Một khởi đầu mới hoàn toàn, có chút hoang mang và bất lực. Đường Nguyệt thật sự không có chủ ý, hơn nữa suy nghĩ đang hoản loạn, nhưng không muốn nói ra, cố gắng phớt lờ một câu:
"Tạm thời tớ còn chưa nghĩ ra, giặt quần áo ở quán cơm trước đã, từ từ rồi tính sau. Thật ra chúng ta làm việc ở trong nhà máy đã quá lâu, đã trở nên thụ động và không chủ động suy nghĩ được rồi."
"Cũng không phải, nếu có người tài ba nào đó chịu giúp chúng ta đưa ra chủ ý thì quá tốt, dù sao tiền của tớ còn chưa đưa lại cho cha mẹ, ba người chúng ta gom góp, chắc cũng có thể làm được gì đó", Tạ Vũ Phân tiếp lời nói, "Đúng rồi, hai người các cậu có quen một người nào như vậy không?"
"Người có thể nghĩ ra ý tưởng?"
Trong đầu Đường Nguyệt giật mình, suy nghĩ một chút, nói: "Tớ biết một người, nghe nói, người ấy một tháng đã kiếm được mấy vạn tệ, ánh mắt, chủ ý, cái gì cũng có."
Những chuyện này đều do Giang mẫu tự mình nói với Đường Nguyệt, đương nhiên không phải một lần nói hết, mà từ từ từng chút một, đôi khi lơ đãng nhắc khéo vài câu. Dù sao Giang mẫu cũng thích ở trước mặt cô nói Giang Triệt tốt thế này tốt thế kia, nói chuyện y 'mượn tiền trong nhà' đi buôn hàng tết để kiếm tiền, đưa ra chủ ý mở cửa hàng...... Tóm lại, tất cả mọi tiền tài hiện tại của Giang gia, đều do Giang Triệt mới có.
Giang mẫu không giấu diếm Đường Nguyệt, cũng không lo lắng thái độ làm người của cô, hiện tại Đường Nguyệt khi nhắc tới với người ngoài, cũng biết che dấu một vài tin tức cụ thể.
"Cậu nói, một tháng, mấy vạn tệ?... Mấy vạn tệ?!"
"Là ai vậy? Gần đây cậu quen ai à, sao bọn tớ không biết?"
Hai cô gái ngây ngốc nửa ngày, lúc này mới mở miệng hỏi tới hỏi lui, vẻ mặt tất cả đều là dấu chấm than.
"Được, lát nữa để tớ tìm cơ hội hỏi cậu ta, để cậu ta nghĩ ra chủ ý cho chúng ta."
Đường Nguyệt thoáng cái có chút chờ mong, đồng thời thầm nghĩ, mình cũng không thể nói là một cậu bé đẹp trai, đang là học sinh trung học, so với mình còn nhỏ hơn ba tuổi được?
Sợ bị hỏi thêm, cô vội vàng ném câu chuyện khác ra ngoài, quay đầu nói: "Tố Vân, cậu định thế nào?"
"Tớ, tớ à?" Kỳ Tố Vân không hiểu sao lại đỏ mặt một chút, cúi đầu lắp bắp nói, "Tớ... chuyện đó... anh ấy nói, không được thì ở nhà nghỉ ngơi một năm, vừa vặn kết hôn...... Sinh con trước."
"Sinh con?! Không phải cậu nói với tớ là không muốn gả cho người ta à?" Tạ Vũ Phân nói với vẻ mặt hoang mang, "Cậu còn nói người ta là nông dân nông thôn ở ngoại ô, cảm thấy gả đi có chút thiệt thòi."
"Đó là do khi đó ít tiếp xúc, chỉ là xem mắt một tí, còn lại do các bà mối nói chuyện, anh ấy chỉ nhìn tớ rồi cười ngây ngô, không lên tiếng gì cả...... Tớ còn tưởng rằng anh ấy bị ngốc."
