Vừa vẫy tay đáp lại, trong phòng của Dương Lễ Xương rất đông đúc, khói xì gà tràn ngập, Giang Triệt không đi vào.
Sau khi đứng dậy, chào hỏi rồi tiếp tục ngồi trong salon một lúc, nghe được vài người ra giá hơn hai mươi lăm vạn tệ một bộ, nhưng không thấy được một khoản giao dịch thành công nào cả.
Thành thật mà nói, Giang Triệt hiện tại đối với giá cả giao dịch mua bán giấy chứng nhận cũng không có hứng thú lắm, chỉ là nghe cho vui vẻ bản thân mà thôi, bởi vì tạm thời căn bản không cân nhắc tới việc bán chúng.
Tương tự, hiện tại đề tài nóng hổi nhất trong salon cũng đã không phải là giấy chứng nhận, nó tất nhiên vẫn là thứ mê người nhất, nhưng thị trường đã tương đối cố định, lưu động ở ngoài không nhiều lắm.
Đứng đầu chính là cổ phiếu, gần đây thị trường chứng khoán tăng trưởng quả thật điên cuồng, những nhà đầu tư đang ngồi đây, hầu như mỗi người đều kiếm được căng cả túi.
Ngay cả nhân viên phục vụ phục vụ trà cũng thỉnh thoảng được bo một lần 20 tệ, thậm chí là 50 tệ, 100 tệ.
Giang Triệt đợi chờ trong chốc lát, có một cảm giác như đang ở trong sòng bạc, nơi mà những con bạc điên cuồng thắng liên tiếp, tiền bạc, bởi vì kiếm được nó quá nhẹ nhàng, nên bị phung phí một cách quá dễ dàng.
Thành thật mà nói, nếu đặt bất kỳ ai vào trong một môi trường như vậy, đều rất khó tránh thoát khỏi việc rung động, sẽ khó mà không sợ hãi và bị khơi dậy bởi ham muốn phù phiếm là muốn có tiền trong tầm tay.
"Quá điên cuồng, nhất định sẽ xảy ra vấn đề, vấn đề rất lớn nữa là đằng khác, con mẹ nó, nếu không có thì nó không đúng với quy luật vốn có."
Không có thông tin chính xác liên quan ở trong trí nhớ, Giang Triệt chỉ có thể nhắc đi nhắc lại trong đầu mình, nếu không, thật ra y đã bắt đầu kích động, sẽ nghĩ, nếu không đợi sau lần quay số thứ hai, đầu tư một phần tiền vào thị trường cấp hai mua một chút cổ phiếu?
Rời khỏi salon, tìm một nơi để ăn tối, sau đó trở về phòng, tắm rửa và nằm trên giường một lúc để bình tĩnh lại.
Giang Triệt đứng dậy, gọi điện thoại.
"A lô, xin chào, tôi tìm Trịnh Hân Phong phòng 407, phiền cậu gọi giúp một chút."
"Tớ chính là người cậu muốn tìm, Trịnh Hân Phong ", đối diện tức giận nói, "Giang Triệt, tớ vẫn luôn chờ điện thoại của cậu, có biết không, tính ra cậu đã đến nơi rồi đúng không, phải hơn hai giờ sau cậu mới gọi cho tớ, vì sao phải chờ lâu như vậy hả?"
"Ừm, có chuyện gì mà vội thế?" Giang Triệt cười hỏi.
Có cuộc điện thoại này là bởi vì trước khi Giang Triệt đi ra khỏi ký túc xá, Trịnh Hân Phong đã dặn đi dặn lại nhất định phải gọi cho cậu ta, nhưng nghe khẩu khí hiện tại, hình như không quan tâm đến số tiền mà Giang Triệt mang theo, xem thử nó có bình an đến nơi hay không mà thôi.
Thanh âm đối diện bỗng nhiên đè thấp một chút, tâm tình hình như không đúng lắm, Trịnh Hân Phong nói: "Chuyện lớn, một chuyện cực kỳ lớn, trước mặt cậu tớ không dám nói, sợ cậu lao tới đánh tớ, trong điện thoại mới dám nói."
"... Vậy cậu nói mau đi." Giang Triệt cũng có chút sốt ruột, bởi vì Trịnh Hân Phong rất ít khi nhăn nhó như vậy, đặc biệt là với Giang Triệt, vay tiền cậu ta cũng không nhăn nhó nữa là.
