Các khoản giao dịch chợ đen ở trên thị trường chứng khoán Thượng Hải, từ lâu đã lấy phiếu hẹn trước làm chủ, hiện tại điểm nóng là giấy chứng nhận, trên thực tế, nó cũng dần phát triển thành nơi để các nhà đầu cơ tụ tập và giao lưu.
Ngoài ra tư nhân ứng trước, vay tiền nặng lãi, hãm hại lừa gạt, những thứ linh tinh khác dần được nổi lên trên, người không có sức mạnh là không thể trấn áp được.
Chử Liên Y thay mặt quản lý khách sạn Vương Cung, đó là thị trường chứng khoán chợ đen lớn nhất ở Thượng Hải trong nhiều năm, đương nhiên không chỉ đứng sau quầy trông coi chào hỏi mọi người như vậy..
Một cô gái như vậy lúc riêng tư sẽ làm những công việc gì?
Cũng giống như những người phụ nữ khác, theo đuổi quần áo trang sức thịnh hành gần đây, theo đuổi việc xem phim truyền hình. Hai năm nay phim Hồng Kông dần dần thịnh hành, Chử Liên Y đã có máy ghi hình và TV màu từ rất sớm, mỗi ngày đều mở xem đến mức quên cả trời đất.
Thật ra mấy năm nay cô và người kia được xem như là quan hệ giữa ông chủ và nhân viên, có đôi khi xem mấy câu chuyện ở trong phim truyền hình, nhớ lại chính mình lúc mười lăm tuổi ngốc nghếch giặt giũ quần áo nấu cơm cho anh ấy, Chử Liên Y mới cảm thấy, hình như thật ra cô chưa từng yêu đương gì cả.
Tình huống hôm nay có chút bi thảm... Hiện tại, trước mặt đám buôn người này, cô có năng lực gì cũng không dùng được, chỉ có thể bị Giang Triệt kéo chạy..
"Cậu ta cũng khỏe đấy chứ, kéo theo một người còn chạy nhanh như vậy."
Rõ ràng đang rơi vào tình thế rất nguy hiểm, thế nhưng hết lần này tới lần khác chạy tới, Chử Liên Y bỗng nhiên tìm được một cảm giác khi đang xem phim Hongkong, nam chính là một tên lưu manh, mang theo nữ chính liều mạng chạy trên đường, phía sau có rất nhiều người đuổi giết...
Nó rất buồn cười.
Chử Liên Y từng gặp qua một thiếu niên Giang Triệt kiên định và trầm ổn, quyết đoán và rất cơ trí, ngoại trừ dáng vẻ rất đẹp trai, còn cảm thấy nhìn không thấu bản chất của y.
Hôm nay lần đầu tiên cô kiến thức được một Giang Triệt hoàn toàn khác biệt, miệng đầy lời lẽ thô tục, xúc động của thiếu niên, vịt chết đến nơi vẫn còn mạnh miệng...
"Chó má, tiếp tục đuổi theo tao, bố mày đếch sợ."
Chỉ cách một con đường, may mà có dòng xe cộ chặn lại một chút mới kéo dài khoảng cách hơn, y lại còn quay đầu khiêu khích... Chử Liên Y cũng dở khóc dở cười.
Chỉ cách có một khoảng cách như vậy, hai người dẫn đầu chạy vào công viên nhỏ, góc rẽ đi vào, bị cây cối che chắn, tạm thời thoát khỏi tầm mắt của đám buôn người.
Chử Liên Y bỗng nhiên phát hiện mình bị bế lên, trực tiếp bị ném vào sau một bụi cây.
"Nằm sấp trên bãi cỏ." Giang Triệt nói, "Hiện tại không có thời gian giải thích, chị thành thật nằm sấp không được nhúc nhích...... Còn nữa, lát nữa mặc kệ nhìn thấy cái gì cũng phải bình tĩnh, đừng đi ra ngoài."
Nói xong y một mình chạy về phía trước.
"Mặc kệ nhìn thấy cái gì cũng phải bình tĩnh? Tiểu Triệt chuẩn bị tự mình dẫn bọn họ chạy đi." Phản ứng đầu tiên của Chử Liên Y là như thế này. Sau đó, cô nhìn về phía Giang Triệt, đang chạy về phía xa, phía đám người đang luyện khí công.
