Chỉ kém một giây, Giang Triệt đã muốn bật chế độ 'Running man'.
Nếu thật sự tính là người một nhà, y cũng không thể đánh một trận cậu chết tôi sống với Đường Liên Chiêu được. Đừng nói đến Đường Liên Chiêu, cho dù người khác cũng không được, thân là người trọng sinh, phải sống ngu xuẩn đến mức nào mà phải đánh nhau đánh chết với người khác, thật sự quá mất mặt.
Cũng may, Đường Nguyệt vẫn che chắn giữa hai người.
Ánh mắt nhỏ kia rất ủy khuất, nghĩ lại thì, quả thật rất lâu rồi ngay cả một câu nói cũng không có, lúc trước sau khi chia tiền xong, ngay cả việc nói chuyện với Tạ Vũ Phân, Kỳ Tố Vân cũng nhiều hơn cô mấy lần. Một cô gái điển hình vào đầu những năm 90, bản thân thuộc về thời đài cũ, đang cố gắng thay đổi bản thân... tốt hơn, nhưng thực sự có một chút rắc rối ở đây.
Giang Triệt vội vàng nhắc nhở: "Tiểu Nguyệt tỷ, có thể chị vừa tới nên chưa hiểu rõ tình hình, lúc này chúng em đang nói đến chuyện bắt nạt, không phải là kiểu chị đang nghĩ."
Chuyện lừa gạt người khác, Giang Triệt vẫn nhớ như in, như là bản năng sinh tồn.
"...... Là kiểu nào?"
"...... Kiểu Trịnh Hân Phong và Tạ Vũ Phân."
Bí thư huyện ủy phát hiện mình đã bị bán một cách cực kỳ quyết đoán, nhưng tình huống trước mắt, cậu còn không biết mình đường đường là đại bí thư huyện ủy trong tương lai, nhìn trái nhìn phải, phát hiện ai cũng không thể trêu vào.
"Xì" một cái, Đường Nguyệt đỏ mặt, quay sang Đường Liên Chiêu, cuống quít khoát tay nói: "Không phải kiểu bắt nạt này, không phải kiểu bắt nạt này."
"Đó cũng là bắt nạt." Đường Liên Chiêu không tin Giang Triệt sẽ không dùng chút thủ đoạn nào với chị gái, nếu không dùng thì sao Đường Duyệt phải lộ mặt khiêu vũ với hắn chứ, từ nhỏ đã gặp phải nhiều người bụng dạ khó lường, khó tránh khỏi theo thói quen mặc định nghĩ theo chiều hướng xấu. Không thể phủ nhận, việc Ngưu Bính Lễ từ một người sư đệ thân thiết với Đường phụ biến thành tên khốn hiện tại, nó đả kích rất lớn đối với sự trưởng thành của Đường Liên Chiêu.
"Nhưng cũng không phải như em nghĩ, thời gian trước nếu không có cậu ấy và thím Giang chăm sóc, có thể chị em đã chết đói rồi... Chị phải giặt quần áo cho người khác, mọi người cũng không cho chị giặt." Lời nói có thể hơi khoa trương, nhưng nghĩ lại tình cảnh lúc đó, quả thật cực kỳ gian nan, Đường Nguyệt nói tới đây thì hốc mắt đỏ lên.
Trong khoảng thời gian này bởi vì Giang Triệt, 'hoa khôi nhà máy' quả thật thấy nóng lòng trong một khoảng thời gian, ví như ý nghĩ đi học vào buổi tối, cũng không thể nói việc đó không liên quan đến Giang Triệt được, hoặc là nói, việc đó không liên quan đến lời nói của Diệp Quỳnh Trăn vào đêm đó.
Nhưng thị phi ở bên ngoài, cô hiểu rõ hơn ai hết.
Đường Nguyệt giải thích vài câu, Trịnh Hân Phong ở một bên phụ họa nói rõ ràng câu chuyện, Đường Liên Chiêu nghe xong, lập tức muốn đi chém tên chó chết Ngưu Bính Lễ. Hắn phần lớn chỉ lo lắng và tức giận với Giang Triệt thôi, nhưng với Ngưu Bính Lễ... Đường Liên Chiêu luôn cho rằng sớm muộn gì cũng có ngày giết người đền mạng.
"Cậu chỉ có bản lĩnh từng đó thôi à?!"
