"A lô, ai đó,muôn nói chuyện, tôi đang bận lắm." Giọng nói có chút không kiên nhẫn.
Giang Triệt đứng bên cạnh một buồng điện thoại kiểu cũ kiêm chỗ bán sách báo, nếu cú điện thoại này không gọi được, tìm không thấy Tạ Hưng, chứng minh rằng hắn không ở văn phòng, Giang Triệt cho dù chạy tới ngân hàng công thương, cho dù đón xe taxi, y cũng tới không kịp thời gian.
Cũng may, hôm nay Tạ Hưng đang ở văn phòng của Vạn Quốc Hoàng Phố, có lẽ tình huống trước mắt, đã không cần những nhân viên tiếp thị như bọn họ chạy ra ngoài đôn đốc bán giấy chứng nhận nữa.
"Tạ quản lý, là tôi, tôi là Giang Triệt."
"A, là người anh em Giang Triệt, chào cậu, chào cậu", Đối phương lập tức thay đổi ngữ khí, "Tôi nói cậu biết, tôi cuối cùng cũng an tâm, cậu hẳn đã kiếm được lợi nhuận..."
"Tôi biết, Tạ đại ca...... Tôi còn muốn mua thêm một bộ nữa."
Không có thời gian để lãng phí, Giang Triệt đi thẳng vào vấn đề, chờ đợi đối phương đáp lại, tâm tình có chút khẩn trương -- dù sao lúc này khác lúc trước, lúc trước là anh em, lúc này đã là người xa lạ rồi, kiếp trước kiếp này Giang Triệt cũng không phải chưa từng gặp qua chuyện tương tự.
"Cậu ở đâu? Mau tới cửa sau Vạn Quốc Hoàng Phố." Tạ Hưng trả lời rất dứt khoát.
"Được, trong vòng mười phút tôi nhất định sẽ đến." Giang Triệt cảm thấy may mắn vì mình cách Vạn Quốc Hoàng Phố không xa.
Không đến mười phút, Giang Triệt chạy đến cửa sau Vạn Quốc Hoàng Phố, Tạ Hưng không có ở đây.
"Người anh em, bên này."
Giang Triệt tìm nơi phát ra tiếng gọi, ở góc tường trong một gian phòng cách đó không xa, thân ảnh Tạ Hưng lóe lên bên đó.
……
"Không thể bị đồng nghiệp và lãnh đạo nhìn thấy, cũng không thể đi ra quá lâu, hiện tại mọi người đều đang nhìn chằm chằm." Trước tiên gặp mặt, ở góc hẻm nhỏ, Tạ Hưng cười nói.
Giang Triệt gật đầu, "Cảm ơn."
"Khách khí cái gì, cậu cũng không phải bạn học, người thân của tôi, cho dù bọn họ một tờ không mua cũng không có gì, nhưng hết lần này tới lần khác còn châm chọc chửi rủa..... Kết quả thì sao, xế chiều hôm nay đợi không kịp rồi, lại muốn tới tìm tôi." Tạ Hưng cười khổ một tiếng nói: "Không còn bao nhiêu thời gian, chúng ta nên nắm chắc."
Nói xong hắn trực tiếp lấy từ trong cái túi xách ra một xấp giấy chứng nhận.
Giang Triệt vừa nhìn: "Để trống, không phải nói hiện tại không thể bán giấy để trống à?"
"Đúng, đúng là không thể bán, hiện tại mỗi tờ bán ra đều phải đăng ký thông tin liên quan. Bất quá bộ này là do một người thân của tôi đặt trước, lúc ấy mời anh ta uống rượu, anh ta đặt một bộ, tôi đã chuẩn bị xong...... Kết quả đoán chừng anh ta đã đổi ý, vẫn kéo dài không chịu trả tiền, tôi thúc giục anh ta, cầu xin như thế nào cũng vô dụng. Cho nên, cậu biết đấy, hiện tại anh ta muốn trả tiền, cũng không có cửa đâu."
Trên mặt Tạ Hưng lộ ra một nụ cười đầy tức giận.
"...... Chính anh thì sao, không mua một chút à?" Giang Triết nói những lời này kỳ thật là đang muốn mạo hiểm rất lớn.
"Ha ha, tiền tôi có thể lấy được, đều đã lén mua hết rồi."
Nếu như vậy thì không cần nói nhiều nữa, Giang Triệt quyết đoán trả tiền cho xong.
"Vậy tôi lập tức phải trở về đây", Tạ Hưng vỗ vỗ vai Giang Triệt, xoay người chạy ra ngoài vài bước, lại xoay người nói, "Hôm nay tôi đoán chừng sẽ không có thời gian, tiếp theo cậu lại phải về nhà ăn tết đúng không? Cậu có danh thiếp của tôi rồi, đợi lần sau cậu chạy đến Thượng Hải, nhớ gọi điện cho tôi, chúng ta ngồi với nhau uống một ly!"
Giang Triệt gật đầu, nói: "Được."
