tăng vọt, trong đó giá trị của năm thị trường chứng khoán mới tăng vọt từ 2500% đến 3000%.
Trong khi đó, thông tin chính thức công bố, thị trường chứng khoán Thượng Hải tăng thêm một lượng lớn cổ phần mới, tỷ lệ ký kết giữa chứng nhận mua cổ phiếu lần thứ hai sẽ lên tới 50%.
Giá chợ đen giấy chứng nhận phát tài năm 1992 bước vào giai đoạn điên cuồng nhất.