Ga tàu hỏa vĩnh viễn là một nơi rất đông đúc và tràn đầy sức sống.
Nếu có gì đó khác biệt của các nhà ga đầu thập niên 90, đó là bạn có thể nhìn thấy rõ ràng sự thay đổi của thời đại trong cùng một địa điểm.
Cùng một hành lang, cùng một quảng trường nhỏ, cùng một phòng bán vé.
Bạn sẽ thấy âu phục và trang phục kiểu Tôn Trung Sơn, kính râm và khăn trùm đầu, giày da sáng bóng, giày cao gót và giày giải phóng bị mài mòn vài chỗ.
Cũng nhìn thấy có phụ nữ mặc âu phục kiểu Tây, mang theo túi nhỏ xin xắn, trang điểm trên mặt rất xinh đẹp, cũng nhìn thấy phụ nữ mặc áo vải hoa, bên phải có cái ve áo, dùng để buộc dây cõng con cái trên lưng.
Ánh mắt các cô thường thường khinh bỉ lẫn nhau -- hồ ly tinh, không biết xấu hổ. Đồ nhà quê ngu ngốc.
Xe chở hành lý, xe lau nhà còn chưa thịnh hành như đời sau, đàn ông vừa đi vừa cầm điện thoại cục gạch cũng không cần hành lý nhiều lắm, tiêu chuẩn của bọn họ, là một cái túi da hình vuông kẹp ở dưới nách.
Mà một kiểu người khác bận rộn tay xách vai khiêng, cũng không phải là túi da rắn mà sau này chúng ta quen thuộc, đó là một loại bao bì màu trắng có hoa văn in ở trên đó, đa số mặt trên sẽ in hai chữ: urê -- vâng đó là cái bao lác đựng phân đạm.
Giang Triệt và Trịnh Hân Phong đi một vòng không có thu hoạch, ngồi xuống bên quảng trường nhỏ, nhàn rỗi ngắm nhìn dòng người đông như mắc cửi.
Một phụ nữ ăn mặc khá lẳng lơ đối với thời đại này, tay kéo một gã đàn ông tuổi không còn nhỏ, xách theo túi da, tay cầm điện thoại cục gạch lắc lư đi qua trước mặt của hai người.
"Đây chính là cuộc tình bí mật mà bên ngoài hay nói đúng không?" Ánh mắt Trịnh Hân Phong hưng phấn, hạ giọng nói, "Chuyện này, làm thằng em tớ 'đứng lên' rồi."
Giang Triệt gật đầu.
Đầu năm nay các cô thư ký nhỏ có một điểm không tốt, là muốn ăn mặc, cư xử để cho mọi người biết mình là thư ký nhỏ, không giống như sau này, cô thư ký nhỏ có tố chất yêu cầu rất cao, không chỉ phải 'có khả năng', còn phải có khả năng chân chính, hơn nữa chỉ nhìn bề ngoài, còn tưởng rằng là 'nữ tinh anh' trong công việc, mà sự thật cũng có thể là tinh anh thật.
Cô thư ký nhỏ có bộ ngực rất lớn.
"Sau này nếu trở thành sếp, cũng phải tìm mấy người như vậy." Trịnh Hân Phong kích động khoa tay múa chân, ở bên cạnh nói, "Mẹ nó, càng ngày càng không muốn trở về dạy học."
Giang Triệt không để ý đến người bạn đang lên cơn, theo bản năng mách bảo, y cũng nhìn vào bộ ngực, sau đó ở giữa ngực có một sợi dây chuyền trân châu, một sợi dây chuyền bằng vàng, hai sợi dây đều mang bên ngoài cái áo, mà nút áo khoác nho nhỏ thì được mở ra.
Giang Triệt mơ hồ nắm bắt được cái gì đó trong chuyện này.
"Có muốn làm một việc với chi phí rất nhỏ, thử dẫn đầu thời đại không nhỉ? Nhân tiện xem tư duy và năng lực vận hành của bản thân mình trong thời đại này có được không."