Bữa cơm này nhất định là Giang Triệt phải mời, nhưng hiện tại, y vẫn chưa có tiền để mời, đúng hơn là không mời nổi.
Trên người y hiện tại chỉ còn lại 152 tệ 3 hào.
……
Ở phía sau hẻm, Giang Triệt ngây người trong chốc lát, lại vòng trở về cửa trước, cửa lớn phòng tiêu thụ vừa được đóng lại, đám người xếp hàng chờ mua vẫn xếp hàng dài gần trăm mét như cũ...... Theo thời gian đã trôi qua 5 giờ chiều, khắp nơi đều là đám người than ngắn thở dài.
Giai đoạn thứ nhất đầy khó khăn đến đây đã kết thúc, Giang Triệt đầu tiên đi cắt tóc, y muốn 'phân rõ giới hạn' với Hàn Lập đại sư một cách triệt để.
Kiểu tóc được cắt theo yêu cầu của Giang Triệt, y cũng muốn hiện đại một tí, mang tiếng trọng sinh mà, kiểu chẻ đôi Đan Trường thực sự so với thẩm mỹ hiện tại thì hơi quê mùa, vậy nên y đưa ra ý tưởng cắt đầu Undercut cho thợ. Lúc đầu thơ cắt tóc khá choáng váng, chả hiểu vị khách này quái lạ thế nào, nhưng mà khách hàng là thượng đế mà, thích thế nào chiều thế đó, loay hoay một hồi mới hoàn thành. Lúc này thợ cắt tóc hai mắt sáng lên, cực kỳ ưa thích tác phẩm của mình, thầm nghĩ sau này phải giới thiệu cho một vài người quen mới được.
Giang Triệt thì khá ưng ý, kiểu tóc này rất thích hợp với thân phận mới, không còn là Hàn lập đại sư nữa, chưa kể mức sát thương của kiểu tóc mới rất cao.
Sau đó y tìm một khách sạn nhỏ gần đó, xin bà chủ hai chai nước nóng, rồi trộn nước lạnh vào chậu rửa mặt để tắm rửa đơn giản trước, sau đó thay tất cả quần áo đã bốc mùi cả ngày, mặc vào một bộ khác để sẵn trong túi xách.
Giang Triệt ngồi soi gương, xác định lại một lần nữa, so với Hàn Lập đại sư vừa bẩn vừa thối vừa lộn xộn lúc trước, người trong gương đã thay đổi rất lớn, nếu như mình chỉ đi ngang qua trên đường, không cẩn thận đối mặt với người khác đã nhìn thấy mình lúc trước, cho dù là Triệu Vũ Lượng, cũng chưa chắc dám lại gần nhận người quen.
Đúng là một năm bị cắn, mười năm sợ dây thừng, đi lừa đảo người ta bây giờ lại sợ người bị hại nhận ra, đáng thương cho thân phận người trọng sinh của Giang Triệt.
Cuối cùng, ngồi ở trên giường, Giang Triệt lại một lần nữa tháo dây khâu trong cái áo khoác cũ ra, lấy ra 200 tờ giấy chứng nhận đã mua trước đó, thêm vào 100 tờ vừa mua, cẩn thận đếm kỹ đủ ba lần.
300 tờ giấy chứng nhận này chính là lợi thế của y trong thời đại gió nổi mây phùn, vật lộn với dòng nước lũ này.
"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, mình có thể phất nhanh sau một đêm rồi." Tuy rằng hiện tại Giang Triệt vẫn không xác định được, ba bộ giấy chứng nhận rốt cuộc có thể mang đến cho mình bao nhiêu vốn liếng sạch sẽ, chu kỳ ngắn hay dài như thế nào.
Lại một lần nữa, đem ba trăm tờ giấy chứng nhận dùng túi nilon bọc kỹ lại, sau đó dùng chỉ khâu vào túi trong áo khoác mới thay.
Lúc Giang Triệt từ khách sạn nhỏ đi ra tìm chỗ ăn cơm tối, trên người còn thừa 130 tệ 2 hào.
Hai chai nước sôi trước đó, trong đó có một chai miễn phí, một chai khác do bà chủ sống chết phải thu một hào bằng được, Giang Triệt nói không lại bà ấy, đành phải trả tiền.
Trên đường đã có mùi vị của Tết năm mới, lúc này cách tết âm lịch năm 1992, chỉ còn có 3 ngày.
Một trăm ba mươi tệ hai hào, tiền xe đã đủ, nếu không có tình huống đặc biệt nào khác, sáng mai Giang Triệt có thể lên đường về nhà ăn Tết -- nhưng nếu trở về như vậy, số tiền mà y nói với cha mẹ phải làm sao bây giờ? Không nói chuyện không có tiền mang về, tiền lần sau đi ra khỏi nhà phải làm sao ...... Chẳng lẽ lại đòi cha mẹ?
Buồn thúi ruột.
"Người anh em, có giấy chứng nhận không? Thu giấy chứng nhận với giá cao."
Một giọng nói cắt đứt suy nghĩ của Giang Triệt.