"Chuyện là", đối diện quanh co một chút, ngữ điệu biến rất thấp, tốc độ nói biến rất nhanh, "Ta ngủ với Tạ Vũ Phân rồi."
"……"
Trịnh Hân Phong gần đây rất thân thiết với Tạ Vũ Phân, chuyện này Giang Triệt đã bàn bạc với cậu ta nhiều lần, cũng nghiêm túc nhắc nhở qua nhiều lần, dù sao không lâu nữa, bọn họ sẽ tốt nghiệp và phải rời đi.
Trịnh Hân Phong mỗi lần đều đáp ứng đồng ý với chuyện này -- bạn bè ở chung, nắm chắc đúng mực, lưu lại hồi ức là tốt rồi.
Kết quả lưu hồi ức không thấy đâu, lưu con mẹ nó hạt giống lại rồi, tuy rằng chưa chắc sẽ nảy mầm...... Nhưng không nảy mầm cũng là ngủ với người ta rồi, đây chính là năm 1992, Tạ Vũ Phân mặc dù là quả ớt nhỏ, nhưng cũng không tính là nhỏ lắm, chuyện này phải làm sao bây giờ?
"A lô, cậu có nghe thấy không?" Trịnh Hân Phong thử hỏi một câu.
"Ừm, cậu định làm gì?" Giọng Giang Triệt lạnh lùng.
"Tớ, tớ còn chưa nói xong", Trịnh Hân Phong do dự một chút, lần nữa thấp giọng nói, "Không chỉ ngủ với cô ấy, tớ còn bị mẹ cô ấy bắt tại trận, ngay tại phòng thuê bên cạnh cửa hàng may của cô ấy, trực tiếp bị chặn bên trong, không có đường trốn. Mẹ cô ấy có chìa khóa, mở cửa tiến vào lúc chúng tớ còn nằm ở trong chăn."
"Đệt mợ!!" Giang Triệt trực tiếp phun một câu thô tục thẳng vào micro.
Nhưng mà chợt nghĩ, làm gì trùng hợp đến như vậy? Con mẹ nó, không phải là sắp đặt trước chứ?
"Làm sao bây giờ?" Trịnh Hân Phong bị mắng cũng coi như không nghe thấy, chỉ hỏi lại.
Giang Triệt tức giận phun tiếp: "Tự hỏi mình đi, làm sao tớ biết phải làm sao bây giờ?"
"Hay là tớ ở lại đi làm ăn với cậu nhé?" Bên kia điện thoại, Trịnh Hân Phong yếu ớt nói, "Nếu thật sự muốn cưới hỏi, tớ cũng không muốn mang cô ấy về thị trấn nhỏ ở quê đâu...... Bản thân tớ cũng không muốn trở về."
Giang Triệt trầm mặc, bởi vì y hiện tại rất phiền não, rất muốn gào thét:
[Con mẹ nó sau này cậu có thể làm chủ tịch huyện ở tuổi 37 đấy, chủ tịch huyện có hiểu không! Sau đó là Bí thư huyện ủy, bố vợ cậu đã sớm trở thành nhân vật quyền lực trong Thường vụ Thành ủy, ông ấy có lý lịch sâu sắc và có nhiều mối quan hệ, con trai bố vợ cũng không quan tâm, ông ấy chỉ quan tâm cậu... Thật bất ngờ có phải không?]
Đây thật ra là một chuyện mà kiếp trước phòng 407 thậm chí cả lớp ai cũng không nghĩ ra được, Trịnh Hân Phong là con hàng cà lơ phất phơ, trở về dạy học không đến một năm, dĩ nhiên bởi vì biết ăn nói và giao du tốt, cùng Phó chủ tịch huyện thỉnh thoảng gặp mặt vài lần, dưới tình huống nhân tài tương đối khan hiếm, được đề bạt ngoại lệ trực tiếp điều lên làm thư ký.
Trong lúc làm thư ký chạy mấy chuyến lên thành phố, trong hội nghị liên hợp cán bộ thanh niên, vậy mà được con gái bảo bối của vị cục trưởng nào đó coi trọng, chủ động theo đuổi, mà vị cục trưởng đó sẽ nhanh chóng điều chuyển đến Thường ủy Thành ủy.