……
Hai ngày kế tiếp, Giang Triệt đều đang suy nghĩ về vấn đề này.
Vẽ tranh, viết ra kế hoạch.
Hai ngày sau, y và Giang phụ đi cùng nhau, sáng sớm đến ga tàu lửa đón chú hai và thím, đưa về đến cửa hàng, trợ giúp dàn xếp ổn thỏa, xong xuôi hết cả Giang Triệt mới trở về trường học, y còn có tiết ở trường.
Đối với Giang Triệt mà nói, đây là một ngày quá đỗi bình thường.
Nhưng đối với Đường Nguyệt thì không phải......
Chiều hôm đó, trong văn phòng cải cách và sa thải của Ngưu Bính Lễ, mộ dòng chữ đỏ 'ủng hộ tái cơ cấu là một việc làm yêu nước' cỡ lớn được dán trên tường sau lưng ông ta.
Đường Nguyệt đứng ở phía sau hai nữ công nhân, Kỳ Tố Vân và Tạ Vũ Phân, cố gắng lảng tránh tầm mắt của Ngưu Bính Lễ.
"Giám đốc Ngưu, chú xem...... Ba người chúng tôi lúc mười mấy tuổi đã vào trong xưởng rồi, nghiệp vụ cực kỳ thuần thục, cũng cảm thấy rất luyến tiếc, chúng tôi thật sự rất muốn quay về trong xưởng."
Tạ Vũ Phân nói xong đem tiền lì xì của mình lặng lẽ đặt ở trên bàn, Kỳ Tố Vân cũng làm theo, các cô còn chưa quen việc gửi quà cáp, chỉ có thể cố gắng làm theo hình ảnh tự tưởng tượng trong đầu.
Ngưu Bính Lễ ngẩng đầu nhìn thẳng vào Đường Nguyệt, vẫn không lên tiếng.
Kỳ Tố Vân lặng lẽ hất cánh ta ra sau lưng, bàn tay lặng lẽ mở ra.
Đường Nguyệt đã biết, cô muốn nhắc khéo đưa 'quà cáp' của mình cho cô ấy.
Chần chờ một lúc, lấy phong bì đỏ từ túi ra, đặt vào trong tay. Cảm giác đau lòng, nghẹn khuất, đầu ngón tay nắm chặt một góc phong bì không chịu buông tay, cảm giác giữ chặt đến mức trên mặt giấy của phong bì như gần rách ra.
Giằng co một hồi rất lâu, cuối cùng Đường Nguyệt cũng chịu buông tay.
Phong bì đỏ bị Kỳ Tố Vân lấy được, lặng lẽ đặt lên bàn, "Giám đốc Ngưu, đây là tâm ý của Tiểu Nguyệt."
Vài năm rồi, cuối cùng 'người cháu' này cũng đã hiểu được, tâm trạng Ngưu Bính Lễ rất tốt, nhưng không biểu hiện ra ngoài.
Bốn mươi sáu tuổi, gái gú rượu chè đã tổn hại rất nhiều đến thân thể, Ngưu Bính Lễ có chút hói đầu, da đầu hơi trơn bóng, ông ta cúi đầu xuống, ngón tay gõ 'cốc cốc' hai tiếng ở trên mặt bàn.
"Các người, chỉ biết ở bên ngoài nghe đồn mấy chuyện tào lao."
Vừa nói, ông ta vừa nói vừa đưa bàn tay ấn thử vào mấy phong bì đỏ ở trên mặt bàn. Đầu năm nay lãnh đạo thu lễ, so với hậu thế công khai lớn mật hơn nhiều lắm.
Đặc biệt là Ngưu Bính Lễ, hiện nay ở nhà máy số 2 ông ta đang khá nổi tiếng, quả thực không biết kiêng nể gì cả.
