Lại nửa giờ nữa, Giang Triệt rốt cuộc cũng gặp được 'đại gia' đầu tiên ở đại sảnh ngân hàng này.
Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, mặc quần áo lao động của nhà máy nào đó chạy vào, mở miệng nói anh ta muốn mua 30 tờ giấy chứng nhận - 900 tệ, gần nửa năm tiền lương, tiết kiệm cũng không dễ dàng.
"Vị đồng chí này, để tôi giúp anh đăng ký, có mang theo chứng minh thư không?"
Bên kia, một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi, mặc âu phục, đeo kính bước nhanh tới, nhiệt tình nghênh đón.
Người này ngay từ đầu đã đứng ở góc tường đối diện Giang Triệt, bộ dáng đang chán gần chết, Giang Triệt còn tưởng rằng hắn cũng giống mình, chạy tới quan sát tình hình tiêu thụ giấy chứng nhận.
Lúc này qua câu chuyện, hắn tự giới thiệu mới biết được, thì ra hắn là một nhân viên tiếp thị giấy chứng nhận do Vạn Quốc Hoàng Phố phái ra, tên là Tạ Hưng.
Từ ánh mắt lười biếng và hưng phấn của vị Tạ quản lý này, Giang Triệt có thể phán đoán ra hai chuyện:
Thứ nhất, tình hình tiêu thụ giấy chứng nhận thật sự rất tệ, rất đả kích người bán. Thứ hai, nhân viên bán hàng được trích phần trăm khi giao dịch thành công.
"Tiếp theo, đến lượt mình...... Xem tư thế này, mình không có chứng minh thư địa phương Thượng Hải, hẳn là không khó giải quyết."
Đây là một tình huống đặc biệt mà Giang Triệt vừa mới biết, thì ra giấy chứng nhận 92 này chỉ chuẩn bị cho người ở Thượng Hải, nhất định phải có chứng minh thư địa phương Thượng Hải mới có thể mua được, số lượng mua mỗi chứng minh thư có không giới hạn.
Quốc gia thật rất thiên vị, bất quá đáng tiếc, nhân dân Thượng Hải tựa hồ cũng không cảm kích hành động này.
Vừa rồi, Giang Triệt còn vì chuyện này mà buồn trong chốc lát, y cũng sợ phiền phức lắm chứ, bây giờ xem ra, đã không cần do dự gì nữa. Mang theo một chút hưng phấn, y ở bên cạnh im lặng chờ đợi.
Sau đó, bỗng nhiên nhiên cánh tay bị siết chặt, y bị người từ sau lưng kéo ra.
"Không mua, chúng ta không mua..." Thanh âm đến trước khi người nói chạy tới.
Giang Triệt lảo đảo hai bước rồi mới đứng lại, quay đầu nhìn thử.
Một phụ nữ ôm đứa nhỏ từ bên người y vọt tới, trực tiếp một tay giữ chặt ống tay áo của anh công nhân, quay đầu lớn tiếng nói: "Cha, mẹ, hai người các ngươi nhanh lên, nam nhân trong nhà muốn phá của, dám lừa gạt lấy tiền cả nhà đi mua cái giấy chứng nhận gì đó!"
Thanh âm của cô rất vội vàng và kích động, mang theo tiếng khóc nức nở.
Đứa nhỏ trong lòng giống như bị dọa, oa một tiếng khóc ré lên.
Sau đó một nam một nữ, hai lão nhân cũng từ cửa lao vào, không nói hai lời trực tiếp bắt đầu hành động, bà lão thò tay vào túi, ông lão đầu tiên liền đánh cho vài cái...
"Đồ phá sản, con muốn phá cái nhà này à, tiền đâu rồi? Lấy ra......"
Anh công nhân bị đánh một trận, gắt gao nắm chặt một bên túi tiền không buông tay, đồng thời vẻ mặt đau khổ nhỏ giọng nói: "Ba, mẹ, các người không hiểu, đừng theo vợ con làm lộn xộn nữa, con đã tính trước về đống giấy chứng nhận này, nhất định sẽ kiếm được tiền...... Mua được nó, về sau cuộc sống nhà chúng ta sẽ dễ chịu hơn."
