An Hồng ú ớ, tiếng thứ nhất nói ra theo quán tính của một người thư ký, đó gọi là phản xạ có điều kiện, dù sao khi sếp nói chuyện, không cần quan tâm là cô có nghe rõ không, cô đều phải lên tiếng trả lời trước. Tiếng thứ hai mới là phản ứng cảm xúc chân thật của cô, trong sự ngạc nhiên còn có vui mừng, mang theo vẻ nghi hoặc rất khó hiểu. Trịnh Hân Phong tươi cười nhìn cô, trêu đùa nói: "Giọng điệu không đúng, xem ra tôi dạy cô không tốt rồi." An Hồng:
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.