Đường Liên Chiêu vừa xoay người, Đường Nguyệt vội vã muốn ngăn cản, Giang Triệt giữ chặt cô ý bảo cứ yên tâm, ở phía sau kích thích một câu. Rất nhiều người đều kinh ngạc, lúc này không có chuyện của cậu, ngược lại cậu còn xía vô.
"Cậu nói cái gì?" Đường Liên Chiêu xoay người, vẻ mặt rất dữ tợn.
"Tôi nói cậu là một tên vô dụng." Giang Triệt nói với tốc độ bình thản, vẫn giữ thể diện cho hắn, hạ thấp giọng nói: "Bươn chải ngoài xã hội nhiều năm như vậy, đầu đuôi đều chỉ có một cách hành xử như vậy, cậu đi chém Ngưu Bính Lễ, sau này thì sao, chị của cậu để cho ai chăm lo?"
Đường Liên Chiêu dừng một chút, nói ra một câu rất cường đại, "Cậu cũng mặc kệ à?"
"Tôi...... mặc kệ."
……
Trường chuyên sư phạm Lâm Châu không lớn lắm, khu căng tin của giáo viên chính là một khu vực ngăn cách bên cạnh căng tin của sinh viên, thiết kế ba mặt tường vây quanh một góc, ngoại trừ các bàn ăn bình thường, còn có một cái bàn tròn và vài cái ghế nhỏ.
Lúc không có giáo viên sử dụng, học sinh chấp nhận tiêu tiền, ai cũng có thể đi vào, đầu bếp căng tin cam tâm tình nguyện kiếm chút thêm chút tiền.
Cả đám người đang ngồi trên ghế nhỏ, ngoại trừ Giang Triệt, Trịnh Hân Phong, Tần Hà Nguyên, Trần Hữu Thụ, Đường Nguyệt, Đường Liên Chiêu ra, còn có hai người anh em của Đường Liên Chiêu, đều là thiếu niên khoảng mười bảy mười tám tuổi, họ lớn lên ở trên đường phố.
Đến giờ cơm, các học sinh bên ngoài cũng đang ăn cơm, trước mắt biết rằng % chuyện đánh nhau gần như bằng 0, nhưng mức độ chú ý vẫn rất cao, tất cả đều đang chờ mong, Giang Triệt bỗng nhiên mở cửa chạy như điên...
"Vừa đúng giờ cơm, gọi chút đồ ăn đi." Rốt cuộc cũng có cơ hội để chém gió à nhầm để nói chuyện, Giang Triệt không vội vàng lắm.
Đường Nguyệt nói: "Tôi muốn ăn đồ hộp."
Hai ba người trên bàn có chút buồn cười.
"Chúng ta không ăn cơm gì hết, cậu nói đi, tôi nên làm như thế nào đối phó với Ngưu Bính Lễ?" Đường Liên Chiêu đè nén tức giận rồi hỏi, nếu không phải vì Giang Triệt giẫm nát điểm mấu chốt của hắn, hắn cũng không muốn ngồi xuống nói chuyện như vậy.
Sự thật là nhiều năm qua, không riêng gì Ngưu Bính Lễ, có đủ loại người có ý đồ không tốt với Đường Nguyệt, hắn chỉ có duy nhất một biện pháp này.
Nhưng hiện tại đã xảy ra vấn đề rất lớn, Giang Triệt nói biện pháp này cực kỳ vô dụng.
"Lăn lộn tốt hơn ông ta, chờ một ngày đè xuống, từ từ giẫm nát." Giang Triệt vừa trả lời, vừa gọi món.
Hắn hình dung ra hình ảnh này, chỉ nghĩ thôi đã thấy cực kỳ hả giận, bao nhiêu năm nghẹn khuất như vậy cũng phải từ từ trả lại? Nhưng mà ở đây không ai tin tưởng cách nói của Giang Triệt, một người là đại ca đầu đường, một người là phó giám đốc xí nghiệp nhà nước, lăn lộn tốt hơn người ta, đè xuống rồi từ từ giẫm lên? Ai nghe được đi nữa cũng không tin tưởng.
"Biết vũ khí hạt nhân không?"
Giang Triệt gọi đồ ăn xong, lại hỏi một câu.
Vũ khí hạt nhân đương nhiên ai cũng biết, thời đại này nhiệt tình của mọi người đối với quốc phòng và quân sự vẫn luôn kéo dài, mức độ chú ý cao hơn hậu thế rất nhiều, ở đây người nào người nấy đều gật đầu.