"Cũng là một biện pháp, bên kia có rất nhiều người, cũng phải hơn một ngàn người đấy chứ, toàn bộ công viên đều là người... Nhưng bọn họ có giúp cậu không?"
Trong tầm mắt của Chử Liên Y.
Giang Triệt bỗng nhiên không chạy nữa, hai bước chân chuyển thành đang đi bộ, hai tay chắp ở sau lưng......
"Muốn làm gì thế? Sợ không dụ được bọn họ à?"
Tiếng bước chân hỗn loạn, tiếng mắng chửi đã truyền vào tai Chử Liên Y, nó vang lên rất gần, cô ghé sát vào sau lùm cây, suy nghĩ, lát nữa lỡ như Giang Triệt bị bắt, mình nhất định phải ra ngoài, thử nói ra vài cái tên xem có thể dọa đám buôn người kia được không.
Nhưng mà bọn họ từ nơi khác chạy tới đây, tầng lớp trong xã hội cũng khác nhau quá xa, sợ cũng không có tác dụng gì cả.
……
Người luyện khí công ở công viên nhà ga đương nhiên rất nhiều, nếu như nói Thượng Hải là nơi khởi nguồn của Cửu Chuyển Kim Thân Công, chính là nơi 'hot' nhất lúc này, như vậy nơi đây chính là thánh địa, cũng là tổng đường của Cửu Chuyển Kim Thân Công.
Tuy rằng nếu đặt ở phạm vi cả nước, Cửu Chuyển Kim Thân Công vẫn còn nhỏ lắm, nhưng ít nhất đặt ở Thượng Hải, bọn họ ở chỗ này đã 'nhất thống giang hồ'.
Hơn một ngàn sáu trăm người, nếu không phải thật sự nhét không nổi, phải chia ra phụ cận một ít người luyện tập, người ở đây sẽ nhiều lắm.
Triệu Lão Tứ là một trong những người mà ngày đó, đã được gặp Hàn Lập đại sư trong lần đầu tiên xuất hiện, lúc lập luận và gọi sét ở trên trời, sau đó còn đạt được công pháp trân quý, hắn còn cùng đại sư gặp mặt trao đổi vài thứ.
Cho nên hắn là nguyên lão chân chính, người ở đây thường gọi hắn là 'Tứ sư huynh'.
Đại sư huynh duy nhất được thân truyền là Triệu Vũ Lượng, hắn không có mặt ở Thượng Hải đã một thời gian khá dài, Triệu Lão Tứ và mấy nguyên lão thích tụ tập cùng một chỗ, nhìn dòng người trong công viên, nói chuyện đàm tiếu nhớ lại hình ảnh lúc trước......
Hàn Lập đại sư đuổi theo đám buôn người bị chặn trong ngõ nhỏ, lúc bị đuổi giết đành phải chạy trốn, lúc đó bọn họ đang nói chuyện phiếm với nhau.
Một người nói: "Hà Nhị Ma lúc trước có hai người con gái, lúc ấy vợ đang mang thai đứa thứ ba nhưng dấu không nói, ngày gặp mặt hắn quấn lấy Đại sư phải hỏi cho bằng được, xem thử sau này hắn có con trai hay không. Đại sư vỗ vai hắn và cười nói, nội tâm bình thường, thật ra con cái đều giống nhau cả...... Hà Nhị Ma cũng là một người thông minh, trở về liền để cho vợ đặt bụng ở trên vai hắn nguyên cả một ngày, kết quả mấy ngày hôm trước, thật sự sinh ra một đứa con trai."
"Đúng vậy, Hàn Lập đại sư không giống với những người làm bậy bên ngoài, bọn họ dùng sức chém gió lên tận trời, Đại sư dùng sức giấu kín... khí chất ổn định đến mức này, không ai theo kịp?"
"Tứ sư huynh, Hàn Lập đại sư lúc ấy thật sự gọi sét thành công?" Có đệ tử mới gia nhập ở một bên, vẻ mặt háo hức đưa ra câu hỏi.
"Đương nhiên, mấy trăm người ở hiện trường cùng nhìn thấy, cậu đi hỏi các người luyện công của các phái khác mà xem, bọn họ cũng phải giúp chúng ta làm chứng đấy, sự thật bày ở nơi đó. Đoạn khẩu quyết đó vẫn còn lưu truyền, Hoàng Hoàng Thiên Uy..."