"Các người làm vậy là muốn làm khó tôi rồi", tựa hồ không quá hài lòng, Ngưu Bính Lễ hắng giọng, nói, "Đặc biệt là Tiểu Nguyệt, cháu là người quá hồ đồ, chú của mình, nếu thật sự có biện pháp, chú sao có thể không chiếu cố cháu mình được chứ?"
"Bẩn thỉu?"
Ba cô gái cắn răng chịu đựng, trong lòng cực kỳ nghẹn khuất, khóe mắt rưng rưng, nhưng không dám lên tiếng.
Phải biết rằng số tiền trong phong bì đỏ này tuy rằng không tính là nhiều, nhưng đối với bất kỳ nữ công nhân nào hiện tại đang dựa vào việc nhặt rau, nhặt vụn than để sống qua ngày mà nói, nó có ý nghĩa quá to lớn.
Trong đó Tạ Vũ Phân còn khá hơn một chút, tiền đó là tiền mua quan tài sau này của cha mẹ.
Còn hai người khác, tiền của Đường Nguyệt, phải cầm di vật của mẹ đưa cho Giang Triệt mới có, Kỳ Tố Vân thì cực hơn một tí, cô vội vàng đi xem mắt, nhanh chóng đính hôn, đó là số tiền sính lễ nhà trai.
"Nhà nước đưa ra chính sách, công tác cải cách nhà máy số 2 cũng là suy nghĩ từ đại cục..." Ngưu Bính Lễ nói một hồi, khoát tay nói, "Các cô ra ngoài trước đi, tôi suy nghĩ một chút."
"Ra ngoài?"
Ba cô gái đều chưa từng trải qua mấy chuyện này, nhìn phong bì đỏ trên bàn một chút, đều ngẩn người tại chỗ.
"Sao nào? Muốn tôi đáp ứng các người ngay tại chỗ à?" Ngưu Bính Lễ thay đổi sắc mặt.
Kỳ Tố Vân cùng Tạ Vũ Phân không biết phải làm sao bây giờ, hoảng loạn cúi người, xoay người kéo tay Đường Nguyệt để đi ra ngoài.
"Tiểu Nguyệt chờ một chút, chú có chuyện muốn nói với cháu." Tiếng nói từ sau lưng truyền đến.
Đường Nguyệt làm như mình không nghe thấy, ngược lại bước chân nhanh hơn một chút.
"Vậy thì lấy tiền về hết đi, nói thật, chút tiền này tôi rất chướng mắt." Ngưu Bính Lễ lại nói thêm một câu.
Câu này nói ra chính là chuyện của cả ba người, Đường Nguyệt bất đắc dĩ phải dừng lại.
Kỳ Tố Vân và Tạ Vũ Phân do dự một chút, đưa ra ánh mắt với ẩn ý, chúng tôi đang ở ngoài cửa.
Hai người bọn họ cố ý 'quên' đóng cửa lại.
"Sao, vẫn còn hiểu lầm và ý kiến về chú như trước à?" Ngưu Bính Lễ thay đổi khuôn mặt tươi cười, đứng lên từ phía sau bàn làm việc, đi vòng ra phía trước, 'thuận tay' đóng cửa lại.
Để quay về xưởng số 2, Đường Nguyệt cố nén lại, ra sức lắc đầu.
Ngưu Bính Lễ 'vui mừng' gật đầu, lại từ trước người nàng vòng ra phía sau, từ trong bàn làm việc lấy ra một chén trà sứ xanh, liếc mắt nhìn qua.
"Ôi, trà này chú quên pha rồi...... Nhớ tới trước kia chú đến nhà cháu, Tiểu Nguyệt cháu còn nhỏ, cũng biết pha trà cho chú."
Nói xong ông ta đặt chén trà xuống, lấy hộp trà ra, đặt hai thứ ở cùng một chỗ.