"Cuộc sống hiện tại của nhà chúng ta, còn để con thiếu thốn gì không? Công việc của cha không phải đều đã cho con gánh vác rồi chỉ? Con ở trong nhà máy cố gắng làm việc, tiền lương cầm đến tay, phúc lợi cũng có, cả đời lo lắng cái gì?" Ông lão kích động nói vài câu, có chút thở hổn hển, nói thầm: "Còn con, đã tính toán cái gì?! Lúc con còn đi học là loại người nào, cha còn không biết? Con thậm chí còn không đếm được trứng của chính mình."
"Đúng vậy, con trai, con đừng coi như chúng ta không biết, tất cả mọi người đều nói, đây chính là đang đánh bạc, con cũng không thể hồ đồ, nếu đánh bạc thua sạch. Cả nhà chúng ta phải dựa vào một phần tiền lương của con mà sống... Tiết kiệm chút tiền cũng không dễ dàng!" Bà lão cay đắng nói trong nước mắt.
"Cha mẹ, các người tin con một lần được không? Các người không biết đâu, hiện tại bao nhiêu người đều phát tài, ngay trong xưởng chúng ta, có vài người kiếm được tiền từ chức không làm nữa, xuống biển buôn bán rồi. Còn nói chuyện đầu cơ cổ phiếu, cái gì đó mà Dương Bách Vạn, còn có Tiểu Sơn Đông, các người đã nghe qua chưa? Mặt khác Thâm Quyến quá xa, khu mới Phổ Đông bên kia các người cũng đã nhìn thấy đúng không?"
Người đàn ông cắn răng kiên trì, cầu xin, giải thích.
"Làm ăn? Đó gọi là đầu cơ trục lợi, phất nhanh sau một đêm, cảnh sát phải bắt bọn họ. Con cho rằng đó là cách sống của người đứng đắn à? Con xem có ai coi trọng bọn họ không?"
"Phố Đông đó là vùng nông thôn nghèo khó, không qua bên đó được nên mới xây dựng thử, mấy năm trước không phải cha còn nói, thà kiếm một cái giường ở Phổ Tây, không cần kiếm một gian phòng ở Phổ Đông. Chỉ có con nói Dương Bách Vạn, đã có người hỏi thăm rồi, hắn lúc này cũng không mua một tờ nào cả. Không lừa con đâu, thật sự...... Khu ký túc xá nhà máy của chúng ta có người quen biết họ hàng xa nhà hắn."
"Cha đứa nhỏ, anh đừng làm rộn có được hay không? Nhà chúng ta hiện tại, em liền cảm thấy đã rất tốt, đã rất hài lòng...... Chúng ta không cần anh phát tài."
Cha, mẹ, vợ, mỗi người một câu, đứa nhỏ vẫn như cũ đang gào khóc.
Hình ảnh một nhà già trẻ nước mắt tung hoành, đau khổ khuyên nhủ......
Nặng nề quá.
Đây thật ra là một loại kiên trì quán tính của gia đình nhỏ ở thành phố đối với trạng thái cuộc sống trước đây, không thể nói là đúng hay sai, chỉ là bọn họ còn chưa ý thức được, thời đại này đang chuẩn bị thay đổi rất lớn, nó sẽ hoàn toàn đánh nát tất cả những gì đã từng có đã từng xảy ra, mặc kệ bạn có tiếp nhận hay không, đều không thể kháng cự lại.
Anh trai công nhân này có thể kiên trì không?
Thời điểm này không ai có thể rõ ràng hơn Giang Triệt, quyết định kế tiếp của người đàn ông này, sẽ chi phối rất lớn hướng đi tương lai của gia đình này:
[Trong tương lai không xa, trở thành một gia đình công nhân bị sa thải nghèo túng. Một lần kiếm được tài sản mấy vạn tệ, từ đó chuyển đổi quan niệm, đi lên một con đường khác.]
……
Bản thân đàn ông phải nên có dũng khí, cũng biết đánh đổi, nhưng trên có già, dưới có trẻ......
