Triệu Vũ Lượng nói ra rất xấu hổ, cũng rất chân thành.
Nhưng Giang Triệt không thể không ngắt lời hắn, hỏi: "Trong nhà có vợ con có không? Tôi thấy anh cũng hơn ba mươi tuổi rồi."
Triệu Vũ Lượng vội vàng gật đầu: "Có, có vợ, còn có hai đứa con gái, đứa nhỏ thứ hai phải khó khăn lắm mới trốn được kế hoạch hóa gia đình...... Tôi lần đầu tiên đi học khí công, chính là vì sinh con trai, người kia nói chỉ cần học khí công của hắn, nhất định có thể sinh con trai, nhưng hắn không phải công pháp chân chính, về sau, tôi đi tìm chỗ khác để học.... tôi..."
"Có từng nghĩ tới ba năm nay vợ con sống như thế nào không?" Giang Triệt hỏi.
"Trong nhà cũng có chút tiền, lúc tôi rời đi thân thể cha tôi vẫn còn cường tráng lắm, chắc là đủ ăn. Chờ tôi học được công pháp chân chính trở về, tôi nhất định để cho vợ con trải qua tháng ngày tốt lành, sau đó tôi sinh thêm một đứa con trai..."
Triệu Vũ Lượng còn đang thao thao bất tuyệt, trong nháy mắt này, Giang Triệt cảm thấy người đàn ông trước mặt này thật ra vừa đáng hận, lại đáng thương, giống như những người sinh bệnh không chịu đi bệnh viện, không chịu tiêm, không uống thuốc, vét sạch của cải cầu 'đại sư' phát lực.
Giang Triệt nói: "Đừng đợi nữa, mau về nhà đi."
"Hả?" Vẻ mặt Triệu Vũ Lượng cứng đờ, lập tức lắc đầu kịch liệt, "Không học được công pháp chân chính, tôi có chết cũng không trở về."
Giang Triệt rất muốn nói vậy thì anh đi chết đi, nhưng suy nghĩ một chút, vẫn mở miệng nói: "Công pháp chân chính trở về nhà cũng có thể luyện tập, vừa sống tốt, vừa chăm sóc người nhà, vừa luyện công, mới là chính đạo."
Y rất rõ ràng, loại người như Triệu Vũ Lượng, người khác muốn cứng rắn bẻ lại suy nghĩ cho hắn là chuyện không có khả năng, chỉ có thể theo con đường hắn nhận định chậm rãi bẻ hướng.
Bẻ hơi nghiêng một chút, hắn mới có thể trở về con đường đúng đắn.
"Ba năm nay tôi cố học tập khí công, rất nhiều đại sư đều nói bọn họ luyện công mấy tháng không ăn không uống. Tôi còn có rất nhiều sư huynh sư đệ, bạn bè, cũng đều không đi làm, không xuống đất, cho dù đi làm cũng đều lén luyện tập. Còn có rất nhiều người từ chức đi theo đại sư khắp nơi trên cả nước, tôi cũng từng đi theo một lần, sau đó không có tiền..."
"Đây chính là sai lầm lớn nhất của anh." Giang Triệt nói như đinh đóng cột: "Có câu ngạn ngữ anh chưa từng nghe qua sao? 'Kỹ khả tiến hồ đạo, nghệ khả thông hồ thần' (Kỹ thuật có thể tiến xa hơn đến với triết học, nghệ thuật có thể kết nối với tâm hồn), trong cuộc sống bình thường kỳ thật có ẩn chứa rất nhiều triết lý của vũ trụ. Hơn nữa một người chỉ có đem cuộc sống bình thường trôi qua thật tốt, mới có thể có được một khí chất ổn định, từ đó cảm ngộ cùng tiếp thu khí tức tồn tại trong trời đất, tạo thành kết quả cơ thể có thể chất tốt cùng trạng thái tâm lý thoải mái, lúc đó nên đi tu luyện công pháp chân chính. Giống như anh vậy, bữa trước không biết bữa sau, tâm tính buồn bực, tu luyện như thế nào?"
Triết lý vũ trụ, khí chất, tiếp thu khí tức, Giang Triệt nói mấy danh từ quen thuộc với Triệu Vũ Lượng, hắn cảm giác mình đã nghe hiểu một chút gì đó, hơn nữa lời Hàn đại sư vừa nói, hình như có đạo lý trong đó.
