Diệp Quỳnh Trăn có chút hoảng hốt trở lại chỗ ngồi của mình.
Mới vừa ngồi xuống, nữ đồng nghiệp bên cạnh, cũng là bạn cùng phòng hiện tại cùa Diệp Quỳnh Trăn, liền dùng khuỷu tay huých nhẹ một cái, sau đó nhỏ giọng nói: "Đây chính là Giang Triệt, bạn trai cũ của em à?"
Nữ đồng nghiệp tên là Tô Sở, cũng là người mới tới, lớn hơn Diệp Quỳnh Trăn ba tuổi, tốt nghiệp một trường đại học ở Thượng Hải.
Theo như lời cô nói, không thích phân phối của đơn vị sau khi tốt nghiệp đại học, ở nhà 'chơi bời' nửa năm sau cảm thấy quá nhàm chán, mới đồng ý đề nghị của người nhà đến trường sư phạm Lâm Châu 'chơi' một thời gian.
Đổi một cách khác, cô chính là người nói một câu gạt bỏ Giang Triệt ở trong danh sách ở lại trường – mà cô chỉ muốn 'chơi' một thời gian ngắn mà thôi.
Lúc ban đầu nghe được cô nói như vậy, Diệp Quỳnh Trăn sửng sốt nửa ngày không nói ra lời, phải biết rằng hai năm qua cô cố sống cố chết lôi kéo Giang Triệt đi đăng ký danh sách, vì thế mà bỏ ra biết bao cố gắng.
Điều kiện gia đình và bối cảnh của Tô Sở chưa từng nói rõ cụ thể, nhưng từ thói quen sinh hoạt hàng ngày của cô, thái độ 'chơi đùa' nhàm chán với trường sư phạm Lâm Châu này là có thể phán đoán, chắc chắn rất tốt.
Đôi khi Tô Sở luôn khiến Diệp Quỳnh Trăn không thể tránh khỏi sự ngưỡng mộ và ghen tị.
Ví dụ như khi cô nói chuyện điện thoại với anh họ ở nước ngoài gì đó, cười đùa la hét: "Đừng có dụ dỗ em nữa, em không muốn ra nước ngoài đi theo phong trào, không có ý nghĩa gì, hơn nữa Hồng Kông cũng giống vậy, người nước ngoài ở khắp nơi, em chán ngấy lắm rồi."
Ví như hiện tại, Trương Bảo Hữu không dám có bất kỳ ý niệm nào đối với Tô Sở, đối với mình lại có một bộ dạng cực kỳ ghê tởm, tư thế giống như bắt buộc phải có bằng được.
Diệp Quỳnh Trăn đôi khi cảm thấy, nhân sinh, xã hội, thật sự chính là một châm chọc cực lớn, nhưng càng là như thế, cô lại càng không thể buông tha, càng muốn thay đổi quỹ tích nhân sinh của mình -- Yasuo KDA 0-15 nhất quyết leo rank Kim cương.
"Rốt cuộc có phải hay không?" Cô đang hoảng hốt, Tô Sở lại thúc giục một câu, biết rõ rồi còn cố hỏi.
"Ừm!" Chuyện này chỉ có thể bảo trì khoảng cách, có thể phủi sạch ngay lúc này, về quan hệ trong quá khứ với Giang Triệt, cô không che giấu được, bất đắc dĩ, Diệp Quỳnh Trăn đành phải gật đầu.
Tô Sở hưng phấn dựa sát lại, nhỏ giọng nói bên tai Diệp Quỳnh Trăn: "Rất đẹp trai, đầu tóc cực kỳ thời thượng, hơn nữa nhìn biểu hiện vừa rồi của cậu ta, làm cho người ta ấn tượng rất trầm ổn, rất thoải mái...... Có chút đáng tiếc nha."
"Hơn nữa cười lên đặc biệt đẹp mắt." Cô lại bỏ thêm một câu.
Chần chờ một chút, Diệp Quỳnh Trăn không nói tiếp.
Trương Bảo Hữu đang viết hí hoáy đối diện thì lại nghe thấy lời tán dương Giang Triệt của Tô Sở, ngẩng đầu lên, cười nhạo một chút nói: "Chỉ là một cái gối thêu hoa, cô xem cậu ta vừa rồi có dũng khí chống lại tôi dù chỉ một câu nói không?"
"Chẳng lẽ toàn bộ quá trình Trương lão sư gầm thét và hoàn toàn bị phớt lờ ư?"
Tô Sở chắc đã quen việc không kiêng nể gì mà cười hì hì trả lời một câu, bởi vì lúc cô vừa tới, Trương Bảo Hữu không biết bối cảnh, cực kỳ mặt dày dây dưa ghê tởm cô trong vài ngày, sau đó mới lùi bước buông tha, chuyển hướng sang Diệp Quỳnh Trăn, cho nên cô gái này vẫn muốn ghê tởm hắn, thường lộ ra vẻ oán hận.