Cảm giác như muốn nôn mửa ngay tại chỗ, Đường Nguyệt cố kìm nén, đi tới bỏ lá trà vào, tìm được một bình nước nóng, bắt đầu pha trà.
Ngưu Bính Lễ đã ngồi trở lại bàn làm việc, gõ gõ trên mặt bàn.
Đường Nguyệt bất đắc dĩ, đành phải bưng trà đi qua, đặt trước mặt ông ta.
Trong lúc đó, cô vội tránh được bàn tay Ngưu Bính Lễ cố ý vươn tới để nhận chén trà, thuận lợi đặt chén trà xuống, hai chân lui về phía sau, cảm giác buồn nôn lại ập tới, càng lúc càng mãnh liệt.
"Đại Chiêu đã đi ra ngoài rồi đúng không?"
"...... Ừ."
"Đứa nhỏ này cũng thế, không có đầu óc gì cả, nhất định phải muốn thể hiện. Trưởng bối nhường nhịn nó, nó còn tưởng rằng bản mình thật sự có bản lĩnh......" Ngưu Bính Lễ nói một câu, thấy Đường Nguyệt không trả lời ông ta, nói tiếp: "Chuyện tình trong nhà, vẫn phải dựa vào cháu, Tiểu Nguyệt."
"Thật sự muốn trở về?" Ông ta hỏi.
Đường Nguyệt hết cách, phải gật đầu.
Từng bước thăm dò, cảm giác đã nắm chắc phần thắng trong tay, Ngưu Bính Lễ đứng lên sau bàn làm việc, không che giấu nữa, nói thẳng: "Vậy để chú Ngưu đến 'chăm sóc' cho cháu...... Đừng nói việc trở lại, ngay cả việc làm nhân viên tiêu biểu sản xuất, người cầm cờ đỏ ngày 8 tháng 3, làm tổ trưởng sản xuất, chủ nhiệm phân xưởng, đều là chuyện nhỏ."
"Chú lại không ảnh hưởng đến chuyện sau này cháu lập gia đình đâu, về chuyện đó, bản thân chú làm chú của cháu, vẫn có thể chiếu cố cháu như thường, cháu hiểu không?"
Đường Nguyệt không lên tiếng, xuyên qua cửa sổ nhìn về nơi cha mẹ đã đánh mất tính mạng của mình, cái kho mới xây lên nhưng vẫn đang được để trống.
Cũng là ở đó, Đường phụ dùng chút sức lực cuối cùng của sinh mệnh để cứu một kẻ chó chết, một kẻ khốn nạn.
Ngưu Bính Lễ tiến về phía trước một chút, cô theo bản năng lui về phía sau một chút.
"Trong khoảng thời gian này cháu sống như thế nào, chú cũng có hỏi thăm rồi, thật sự chú cũng rất đau lòng", Ngưu Bính Lễ không hài lòng lắm, hạ giọng xuống, mang theo chút uy hiếp cuối cùng để tạo thêm áp lực, "Cố gắng suy nghĩ thật kỹ lại đi, thật sự cháu không trở về được, cháu định giặt quần áo cả đời hả?"
Cách cái bàn làm việc, cuối cùng ông ta cũng vươn tay ra, vươn về phía tay của Đường Nguyệt.
Ông ta tin tưởng lần này đã nắm chắc trong tay, Đường Nguyệt không dám né tránh, nhiều năm ngày nhớ đêm mong như vậy, cuối cùng cũng đã tới tay.
Đường Nguyệt bỗng nhiên mở miệng: "Trước kia lúc ở cùng cha cháu, cháu đã cảm thấy chú và ông ấy không giống nhau, dáng vẻ chú cười trước mặt lãnh đạo rất kỳ lạ, khi đó cháu không biết rốt cuộc là kỳ lạ ở chỗ nào, bây giờ mới suy nghĩ cẩn thận, lúc đó chú rất giống một con chó đang vẫy cái đuôi."
Ngưu Bính Lễ cứng đờ một chút, "Cháu nói cái gì?"