Triệu Lão Tứ lâm vào hồi ức tốt đẹp, cũng có chút buồn bực vì sao lúc ấy chính mình lại không nghe rõ, nhưng nghĩ lại, công pháp cao thâm như vậy, Hàn Lập đại sư tạm thời không chịu truyền xuống, cũng đúng mà thôi.
"Chúng ta đang ở giai đoạn Hậu Thiên, đừng mơ mộng xa vời nữa", Triệu Lão Tứ ngửa đầu cười cười, hòa ái nói, "Cố gắng sinh hoạt, công tác, cố gắng rèn luyện, có được khí chất ổn định... Tôi tin tưởng một ngày nào đó, cánh cửa giai đoạn Tiên Thiên, sẽ được mở ra, Đại sư huynh trước khi đi đã nói rồi, trong người sắp đột phá tới nơi rồi."
"Dù sao cũng được chân truyền mà!" Một nguyên lão khác xúc động.
"Trên tạp chí còn nói Hàn Lập đại sư là một thiếu niên?", một nữ đệ tử trẻ tuổi trên đầu buộc hai bím tóc, hai mắt tỏa sáng hỏi, "Đại sư trông như thế nào?"
Triệu Lão Tứ nghĩ nghĩ, "Chung thiên địa chi linh tú (sự tinh túy của đất trời)."
"... Đó là câu hình dung về phong cảnh non nước mà?"
"Đúng, nhưng mà đặt trên người Hàn Lập đại sư thì lại cực kỳ thích hợp", Triệu Lão Tứ nhớ lại dáng vẻ của Giang Triệt, trong lúc nói chuyện ngẩng đầu liếc nhìn, lại liếc mắt một lần nữa, ngẩn người, "... Hàn, Hàn Hàn... Hàn Lập đại sư?"
Mấy nguyên lão bên cạnh tự giác đứng lên.
Đệ tử còn lại cũng bảo trì các loại tư thế nhao nhao ghé mắt......
Hàn Lập đại sư mỉm cười, "Linh khí ở trong thiên địa, đức tính ở trong lòng, hôm nay ta tặng các ngươi một đoạn công đức tu tâm, bồi dưỡng thành khí chất ổn định của bản thân."
……
Chỉ là dòng xe cộ ngăn cản kéo dài một ít khoảng cách mà thôi, thật ra thời gian trôi qua rất nhanh, Giang Triệt chỉ có bước mấy bước, nói một vài câu, thêm một chút vài lời giải thích.
Tên đầu đinh đã dẫn đám người lao vào công viên.
Hắn biết đối phương mang theo một cô gái nên khẳng định chạy không xa được, cô gái kia chắc cũng chẳng còn sức mà chạy. Trước tiên phải bắt hai người đó lại, nếu không hai mươi mấy đứa nhóc và phụ nữ ở trong căn nhà đó, căn bản không kịp dời đi. Còn nữa, người vừa bị Giang Triệt đánh bị thương, là em ruột của hắn, cho nên tên đầu đinh chuẩn bị chặt tay chặt chân của đối phương, dù sao cũng có vài đứa nhỏ không dễ bán ra, phế tay chân cho đi ăn xin, việc này đã làm qua một vài lần, dù sao sau này không thể ở lại Thượng Hải được, phải rời đi lập tức, bán đi đám 'hàng' trên tay, đổi sang thành phố khác...
Hắn nhìn thấy Giang Triệt đang đứng cách đó không xa, mỉm cười với hắn.
"Tiểu tử mày có gan lắm...... Lên, giết chết hắn cho tao!"
"Sau khi đem về, tao muốn chặt gân tay gân chân của nó."
Tên đầu đinh đè nén vẻ độc ác, hướng đám người phía sau nói một câu, lao nhanh lên một bước, hai mươi mấy người còn lại cũng chuẩn bị xông lên...
Rầm! 1.600 người từ khắp bốn phương tám hướng 'rầm' một cái, toàn bộ đều đứng thẳng lên.