Kỳ Tố Vân thoáng cái có chút kích động.
"Sau đó, gặp lại nhau vài lần, tiếp xúc nhiều hơn, cảm thấy... anh ấy rất tốt, thành thật trung hậu, là người tốt thực sự, đối xử với tớ cũng tốt, hơn nữa nông dân vùng ngoại ô thì làm sao, anh ấy có tay nghề giỏi, biết lái xe bốn bánh, còn có thể nghĩ ra biện pháp kiếm tiền, bây giờ còn chuẩn bị mở trại nuôi tôm nữa. Ngược lại tớ cảm thấy, anh ấy tốt hơn nhiều so với mấy người chỉ biết ngồi xổm xuống rồi than thở trách móc ở trong nhà máy chúng ta."
"Tớ thì không có công tác, thẳng thắn nói với anh ấy, nghe xong sắc mặt anh ấy cũng không thay đổi gì cả, chỉ dùng tay vỗ ngực, nói cho tớ biết, có anh ấy rồi, sợ cái gì nữa..."
Kỳ Tố Vân nói đến đây hốc mắt có chút phiếm hồng, tự mình càng nói càng hăng say, hai cô gái khác không cần hỏi cũng hiểu, cô hiện tại đang cảm thấy rất hài lòng, an tâm, vui mừng... Nhưng mà không, đang nói về chàng trai của Đường Nguyệt mà.
Hơn nữa trong những lời cô nói, ở trạng thái trước mắt, thật sự làm cho người ta rất hâm mộ, rất cảm động.
"Anh ấy, sức anh ấy còn khỏe......"
Rốt cục, Kỳ Tố Vân quá mức nóng lòng, đang khen người đàn ông của mình thì bị nói hớ một câu.
"Ôi, sao chị biết anh ấy khỏe, khiêng chị qua sông hay bế chị lên giường rồi?", Tạ Vũ Phân nhỏ tuổi nhất, tính tình gan dạ nhất, cái gì cũng dám nói: "Tố Vân... hai người, không phải đã ngủ với nhau rồi chứ?"
Cô vừa hỏi như vậy, lòng Đường Nguyệt cũng nhảy lên, không phải vì lo lắng, mà là kiểu chuyện này hiện tại đối với các cô mà nói, nó rất cấm kỵ, cho nên, làm cho người ta tâm hoảng ý loạn không thôi.
"Tớ... tớ... " Kỳ Tố Vân cắn răng một cái, mặc kệ bất cứ giá nào cứ nhận trước, "Bọn tớ đã đính hôn rồi, đầu tháng sau sẽ kết hôn."
Đây chính là lời thừa nhận.
Táo bạo quá, nhưng hình như cũng không sai gì cả, đã sắp kết hôn rồi mà. Bản thân Đường Nguyệt cũng là một cô gái, trong thời gian ngắn không biết nên nói gì cho phải.
Tạ Vũ Phân nghe xong rất hăng hái, kích động cúi đầu rướn người qua, cầm lấy đầu gối Kỳ Tố Vân rồi hỏi: "Cảm giác gì, chuyện kia có cảm giác gì, mau, nói cho em biết. Em nghe nói chân có thể bị đau......"
"Cảm giác gì?" Kỳ Tố Vân trên mặt có sự ngọt ngào và chút ngượng ngùng, giảo hoạt nói, "Nói không được, dù sao hai người sau này sẽ biết...... Đến lúc đó tớ mới nói chuyện với hai người."
"Tiểu Duyệt, cậu xem cô ấy bị người ta đùa giỡn lưu manh còn phải bảo vệ, chèn ép hai chúng ta...... " Tạ Vũ Phân nói, "Chúng ta lột đồ trên người cô ấy ra, kiểm tra xem."
"Ai dám?!" Kỳ Tố Vân hoảng loạn né tránh, trên người cô thật sự không thể để cho người khác nhìn được, anh ấy giống như yêu quý hết thảy mỗi tấc gia thịt trên người của cô, dùng môi và mấy sợi râu hôn khắp thân thể, nhiều nơi để lại rất nhiều dấu đỏ nhàn nhạt.