"Cô....."
Sắc mặt Trương Bảo Hữu thoáng cái trở nên có chút khó coi, trong mắt cũng có vẻ hung ác hiện lên, nhưng chỉ trong nháy mắt, ngẫm lại bối cảnh của Tô Sở trong lời đồn, mỉm cười một chút, hòa ái nói: "Cô là một tiểu nha đầu, không hiểu đâu."
Chuyện này gọi là ngoài mạnh trong yếu......
Diệp Quỳnh Trăn suy nghĩ, cô ở bên cạnh thấy rất rõ ràng, rõ ràng đều là không muốn nói tiếp, thế nhưng so sánh cả hai, cảm giác quá chênh lệch, thật sự rất rõ ràng điểm chênh lệch này.
Nhưng kết quả vẫn giống nhau, vấn đề hôm nay của Trịnh Hân Phong chắc là như vậy.
Hy vọng sau khi cậu ấy thất vọng rồi sẽ hiểu, đây chính là lý do vì sao người nào muốn đi lên trên con đường nhân sinh, phải có dã tâm -- việc leo rank là việc không thể ngăn cản với Yasuo 0-15.
Đối diện, Trương Bảo Hữu mang theo vẻ tức giận viết sai cả một tờ giấy, dùng sức xé nát, thay đổi một tờ khác rồi tiếp tục công việc đang dang dở.
……
Diệp Quỳnh Trăn không tính toán thời gian, nhưng khi Giang Triệt lại xuất hiện ở cửa phòng làm việc, Trương Bảo Hữu vừa thổi khô mực viết trên tờ thông cáo, cho nên thời gian trôi qua cũng rất ngắn.
"Cậu...... " Diệp Quỳnh Trăn đang suy đoán, cuối cùng Giang Triệt vẫn lựa chọn cầu xin cô, hoặc là nói đang làm khó cô.
"Tôi đến xin nghỉ phép, vừa rồi quên mất."
"Cậu...... A, nghỉ phép, đúng, nghỉ phép." Diệp Quỳnh Trăn vốn chuẩn bị tốt việc ứng đối, hiện tại có chút trở tay không kịp, hơi ngẩn người, mới từ trong ngăn kéo lấy ra cuốn sổ đăng ký, tìm kiếm tin tức đăng ký xin nghỉ của Giang Triệt.
Điện thoại vang lên, Tô Sở nhận lấy, từ lúc cô đến văn phòng, điện thoại đã được chuyển đến trước mặt cô. Có một lần Trương Bảo Hữu hỏi cô, "Với điều kiện của cô, sao không tìm một cái 'điện thoại cục gạch'?" Tô Sở nói: "Khó coi." (điện thoại di động thời này rất to, y chang với cái tên điện thoại cục gạch)
Đúng vậy, cô gái này thích những thứ đẹp mắt.
Hai người trong ba người đang bận rộn, Trương Bảo Hữu nhìn trái nhìn phải, lại nhìn Giang Triệt, bỗng nhiên nhảy ra một ý nghĩ mà mình cảm thấy rất hăng hái, hắn giơ tờ thông báo đã sấy khô mực lên, cười nói với Giang Triệt:
"Vị bạn học này, nếu không cậu đi giúp thầy ấn một góc để giúp dễ dán hơn."
Thông cáo xử phạt của Trịnh Hân Phong, Giang Triệt vừa mới còn đang cố gắng xử lý cái thông cáo này, giờ lại bảo y đi giúp việc dán thông cáo, đây quả thực là muốn làm mất mặt Giang Triệt, đúng hơn là muốn ấn đầu Giang Triệt xuống, dùng tay chà đi chà lại vài lần, trước mặt bạn gái cũ của y là Diệp Quỳnh Trăn, làm ra trò hề như vậy......
Diệp Quỳnh Trăn nhíu mày, tay từ dưới bàn vươn tới, nhẹ nhàng kéo vạt áo Giang Triệt, ám chỉ y nên nhẫn nại.
Đồng thời ngẩng đầu có chút lo lắng nhìn y một chút.
"Được, để em lấy." Giang Triệt cười gật đầu, sau đó đưa tay nhận thông báo, cẩn thận cuộn lại.
"... "Trương Bảo Hữu hai tay đang dơ ra trên không trung, tờ thông cáo đã biến mất, ngây ngẩn cả người quên thu hồi tay lại, hình ảnh thoạt nhìn rất buồn cười.
Hắn đang làm như vậy, đương nhiên là để khiêu khích Giang Triệt.
Một mặt, hắn cảm thấy chuyện của Trịnh Hân Phong, rõ ràng đã bị hắn mạnh mẽ giải quyết một cách dứt khoát, Giang Triệt quay đầu lập tức tới tìm Diệp Quỳnh Trăn để xin nghỉ phép, là có ý khiêu khích hắn, điều này làm cho hắn rất không thoải mái.