Giang Triệt cúi đầu nhìn thoáng qua, một thanh niên chừng hai mươi tuổi đang ngồi xổm ven đường, trong tay giơ một tấm bảng giấy, trên đó có viết:
【Giá cao thu mua giấy chứng nhận mua cổ phiếu, 33 tệ một tờ có đăng ký thông tin, 35 tệ một tờ để trống, nguyên bộ 100 tờ, 3.500 tệ có đăng ký thông tin, 3.800 tệ để trống】
Tính ra như vậy, ba bộ giấy chứng nhận của Giang Triệt sau khi hết hạn tiêu thụ chỉ chưa đầy một tiếng rưỡi, đã kiếm được 2.400 tệ, gần bằng tiền lương hai năm của mẹ y khi làm công nhân.
Không đúng, phải kiếm được 3.000 tệ, bởi vì Giang Triệt rất nhanh đã nhìn thấy một người giơ bảng thu mua khác, trên bảng người đó có viết, để trống một bộ 4.000 tệ.
Rất điên cuồng, nhưng rất hiển nhiên, chút tiền này ngay cả sợi tóc gáy trên người Giang Triệt cũng không đả động được.
"Thế nào, người anh em, có hay không, nếu có giá cả chúng ta có thể đàm phán lại..." Người nọ ngồi xổm trên mặt đất ngẩng đầu lên rồi hỏi.
Giang Triệt lắc đầu.
"4.500 tệ, để trống, một bộ 4.500 tệ, đó là giá cao nhất." Người nọ vẫn không từ bỏ.
Được rồi, trong nháy mắt, mỗi bộ lại tăng thêm 500 tệ.
Giang Triệt vẫn lắc đầu, mỉm cười nói: "Thật xin lỗi, tôi thật sự không có."
"Người anh em, có hứng thú, tiến vào bên trong Sa Long ngồi một chút, bằng hữu nơi này có rất nhiều." Một nữ nhân chừng ba mươi tuổi, ăn mặc thời thượng rất xinh đẹp, đi ra từ trong đại sảnh một tòa cao ốc, nơi đó cách chỗ Giang Triết đứng không đến hai mươi mét, phất tay hướng về y chào hỏi một tiếng.
Là người kinh doanh thực tế của Sa Long, hai năm qua, cô đã xem qua rất nhiều người chơi cổ phiếu, nếu người trẻ tuổi bên ngoài thật sự không có 'hàng' để bán, hoặc không hiểu biết nghiệp vụ này, tuyệt đối sẽ không có biểu hiện như vậy.
Nếu đã hiểu, vậy nên mời vào nói chuyện.
Giang Triệt ngẩng đầu nhìn thoáng qua:
[Khách sạn Vương Cung].
"Đó là một khách sạn, nhưng phía sau có một thẩm mỹ viện, bạn bè chơi cổ phiếu cùng nhau tụ tập trao đổi ở đó." Người phụ nữ cười giải thích một câu.
Trong lúc cô nói chuyện, dòng người đeo túi da không ngừng ra ra vào, có người vẻ mặt ảo não, có người xuân phong đắc ý.
Mãi cho đến khi Giang Triệt ngồi xuống trong thẩm mỹ viện rộng lớn, với dòng người không ngừng nghỉ vẫn duy trì quy mô hơn 300 người bất cứ lúc nào, im lặng lắng nghe hồi lâu, y mới phát hiện ra:
Hóa ra nơi này chính là chợ đen lớn nhất liên quan đến cổ phiếu ở Thượng Hải, lúc trước nói về cổ phiếu là mua bán chứng chỉ đăng ký, hiện tại, tất cả tiêu điểm đều là giấy chứng nhận mua cổ phiếu.
Chín giờ đêm, khi Giang Triệt cự tuyệt vô số lần hỏi thăm của mọi người xung quanh, lúc rời khỏi thẩm mỹ viện, bên trong kêu báo giá thực tế một bộ để trống đã gần một vạn tệ.
Đi ra cửa, giá cả trên tấm bìa cứng của thanh niên ven đường kia đã thay đổi, nguyên bộ 5.000 tệ, một tờ 45 tệ -- ngẫu nhiên sẽ có người bán một tờ hoặc ba đến năm tờ, bán xong cầm tiền với vẻ mặt hưng phấn không thôi rồi rời đi.
Vòng trong và vòng ngoài, hai thế giới khác nhau.
Giang Triệt biết mình không thể về nhà đón mừng năm mới với cha mẹ được, tuy rằng nếu như y lựa chọn hiện tại bán đi giấy chứng nhận rồi trở về, khoản tiền lớn có thể mang về ước chừng 3 vạn tệ, để cho ba mẹ kinh hỉ đến điên cuồng mất...
Nhưng... đó chắc chắn sẽ là hành động ngu xuẩn nhất.
"Có thể thú nhận với ba mẹ không?"
Còn chưa được, bây giờ nói với cha mẹ, khẳng định sẽ lập tức ép mình phải bán đi.