Tên đầu đinh thoáng cứng đờ cả người, sắc mặt tái nhợt ngay lập tức, chút cơ bắp trên mặt đang co giật liên hồi, đầu tiên là cả người run rẩy một chút... sau đó bắt đầu run bần bật như cầy sấy, liên tục không chịu ngừng nghỉ...
Có rất nhiều người với ánh mắt hưng phấn, vẻ mặt cuồng nhiệt, phấn khởi, vây quanh lại đám buôn người và hét thẳng vào mặt:
"Đánh chết đám buôn người, đánh chết đám buôn người...... đám táng tận lương tâm......đám chó chết..."
Hắn thực sự là kẻ buôn người, vậy cảm giác đó sẽ như thế nào?
Đương nhiên là giật nảy cả mình, sau đó trong ánh mắt đông nghịt của mọi người, nắm đấm nhiều như lông trâu... Trong lỗ tai ong ong liên tục... Trong đầu cực kỳ trống rỗng... Đầu gối có chút mềm nhũn.
Phía sau có người bắt đầu khóc lóc thảm thiết.
Đây cũng không phải là thời đại quảng trường khiêu vũ, đều là các bác trai bác gái, rất nhiều tầng lớp đều luyện khí công, đầy đủ các độ tuổi, các ngành các nghề tất cả đều có... thanh niên cường tráng rất nhiều.
Tên đầu đinh xem như cũng rất cường tráng.
Đám người tại hiện trường so với hắn còn cường tráng hơn, liếc mắt một cái đã có mấy chục người cao to.
Cố gắng bình tĩnh, ý nghĩ đầu tiên vang lên trong đầu: "Không thể đánh, cử động cũng không được, cử động là xong đời."
Tên đầu đinh là người đã từng tham gia chiến tranh, cho nên hắn hiểu rất rõ, cục diện này vô cùng nguy hiểm, bọn họ... thật sự sẽ bị đánh chết tại chỗ.
Dù ném đá cũng phải chết tươi tại chỗ.
Sự việc là như thế này, loại chiến đấu tập thể này bản thân có thể không gây tử vong, nhưng mọi người đều đang nghĩ, mình chỉ đánh hắn vài cái thôi, không đánh chết là được...
Hơn một ngàn người đều nghĩ như vậy!!!
Một mặt hận đám buôn người thấu xương, mặt khác, bọn họ đều rất cần thiết muốn biểu hiện trước mặt Hàn Lập đại sư.
Thực lực hai bên hoàn toàn không cùng một cấp độ, đám người phấn khởi đã lao tới, vây quanh, còn có ném đá...... Phía sau bị đánh đau quá nên khóc, bị dọa sợ quá nên khóc, toàn tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Quyết định thật nhanh, hai đầu gối tên đâu đinh được gập lại, ôm đầu trực tiếp quỳ xuống, có chút hơi hỗn loạn, nhưng mà dựa theo quy củ giang hồ ở trong tiểu thuyết chắp tay lại rồi nói: "Đừng, đừng... chúng ta nhận thua, xin lỗi, ta có mắt không nhìn thấy Thái Sơn... Chuyện đó, không biết ngài là thần tiên ở nơi nào?"
"Hỏi ta à?" Giang Triệt chắp hai tay ra sau lưng, mỉm cười nói, "Làm gì có thần tiên gì ở đây, đồ đệ bị vứt bỏ của phái Thanh Vân Môn....."
"Hàn Lập!!!" Hơn một ngàn sáu trăm người cùng hét lên.
Đám buôn người giật bắn như bị giật điện, lỗ tai và đầu óc ong ong như bị nhét chuông vào đầu rồi gõ vang liên tục......
……
Phong cách bất ngờ được thay đổi, Chử Liên Y ở phía xa xa: "......"
Đây là chuyện quái gì thế?! Nàng biết Kim Thân Công rất 'hot', cũng biết Kim Thân Công là do Hàn Lập đại sư truyền lại... Đúng rồi, hình như cậu ấy vừa mới nói, mẹ nó, dám so số lượng người với tao à?
"...... Thật sự, quá nhiều đi!"
"Không có điện thoại di động để chụp ảnh nhỉ, chụp ảnh còn phải chạy đến tiệm để rửa ảnh nữa, nhưng mà rất tốt! Về phần Hàn Lập, liên quan quái gì đến mình?" Giang Triệt nghĩ thầm.