Mặt khác, hắn cũng muốn hành động cho Tô Sở nhìn thấy, tình cảnh này để cho cô triển lãm một chút gối thêu hoa này bất tài như thế nào.
Tình huống này nếu Giang Triệt cũng không trả lời, cũng sẽ không nhận lấy, dù sao Trương Bảo Hữu có thể tiếp tục đắc ý, mà nếu Giang Triệt không khống chế được cảm xúc, xé bỏ thông cáo ầm ĩ với hắn một hồi, Trương Bảo Hữu sẽ càng cao hứng -- lại xử phạt thêm một người nữa.
Nhưng y cứ đáp ứng như vậy, nhận lấy, cuộn lại, động tác rất cẩn thận, thái độ tốt đến mức không thể chê trách gì.
Hình ảnh chuyển biến này, ngay cả Diệp Quỳnh Trăn cũng có chút dở khóc dở cười.
"Tiểu Diệp, nghe điện thoại." Tô Sở nhìn 'trò hay' hơn mười giây, lúc này mới cười đem điện thoại giao cho Diệp Quỳnh Trăn.
"A lô, ừm, chủ nhiệm Lý...... Đúng vậy, Trịnh Hân Phong là bạn cùng lớp của tôi."
Diệp Quỳnh Trăn nói chuyện với điện thoại, bởi vì đầu dây bên kia là Lý chủ nhiệm, khoa sinh viên chỉ có một Lý chủ nhiệm, quản lý tất cả, sau đó cô lại nhắc tới Trịnh Hân Phong, vì thế Trương Bảo Hữu vừa muốn phát tác cũng tạm thời an tĩnh lại.
Thanh âm từ microphone phía đối diện, đứt đoạn liên tục nhưng vẫn có thể nghe thấy.
"Dù sao bây giờ cô vẫn là thân phận học sinh... Một khi việc xử phạt được thực hiện, các bạn học khác có khả nẵng sẽ nảy sinh cảm xúc đối kháng và rất nhiều điều chỉ trích, điều này sẽ tạo thành áp lực rất lớn đối với công việc của cô trong một học kỳ tới... Cho nên, tôi cho rằng quyết định xử phạt này, vẫn nên hoãn lại một chút, tôi sẽ cân nhắc thêm một thời gian nữa."
Diệp Quỳnh Trăn gật đầu đối với chiếc điện thoại: "Vâng, Lý chủ nhiệm, tôi đồng ý...... Không ạ, không có cảm xúc gì khác...... Đúng, tôi cũng cảm thấy xử lý như vậy tốt hơn."
Nói xong cô cầm điện thoại, ngẩng đầu nhìn Giang Triệt, chậm chạp nói: "Chủ nhiệm nói tạm hoãn xử phạt, cân nhắc lại sau."
Giang Triệt nở nụ cười nhẹ, cũng không kích động gì cả.
Nhưng mà Trương Bảo Hữu rất kích động, mặc kệ điện thoại còn chưa cúp máy, giật lấy từ tay của Diệp Quỳnh Trăn, đối với microphone vội vàng nói: "Nhưng mà chủ nhiệm, chuyện này nó ảnh hưởng rất xấu, nếu như chúng ta không giữ gìn uy nghiêm của giáo viên..."
"Cậu là chủ nhiệm, hay là tôi là chủ nhiệm?" Điện thoại đối diện truyền đến một tiếng chất vấn -- một vị đại ca muốn tranh pick Yasuo.
"... Thật xin lỗi, chủ nhiệm." Trương Bảo Hữu ủ rũ.
Để điện thoại xuống, hắn quay đầu lại trừng mắt nhìn về Giang Triệt, nhưng vì trong đầu hỗn loạn nên không dám phát tác tại chỗ.
Diệp Quỳnh Trăn vốn đang nhìn y.
Tô Sở cũng nhìn y, bởi vì rất đẹp mắt.
Ba cặp mắt nhìn rất chăm chú, Giang Triệt bình tĩnh gật đầu với Diệp Quỳnh Trăn, đồng thời giơ thông cáo trong tay lên, "Cám ơn, em đi trước."
Về phần y rốt cuộc đang cám ơn Diệp Quỳnh Trăn hỗ trợ xin nghỉ phép hay là cám ơn tờ thông cáo của Trương Bảo Hữu, rất khó phân biệt, chắc là có cả hai.
Tóm lại y đã xoay người ra cửa, cũng mang theo tờ thông báo rời đi, mái tóc undercut bồng bềnh theo gió, chỉ một từ 'soái'.
"Làm đẹp lắm, gối thêu hoa thật xinh đẹp." Tô Sở ở phía sau hô to.
Giang Triệt nghe không hiểu lắm, hoang mang quay đầu nhìn lại, sau đó nở nụ cười với cô rồi đi.