"Phương thức trước đây của cậu, chẳng khác nào là tác dụng của vũ khí hạt nhân giữa mấy nước lớn thời hiện đại, chỉ có thể đặt ở đó đe dọa người khác... Có thể kêu cậu ném ra, thậm chí có thể đặt ngón tay lên nút hạt nhân, nhưng căn bản không dễ ấn xuống, nếu ấn xuống, chính là hai bên cùng chết, không riêng gì cậu, còn phải bồi thường thêm chị gái của cậu."
Giang Triệt nói xong, mọi người đang tự suy tư, trầm mặc một lát. Nhiều năm như vậy, Đường Liên Chiêu đã dọa Ngưu Bính Lễ không biết bao nhiêu lần mà kể, chỉ là không chém chết hắn, thật ra cũng là đạo lý này thôi, chỉ là hắn vẫn không tự mình phân tích được mà thôi.
Thức ăn mang lên, đồ hộp thì không mang lên, Giang Triệt nói không thể ăn nhiều đồ hộp được, chuyên tâm dùng bữa chính. Đường Nguyệt thấy hết cách, đành phải 'ăn tạm'. Trịnh Hân Phong, Tần Hà Nguyên, Trần Hữu Thụ cũng không khách khí.
Chỉ có Đường Liên Chiêu và hai người anh em thì rất cứng đầu, không chịu động đũa, chỉ nhìn Giang Triệt...
"Lâu nay lăn lộn như thế nào?" Giang Triệt như là thuận miệng hỏi một vấn đề.
"Giỏi nhất trong việc đánh nhau, hiện tại trong các đám người băng nhóm ở trong thành phố, ai có thể cạnh tranh với chúng tôi được chứ?" Một huynh đệ của Đường Liên Chiêu trả lời rất có tính đại biểu, đám thiếu niên này tuổi còn quá nhỏ, chỉ biết lăn qua lăn lại, nghèo đến mức phải trộm mấy cục sắt để bán ve chai, không bao giờ nghĩ tới một con đường khác để kiếm tiền, dù cho bọn họ vốn dĩ đã có cơ sở rất tốt.
"Âu phục giày da, nụ cười ôn hòa, ban ngày bắt tay cùng Chủ tịch thành phố ở trước mặt phóng viên, quyên góp cho viện dưỡng lão, các công trình hy vọng, buổi tối lái mười mấy chiếc xe ô tô, đem theo mấy chục huynh đệ cùng mang âu phục đi ra ngoài dạo một vòng, như vậy là đủ rồi, chuyện bình thường cũng không cần đến mức phải động tay động chân."
Giang Triệt chậm rãi ăn một miếng, nói: "Chuyện này gọi là 'xã hội đen có lương tâm'."
Đồng thời trong lòng cũng nghĩ, lừa dối một đám thiếu niên, khoa trương một chút sẽ hấp dẫn hơn, xã hội đen ở Đài Loan còn làm ủy viên lập pháp nữa mà.
Trải qua việc hình dung như vậy, Đường Liên Chiêu còn miễn cưỡng chịu đựng được, hai người anh em bên cạnh cùa hắn, không biết từ lúc nào đã bắt đầu tưởng tượng, lăn lộn ngoài xã hội còn có thể như vậy?
"Nếu đến mức đó, thấy cảnh sát cũng không cần bỏ chạy?" Một người trong đó chính là thiếu niên ngày trước dẫn người tới ra mặt thay cho Đường Nguyệt, biệt danh là Hắc Ngũ.
Trong đầu đang nghĩ đến Vô Gian Đạo và Hàn Sâm, Giang Triệt liếc hắn một cái, gật đầu nói: "Đương nhiên rồi, đến lúc đó, chẳng may các cậu vào đồn cảnh sát, có thể tự mình gọi món ăn trong đó."
Hắc Ngũ kích động liếc mắt nhìn về một người.
"Nói suông."
Đường Liên nói một câu.
Giang Triệt không ngẩng đầu, hỏi ngược lại: "Tại sao phải ra ngoài làm công?"
"Kiếm tiền mở tiệm may cho chị tôi."
"Đúng rồi, tôi chỉ cần tám ngày đã giúp các cô ấy kiếm đủ số tiền cần thiết, sau đó chính tôi chỉ dùng nửa tháng để kiếm được bảy vạn tệ."
"... " Đường Liên Chiêu rất muốn phát điên, quá nghẹn khuất, nhưng sự thật bày ra ở đó, lại không thể không thừa nhận, hắn cứng cổ nói: "Tôi thừa nhận ở phương diện này, tôi không thông minh bằng cậu, nhưng chủ ý của cậu, cũng không thích hợp với tôi."