"Haix, các người cứ chờ xem đi, đến lúc đó đừng hối hận là tốt rồi..." Bị bốn đôi mắt nhìn chăm chú như vậy, hắn cuối cùng không chịu nổi, thở dài một tiếng, chậm rãi buông lỏng đôi bàn tay đang gắt gao nắm chặt túi áo kia.
"Không hối hận, không hối hận." Người phụ nữ lau nước mắt, nín khóc mỉm cười, vội vàng lấy tiền từ trong túi chồng ra, xoay người đưa cho hai vị lão nhân, nói: "Cha, mẹ, số tiền này các người cất đi, phải cất kỹ."
"Được, yên tâm, lát nữa mẹ sẽ đi gửi định kỳ, để kiếm lợi tức."
Bà lão nhận tiền, ông lão nhận lấy đứa nhỏ dỗ dành, phụ nữ dùng hai cánh tay, kéo chồng của mình, "Đi, về nhà."
Anh công nhân rõ ràng rất là mất mát và không tình nguyện, bị lôi kéo đi tới cửa, vẫn như cũ nhịn không được đứng lại quay đầu lại nhìn xung quanh, thế nhưng lập tức bị vợ kéo đi.
Người nhà và vợ tránh việc mua giấy chứng nhận này, như tránh rắn rết.
……
"Anh công nhân đó rất muốn mua, Tạ quản lý vừa rồi sao không nói giúp vài câu?" Giang Triệt đi tới, nói với Tạ Hưng.
Hắn làm nhân viên tiếp thị, dưới tình huống vừa rồi dĩ nhiên một câu cũng không nói ra, có chút làm cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn.
"Không dám nói, nói ra sẽ bị mắng, không chừng còn bị đánh, cậu có tin không?" Tạ Hưng giương mắt nhìn Giang Triệt, cười khổ một tiếng nói, "Cấp trên lãnh đạo trực tiếp giao cho nhiệm vụ, chúng ta ở phía dưới đều không có người nào hoàn thành cả, chỉ có ta, mặt dày chạy tới nhà bạn học trước kia để đẩy mạnh tiêu thụ, kết quả bị vợ hắn đập bàn chửi mắng..."
"Tên này cũng là đủ xui xẻo, rõ ràng là thần tài tới cửa, còn bị người khác mắng ra."
Giang Triệt vừa nghĩ tới đây, ngoài cửa lại có một thanh niên vô cùng cường tráng xông vào.
Hắn đập mạnh một xấp giấy chứng nhận dày đặc lên quầy và chửi: "Tên chó má nào đem giấy chứng nhận này bán cho mẹ ta, bà ấy rõ ràng ltới đây gửi tiết kiệm tiền, các ngươi dám cầm đồ chơi này lừa gạt tiền của một bà lão?"
Các nhân viên bán hàng trong quầy đều hướng ánh mắt về phía Tạ Hưng, thật ra việc này không phải do hắn làm, nhưng điểm đẩy mạnh tiêu thụ ở đây, hắn là người đứng đầu.
"Là anh phải không?" Chàng trai đi tới, chỉ chỉ hai trăm tờ giấy chứng nhận, lại chỉ Tạ Hưng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Trả lại tiền."
Tạ Hưng nhỏ giọng nói: "Chuyện này, đã bán đi rồi..."
"Tôi nói trả lại tiền!" Chàng trai vén áo khoác lên, bên trong có con dao phay sáng loáng, vẻ mặt dữ tợn nhỏ giọng nói:" Không lui tôi giết cả nhà anh."
……
Bạn học của Tạ Hưng và vợ anh ta, cả nhà anh công nhân, còn có thanh niên trước mắt...... Những người này qua một thời gian ngắn sẽ có tâm tình như thế nào nhỉ? Người giống như bọn họ, còn có bao nhiêu?
Giang Triệt thầm nghĩ, vận mệnh thật sự là một thứ rất thần kỳ, cũng may, kiếp này mình được làm lại, hai đời làm người, nắm vững tương lai trong tay...
Ít nhất trong nhiều lúc, mình có thể nắm giữ số phận của bản thân.