"Ý cháu là, cháu đọc sách quá ít, vẫn không hiểu hạng người tiểu nhân là hàng người như thế nào, thật sự chỉ cần nhìn chú là hiểu được."
"Ý cháu là lúc này rất muốn hỏi cha cháu một câu, có hối hận vì lúc trước đã đẩy chú ra ngoài không?"
"Ý cháu là, chú thật sự quá ghê tởm, cháu thật sự nhịn không nổi nữa."
"Thật sự nhịn không nổi nữa", Đường Nguyệt hai tay đưa chén trà lên, mạnh tay ném 'phanh' xuống mặt bàn, nước trà bắn ra, bắn tung tóe khắp người của Ngưu Bính Lễ...... Làm ông ta nhe răng trợn mắt.
"Mất việc thì mất việc, không làm thì không làm."
Đường Nguyệt xoay người lại, chạy vài bước ra khỏi văn phòng.
Đột ngột bùng nổ, Ngưu Bính Lễ chỉ thấy choáng váng.
Mặc kệ trước kia Đường Liên Chiêu lăn qua lăn lại như thế nào, ông ta chưa từng nhìn thấy Đường Nguyệt nổi giận như vậy, chính xác mà nói, trong phán đoán của ông ta, Đường Nguyệt chính là một cô gái rất nhu nhược có thể bắt nạt tùy ý.
Còn chưa lấy lại tinh thần, thân ảnh Đường Nguyệt lại xuất hiện, cô đã trở lại.
Ngưu Bính Lễ trong lòng vui mừng, mừng rỡ vô cùng......
Kết quả Đường Nguyệt đưa tay lấy lại phong bì đỏ trên bàn: "Của cháu."
Nói xong cô xoay người đi ra ngoài.
"Cháu.. cháu muốn chết à? Chú..." Ngưu Bính Lễ rốt cục bùng nổ, đứng thẳng dậy như tên bắn, tựa hồ muốn động tay động chân.
"Chú mới là người muốn chết, có bản lĩnh chờ em trai cháu trở về xem thử, lúc đó đừng có mà đái ra cả quần."
Ác khí tích tụ nhiều năm như vậy, Đường Nguyệt thật sự cảm thấy ghê tởm muốn chết, không thể chịu nổi nữa, nếu không phát tiết ra ngoài, cô sẽ nghẹn khuất mà chết mất.
"... " Nghĩ đến Đường Liên Chiêu, Ngưu Bính Lễ cả người cứng đờ lại, chậm rãi ngồi xuống, chỉ biết há miệng, không nói ra lời.
……
Đường Nguyệt đang bước đi trên đường.
Miệng lớn hít thở không khí bên ngoài nhà máy xưởng dệt số hai, cô cảm thấy không khí thật trong lành, nhiều năm qua, lần đầu tiên liều lĩnh xúc động như vậy, cũng là lần đầu tiên sảng khoái như vậy, bất ngờ cảm thấy bản thân rất vui vẻ.
Cô thậm chí đã phát hiện ra, khi con đường này hoàn toàn đóng kín, bản thân mình thật ra cũng không lo lắng nhiều lắm.
Lý do gì? Cô không biết.
Mấy ngày nay tự nhiên thay đổi một cách vô thức, chính Đường Nguyệt cũng không phát hiện ra.
Thứ nhất, thời gian trước tuy rằng khá gian nan, nhưng thật ra cô đã biết được một chuyện, rời khỏi nhà máy số 2, bằng hai tay của mình, cô cũng có thể sống sót như thường.
Thứ hai, người của Giang gia, Giang mẫu và Giang Triệt cung cấp cho cô sự lựa chọn thứ hai, ban đầu ở lại nhà máy là sự lựa chọn mà cô hướng về nhất, nhưng trong hoàn cảnh vừa rồi, lựa chọn thứ hai trở thành lựa chọn tốt hơn rất nhiều.