"Những thứ đó đương nhiên không thích hợp với cậu, chúng ta bây giờ đang nói về 'xã hội đen có lương tâm' ", Giang Triệt nói thẳng, "Nhưng mà cậu cảm thấy trong điều kiện hiện tại của mình, kiếm không được tiền à? Nói thật, cậu căn bản sẽ không bao giờ lợi dụng điều kiện của mình đâu, chỉ biết lăn lộn, lăn lộn một cách thuần túy, lăn lộn đến mức ngay cả chị gái của cậu cũng tiếc của khi ăn mấy lon đồ hộp, còn phải giúp cậu tiết kiệm tiền thuốc men nữa kìa."
Lời nói có chút găm thẳng vào tim, Đường Nguyệt có chút lo lắng nhìn qua Giang Triệt, Giang Triệt ngăn cô mở miệng.
"Điều kiện của tôi?" Đường Liên Chiêu cố gắng suy nghĩ, "Ăn cướp, lừa gạt, thu phí bảo hộ? Mấy chuyện đó không phải là một vụ mua bán."
"Không cần phạm pháp, người ta còn phải cảm ơn cậu."
"……"
"Thuận tiện nói một câu nhé, nếu còn tiếp tục như vậy, trong vòng ba năm, lần sau cảnh sát nghiêm trị, bắt đầu xử lý tận gốc, cậu phải bị đi tù, các anh em của cậu cũng tương tự, từ nay về sau chỉ còn chị gái của cậu cô đơn lẻ bóng ở trên đời...... Đến lúc đó sẽ như thế nào, tin tưởng tôi không nói, cậu cũng có thể đoán được."
Ba người đối diện thoáng cái giật mình, cái từ 'nghiêm trị' này, bọn họ cũng biết, đám lão lưu manh ở trên đường vì sao lại biến mất, bọn họ cũng biết...... Còn có một lần 'nghiêm trị' nữa?
Đường Nguyệt cũng luống cuống tay chân, trong vòng ba năm, Giang Triệt rất tự tin khi nói như vậy.
Mấy câu nói này thật sự đánh vào tử huyệt của Đường Liên Chiêu, chính hắn thì không sợ, nhưng mà còn có một đám anh em, còn có một chị gái, "...... Vậy tôi nên làm cái gì bây giờ?"
"Kiếm tiền, thay đổi thân phận, đạt được địa vị trong xã hội."
Nói đến đây, Giang Triệt đặt đũa xuống, "Ăn no rồi."
Sau đó đứng lên, tiếp tục nói: "Không muốn đi vào tù? Không phải lúc nào cũng xấu hổ vì ít tiền? Muốn có một ngày có thể dẫm nát Ngưu Bính Lễ ở dưới chân, mà không phải chỉ biết động một chút là phải liều mạng, làm cho chị gái của cậu lo lắng và chịu khổ. Nhiều năm như vậy, cậu lăn qua lăn lại, để rồi chị của cậu có kết quả như thế nào hả, chị ấy phải nhặt rau ngoài chợ cậu có biết không? Chị ấy giặt quần áo cho người ta, ngay cả đôi găng tay nhựa cũng luyến tiếc bỏ tiền ra mua, cậu có biết không?"
Nói xong Giang Triệt xoay người, mở cửa đi ra ngoài, khí thế oai phong lẫm liệt.
Bên ngoài trong phòng ăn, vô số ánh mắt hướng về phía y, chờ y co giò chuẩn bị bỏ chạy...
Từng câu như từng khớp xương một, nhưng mà chỉ nói một nửa, quá tra tấn người nghe, ở phía sau, Đường Liên Chiêu đã đứng lên, mang theo vè không phục như cũ, nhưng vẫn bất đắc dĩ nói ra: "Vậy cậu nói đi, tôi nên lăn lộn như thế nào?"
Giang Triệt một tay kéo tay nắm cửa, bình tĩnh quay đầu lại nói: "Gọi Triệt ca, tôi sẽ dạy cho cậu."
Toàn bộ đám người ở trong nhà hàng, tất cả đầu óc đều cực kỳ choáng váng, cậu muốn nói làm anh rể, chúng tôi cho dù khóc cũng miễn cưỡng tiếp nhận đi, dù sao cũng đã có bước đệm, nhưng mà con mẹ cậu lại muốn làm đại ca của Đường Liên Chiêu?