Một người có thể dẫn sấm, nói chuyện sao có thể không có đạo lý chứ?
"Tôi nghe lời của ngài, tôi cam đoan, trở về trước tiên cố gắng sống thật tốt, sau này chậm rãi tu luyện." Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, giờ phút này có ánh mắt bi thương có chút dọa người.
Triệu Vũ Lượng thật sự có thể trở về an tâm sống tốt hay không? Không ai biết, Giang Triệt lúc này thật ra cũng thuận miệng nói hai câu, không có ý định thật sự làm thánh nhân gì cả, đi khuyên nhủ ai đây, cứu vãn ai đây.
Y đang còn vội vã bày sạp hàng để kiếm tiền mua giấy chứng nhận đây này, có ai giúp đâu......
"Đại sư, học phí. Xin lỗi, tôi, toàn bộ gia tài của tôi, cũng chỉ có 38 tệ 5 hào." Triệu Vũ Lượng đếm số tiền trên tay.
Tiền à, ba mươi tệ...... Một tấm giấy chứng nhận phát tài 92! Qua vài ngày không chừng chính là mấy ngàn mấy vạn, mà đầu năm nay có một vạn trong tay, ít nhất cũng là ba mươi bốn mươi vạn sau này.
Giống như là một loại phản xạ có điều kiện, mô hình 'nửa thánh nhân' và 'người làm việc thiện' trong khoảnh khắc hoàn toàn tan rã.
Mấy ngày nay thật sự vì chuyện tiền nong nghẹn quá thảm rồi, trạng thái hiện tại của Giang Triệt chính là tiền và tiền, nhất là khái niệm với con số ba mươi, mẫn cảm vô cùng.
"Hàn đại sư......"
Triệu Vũ Lượng lại gọi một tiếng, Giang Triệt mới phục hồi tinh thần lại.
Hắn muốn thu tiền, nhưng hiện tại có hai vấn đề:
Một, thu tiền, Triệu Vũ Lượng có thể chết đói hay không?
Hai, thu tiền, dạy dỗ như thế nào, chẳng lẽ giống như những đại sư kia, phóng khí truyền công? Có cái rắm gì mà phóng ở đây.
Giang Triệt suy nghĩ một chút, hỏi: "Đại sư dạy Hoa Long thần công thu của anh bao nhiêu tiền?"
Triệu Vũ Lượng đáp: "Tám mươi tệ, vốn là một trăm, hắn nói xem tôi là người thành tâm, lại là có cốt cách rất tốt, mới giảm giá cho tôi, còn bảo tôi đừng nói chuyện này ra ngoài... Bất quá thật ra rất nhiều đại sư đều làm như vậy."
Giang Triệt cười cười, tiếp tục hỏi: "Vậy anh học bao lâu rồi?"
"Hai ngày, bất quá hôm nay hắn vừa mới bắt đầu truyền công cho tôi."
Giang Triệt gật đầu, nói: "Vậy như vậy đi, tiền anh cất đi trước, đợi vài ngày nữa, anh ở đây chờ tôi, tôi sẽ cho anh một quyển công pháp, để anh mang về nhà mà luyện tập. Mấy ngày nay anh nghĩ cách lấy lại một phần tiền đã giao cho vị đại sư kia, dù sao anh cũng mới học được hai ngày..."
"Nhưng hắn biết khí công, lỡ như phóng ra ngoại khí, nội thương của tôi, tôi......"
"Vậy là đúng rồi, chỉ cần anh chưa bắt đầu luyện công, cứ tùy tiện để hắn dùng khí công đánh anh đi, lúc bị nội thương, tôi trị cho anh." Giang Triệt cố gắng khống chế biểu tình của mình, để tránh cười to tại chỗ - - lăng không phóng ra ngoại khí, bị nội thương? Sợ cái chym!
Triệu Vũ Lượng nghĩ cũng đúng, Hàn Lập đại sư thế ngoại tông môn, công pháp tiên thiên, cảnh giới có thể cao hơn Hoa Long thần công kia nhiều lắm, bị nội thương sợ cái rắm.
"Chẳng may anh một mình đi không được, thì gọi thêm mấy sư huynh đệ không định học cùng đi, hiểu chưa?"
"Hiểu rồi, Hàn đại sư, ngươi yên tâm, tôi hiểu...... Tôi lập tức đi làm."