Ba cô gái này liền bắt đầu náo loạn, đùa giỡn lẫn nhau và giễu cợt, thỉnh thoảng nói vài chuyện riêng tư.
Tạ Vũ Phân thì hay than thở vì sao Đường Liên Chiêu không thích nàng, Kỳ Tố Vân thì càng quan tâm Đường Nguyệt hơn, liên tục hỏi ngược hỏi xuôi, khuyên bảo xem thử có người thích hợp, nhanh chóng tìm một người.
"Tớ, tớ còn chưa gặp được người mình thích."
Đường Nguyệt vừa dứt lời, ngoài sân truyền đến một giọng nói:
"Tiểu tỷ tỷ, chị có ở nhà không? Hình như em nghe được tiếng của chị."
(Tiểu tỷ tỷ - những phụ nữ có giáo dục, chậm hoặc thậm chí trì hoãn việc kết hôn, sinh con. Điều này tạo điều kiện để họ giữ lại cho bản thân nhiều tiền để tiêu dùng.)
Trong giọng nói mang theo ý cười, Giang Triệt nói theo kiểu cười đùa lần trước, nói đùa một câu, để giảm bớt sự xấu hổ của y khi chạy đến nhà của một cô gái xinh đẹp, thật ra nếu là trong ngữ cảnh bình thường, y cũng không nói ra được.
"Tiểu tỷ tỷ!"
Đường Nguyệt lập tức biết đó là ai, vội vàng thu hồi vẻ mặt, đứng dậy chuẩn bị đi ra mở cửa.
"Tiểu tỷ tỷ nào?"
Từ ngữ rất mới mẻ, Tạ Vũ Phân và Kỳ Tố Vân cảm thấy rất mơ hồ, tâm tư bát quái hóng chuyện bắt đầu bùng cháy, so với Đường Nguyệt còn gấp gáp hơn, hai người đứng lên chen đến bên cửa sổ để nhìn......
Giang Triệt người đeo cặp sách, áo khoác là một chiếc áo len màu xanh sậm, bên trong là áo sơ mi trắng, phía dưới mặc quần caki màu vàng nhạt, đầu tóc cực kỳ thời thượng, người đang đứng ngoài sân chuẩn bị đi vào.
"Chờ một chút chờ một chút......"
Đường Nguyệt còn chưa kịp mở cửa, đã bị hai chị em 'tốt' chặn lại.
"Nói xem, người đàn ông đẹp trai bên ngoài là ai?"
"Tiểu tỷ tỷ là cái gì? Cậu là Tiểu tỷ tỷ nhà ai hả?"
"Làm thế nào mà anh ta đến nhà cậu?"
"Hai người có quan hệ gì? Không được nói là không có quan hệ gì."
……
Giang Triệt nhìn thấy ba cô gái mở cửa bước ra, đặc biệt là hai người lần đầu tiên mà y gặp mặt, đứng ở đó, dùng ánh mắt đánh giá từ đầu tới cuối, thật đúng là... thôi chai mặt rồi, dù sao cũng được khen đẹp trai quen rồi.
"Tiểu Triệt... cậu, tới đây có việc gì?" Bởi vì vừa mới bị hai người bạn 'tốt' nhắc nhở, trêu chọc ép hỏi vài câu, Đường Nguyệt hiện tại đối mặt với Giang Triệt, rất khó đối xử như một cậu bé trước đó, bởi vậy cũng khó tránh khỏi thiếu đi vài phần ung dung.
"Thật ra em có hai chuyện muốn nói", Giang Triệt cười nói, "Chị về nhà máy làm việc rồi à?"