Tóm lại chính là chuyện rất ly kỳ như vậy, vận may của con hàng này không thể ngăn cản, một đường lên thẳng mây xanh, 37 tuổi lên làm Chủ tịch huyện, sau đó là Bí thư huyện ủy, hơn nữa tiền đồ cực kỳ tươi sáng......
Vì sao gần đây Giang Triệt làm ăn vẫn không trực tiếp dẫn Trịnh Hân Phong đi theo, thỉnh thoảng vài lần cậu ta cố ý chạy tới hỗ trợ, Giang Triệt cũng không trả thù lao cho cậu?
Chính là bởi vì Giang Triệt muốn làm nhạt đi mấy thứ này, y sợ tiền tài mà mình kiếm được sẽ tạo thành trùng kích quá lớn, Trịnh Hân Phong sẽ không trở về với nhân sinh ban đầu của mình -- cậu ta đã có manh mối này.
Kết quả bỗng nhiên liền lệch lạc như vậy, sự việc có lẽ từ ngày cả đám đến phòng video đã bắt đầu sai lệch... Kiếp trước không có chuyện này, kiếp trước Giang Triệt lúc ấy đang thất tình chán chường, lần này không ổn rồi, rất nhiều chuyện nhỏ đã xảy ra không đúng trên con đường của nó.
Giang Triệt không lên tiếng, trong điện thoại vang lên tiếng hít thở rất nặng nề, Trịnh Hân Phong nghe cũng có chút luống cuống, cẩn thận nói: "Không được à?"
"Tạ Vũ Phân và mẹ cô ấy nói thế nào?" Giang Triệt tức giận hỏi.
"Lúc ấy mẹ cô ấy nói muốn gọi người nhà tới đánh chết tớ, Tạ Vũ Phân quỳ xuống cầu xin, bảo mẹ cô ấy đánh chết cô ấy đi, khóc lóc khuyên nhủ", Trịnh Hân Phong nói xong có chút nghẹn ngào, cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc một chút, tiếp tục nói, "Sau đó cô ấy nói với tớ, sẽ không làm chậm trễ tương lai của tớ, bảo tớ đừng tìm cô ấy nữa, trong nhà cô ấy tự mình ứng phó, bị đánh chết cũng đáng đời...... Nhưng nếu tớ tìm cô ấy, lại không cưới cô ấy, cô ấy sẽ chết cho tôi xem, ah, còn có chuyện đồng quy vu tận nữa."
Chuyện này... rõ ràng có bẫy lừa gạt ở trong này, nghe đến đó, Giang Triệt đã xác định đến chín mươi chín phần trăm.
Thật sự không nghĩ tới nha! Quả ớt nhỏ, cậu lại còn biết chiêu này? Không phải là ý của mẹ cậu đấy chứ?
Kiếp trước, bảy năm ở thôn Trà Liêu, núi cao đường xa, giao thông không tiện, Trịnh Hân Phong là bạn học duy nhất chạy tới thăm Giang Triệt, bảy năm đi qua bảy lần, mỗi lần đều vai gánh lưng khiêng, mang vào núi một đống đồ lớn.
Mỗi lần ở lại ít nhất hai ngày, tự mình mang theo rượu, bồi Giang Triệt uống rượu tán gẫu mấy năm trước.
Sau đó, Giang Triệt đi ra ngoài buôn bán, không muốn gây thêm phiền toái cho cậu ấy, cậu ấy vẫn kiên quyết giúp đỡ không ít chuyện. Khi đó cậu ấy đã là một tay lão luyện trong giới quan trường, cả người trơn như con cá trê, nhưng đối với Giang Triệt, vẫn là người huynh đệ ngủ ở cái giường dưới mà thôi.
Giang Triệt vốn còn nghĩ, đời này chờ cậu ta trở về đi theo quỹ tích ban đầu khoảng một đoạn đường, đến lúc đó có tiền đi đầu tư, giúp cậu ấy kiếm đủ chiến tích, bảo đảm đời này cậu càng trâu bò hơn...
"Làm sao bây giờ?"
Kiếp trước cậu ấy căn bản cũng không quen biết Tạ Vũ Phân, móa, cánh bướm của mình quạt lệch con mẹ nó tiền đồ của bạn tốt rồi.