Triệu Vũ Lượng bỗng nhiên rất kích động, lớn giọng dọa cho Giang Triệt nhảy dựng cả lên, sau đó cúi người xoay người bỏ chạy.
Giang Triệt có chút buồn bực nhìn bóng lưng người này biến mất ở góc đường:
"Hắn nghe hiểu cái gì? Bỗng nhiên kích động như vậy...... Còn nữa, thời gian cụ thể lần sau gặp mặt còn chưa định ra mà."
……
Giang Triệt không biết Triệu Vũ Lượng rốt cuộc nghe hiểu cái gì, để hắn kích động như vậy.
Nhưng Triệu Vũ Lượng cảm thấy bản thân đã hiểu ý của Hàn Lập đại sư.
Ba năm này ở bên ngoài đi học khí công, các loại cạnh tranh, đấu tranh giữa 'các đại sư', hắn kiến thức được và tham dự trong đó quá nhiều, thậm chí nhiều lần bản thân còn là chủ lực, đôi lúc còn nằm vùng, còn thay sư phụ sử dụng kế ly gián...
Hắn chẳng những là cao thủ trong đó, còn là người quen thuộc nắm rõ.
Lúc này việc này không khó lắm, bản thân Hàn Lập đại sư lúc trước cũng đã thuyết phục được rất nhiều người, Triệu Vũ Lượng suy nghĩ, đây là cơ hội để biểu hiện bản thân, mình nhất định phải xử lý chuyện này thật tốt mới được.
Cho nên, mấy ngày kế tiếp, các môn phái trong công viên nhỏ bên cạnh nhà ga, phong vân giang hồ ùa ùa kéo đến, Giang Triệt làm lãnh tụ một phương trong đó, lại không hề hay biết.
Y ở chợ kiếm chút hàng liền rời khỏi Thượng Hải, không dám đi xa lắm, đi đến một thị trấn ở gần đó.
Năm ngày, trong thời gian hai lần đi về liên tục, ngày 31 tháng 1, Giang Triệt chán nản trở lại Thượng Hải, tìm một khách sạn nhỏ có giá năm đồng một đêm rồi ở lại, tỉ mỉ kiểm kê số tiền trên người đến tận hai lần...
421 đồng 2 hào.
Điều này tương đương với việc nói rằng trong năm ngày này, sau khi trừ đi mọi chi phí, Giang Triết, một người trọng sinh không thành công lắm, đã kiếm được tổng cộng gần 200 tệ.
Quá ít?
Nhưng đây đã là tiền lương một tháng của rất nhiều người rồi, gấp đôi tiền lương bình thường của mẹ y di làm công nhân ở nhà máy, cho dù là giáo viên đại học, một tháng cũng chưa chắc có nhiều như vậy.
Nhưng ý nghĩa không lớn lắm, cho dù cuối cùng Triệu Vũ Lượng từ chỗ Hoa Long thần công đòi lại được học phí, cho dù Giang Triệt thật sự thu người ta 40 tệ, cộng hết lại, khoảng cách mua thêm một bộ chứng nhận vẫn vô cùng xa xôi như trước.
Gạch vàng ở ngay trước mắt, nhưng nằm dưới lớp xi măng, Giang Triệt không thể tìm được cái xẻng, nhìn thấy vàng rồi, nhưng không thể đào ra.
Cũng may đã có hai miếng nằm ở trong ngực, nó đè nặng lên ngực của bản thân, Giang Triệt vỗ vỗ hai bộ giấy chứng nhận trước ngực, thầm nghĩ, chỉ hai bộ, có thể kiếm được bao nhiêu đây? Có ba trăm ngàn tệ không?... Hay là nửa triệu?
Sớm biết sẽ trọng sinh, lúc trước đã học thuộc số liệu cho rồi, cũng đỡ phải suy đoán bất an.
Thật sự không cam lòng, rất muốn mua thêm mấy bộ, dù là một bộ cũng được.
Ngày mai, chính là ngày hết hạn rồi.
"Câu nói người giàu luôn dễ kiếm tiền hơn là sự thật chân thực nhất. Bởi vì thiếu tiền, mọi người chỉ có thể nhìn và bỏ lỡ những cơ hội như vậy. Mình hy vọng rằng đây sẽ là lần cuối."