"Không, em..." Đường Nguyệt lắc đầu, do dự một chút, đem sự việc bỏ qua phần liên quan đến ý đồ uy hiếp của Ngưu Bính Lễ, nói ra một cách đơn giản, tóm lại cô muốn bày tỏ một ý rằng, chính mình và Kỳ Tố Vân cùng Tạ Vũ Phân ở phía sau, ba người đã hoàn toàn cắt đứt con đường trở về nhà máy.
Cô nghĩ việc này không cần phải giấu diếm, hơn nữa như vậy sẽ dễ mở miệng hơn, để Giang Triệt đưa ra chủ ý, xem ba người mình có thể làm được cái gì.
"Khó trách mẹ em nói rằng, hai ngày nay hình như chị đang giấu giếm điều gì khó xử lắm", Giang Triệt vừa nghĩ, vừa hạ thấp giọng nói, "Chị xác định không về nhà máy nữa, đến cửa hàng nhà em, thấy thím hai em ở đó, chị sợ nhà em đã đủ người rồi, nếu nói ra chị lại thấy ngại, đúng không?"
Đường Nguyệt chậm chạp, ngây ngốc gật đầu một cái, những lời này chính cô cũng rất khó bày tỏ rõ ràng, thậm chí còn có chút rối rắm hỗn loạn, nhưng cậu bé trước mặt, lại chỉ dựa vào một điểm, đã suy đoán ra toàn bộ câu chuyện.
Đường Nguyệt càng ngày càng tin tưởng, lời Giang mẫu nói không khoa trương chút nào cả, đồng thời nhiều hơn vài phần chờ mong.
"Việc này chị nghĩ như vậy cũng đúng, không làm việc trong tiệm nữa, dù sao cũng không có tiền đồ gì." Giang Triệt nói xong ngước mắt nhìn bốn phương tám hướng.
Đường Nguyệt gật đầu, tuy rằng cũng thấy đáng tiếc, nhưng như vậy cuối cùng cũng ít đi một phần lo lắng, "Tiền của tôi không tiêu hết, cho nên, cái vòng tay đó..."
Nói một nửa, Đường Nguyệt bắt đầu do dự, vòng tay bạc có nên chuộc lại bây giờ hay không, nếu chuộc lại rồi, cô sẽ không có tiền vốn để làm ăn.
Giang Triệt khoát tay một cái nói: "Hôm nay em không mang theo trên người."
"Ừm." Như vậy, Đường Nguyệt ngược lại không cần lo lắng thêm.
"Việc này không vội, nhà chị có bàn không?" Giang Triệt nhìn một vòng, không thấy bàn, mở miệng hỏi.
Đường Nguyệt đưa tay chỉ: "Trong phòng có."
Giang Triệt ngẩn người, phải biết rằng lần trước đến đây, y từ đầu tới cuối đều không được mời vào trong phòng, cho dù khi giúp đỡ làm việc, giúp đỡ giám định vòng tay, còn có chuyện Đường Nguyệt giúp y may vá quần áo, cũng không có ý để cho y vào...
Nhìn hai cô gái khác đứng cách đó không xa, Giang Triệt đã hiểu ra, bởi vì lúc này không phải cô nam quả nữ.
"Em có thể vào được không?" Y cố ý cười hỏi.
Biết là cố ý, Đường Nguyệt gật đầu, hai mắt cong lên, nói đùa: "Chỉ cần cậu không sợ ba cô gái chúng tôi là được.... Đặc biệt trong đó còn có một nữ lưu manh."
Hiếm khi thấy cô nói đùa, rất động lòng người, Giang Triệt hỏi ngược lại: "Chị à?"
"Tôi...... không phải tôi."
Tạ Vũ Phân và Kỳ Tố Vân ở phía sau buồn cười muốn chết.
Các cô rất ít khi thấy Đường Nguyệt có thể thoải mái tự nhiên tiếp xúc với một người đàn ông trẻ tuổi như vậy, nhưng mà cũng đúng, dường như còn chưa có người đàn ông trẻ tuổi nào có thể bình thường và tự nhiên trước mặt Đường Nguyệt như vậy.