Mục lục
Ngược Dòng Thời Đại Hồn Nhiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi kinh hoàng chạy trốn ra khỏi hiểm cảnh, đám người thoát được ngoại trừ thở dài một hơi, còn có một việc phải làm, đó là khoác lác.

Dưới ngọn đèn đêm treo cao trong một cái ngõ sâu, đám người Mã Văn Hoan dừng lại dựa vào bức tường gạch xi măng, có người vỗ về bộ ngực, có người ôm bụng ngồi thở dốc, thử ngoái đầu nhìn một chút, không có ai đuổi theo....

"Thật ra không phải đánh không lại đám nhóc kia, chúng ta chỉ cần nhắm vào một phương hướng nào đó rồi lao lên, trước xử lý một đám, bọn chúng không có cách nào ngăn được."

"Đúng vậy, lúc ấy nếu Đường Nguyệt không nói nhảm nhiều như vậy, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để liều mạng, dù trên, trên người bọn chúng có dao đi nữa..... Nói thật về chuyện đánh nhau, tôi còn chưa lừa, à nhầm chưa thua ai cả."

"Cũng không phải, chẳng qua là không muốn đánh nhau mà thôi...... Đám nhóc kia nói không chừng thật sự cho rằng chúng ta sợ bọn chúng. Đều do Đường Nguyệt xen vào việc của người khác."

Giọng điệu này mang theo vẻ khinh thường, nói xong hắn rất phong độ đưa điếu thuốc ngậm vào miệng, dùng một tay châm lửa, một tay che gió, "A a a..."

Âm 'a' thứ nhất là thanh điệu, âm thứ hai là thanh bằng, bất quá âm phía cuối không có 'Mẫu đơn, trong trăm bụi hoa tươi đẹp nhất' (nằm trong ca khúc 'bài ca mẫu đơn' của Thôi Chí Lập), thuốc lá của hắn đã rụng xuống.

Keng leng keng leng......

Thanh âm gậy sắt ma sát với tường gạch kéo dài liên tục.

Hai đầu hẻm nhỏ, kèm theo tiếng kêu vang lên, đám nhóc mà đám người vừa nói từ trong góc rẽ xuất hiện từ từ, chậm rãi đi tới... Rất giống thế chuột trong ống gió, hai đầu bị chặn.

"Đại Chiêu ca trước kia đã dạy chúng ta, nếu thật sự muốn chạy trốn, tuyệt đối không nên chạy vào con hẻm nhỏ không người, mà nên chạy đến nơi đông người nhất."

"Còn nữa, nếu thật sự chạy vào trong hẻm, tuyệt đối đừng đứng dưới ánh đèn, cũng đừng châm thuốc."

Mã Văn Hoan lấy cánh tay lau hai hàng nước mũi không biết đã chảy xuống từ khi nào, ba người vừa mới 'chém gió' ra oai, cả người đã rụt cả lại, hắn không thể không đứng ra để nói chuyện.

"Đường Nguyệt đã nói rằng, việc này...... Để chúng ta rời đi."

Thiếu niên đối diện gật đầu, "Đúng vậy, trùng hợp Đại Chiêu ca còn nói thêm một câu, Tiểu Nguyệt tỷ khi nói chuyện, trước mặt nhất định phải nghe lời, một câu cũng không được từ chối...... Nhưng trước mặt nghe là được, sau lưng thì không cần."

"... " Mã Văn Hoan khó khăn nuốt xuống một ngụm nước miếng, "Vậy các ngươi muốn thế nào? Việc này, không đến mức phải động dao kiếm chứ?"

"Ừm, nhưng mà hôm nay nhiều người đều chạy tới đây, nếu không động tay động chân, cảm giác hơi lãng phí sức lực", thiếu niên đối diện cười cười, "Ôm đầu ngồi xổm xuống, trên tay cầm gì đó thì thả xuống đất cho ta."

"Đúng rồi, nhớ nói với Ngưu Bính Lễ một tiếng, đừng dây dưa nữa."

……

Thời gian này mọi người thường đi ngủ sớm, hiện tại còn chưa tới chín giờ, các quầy hàng đều đã được thu dọn, Trịnh Hân Phong trở về ký túc xá, Giang Triệt bảo Tần Hà Nguyên và Trần Hữu Thụ về 'lầu đặt súng máy' trước.

Y tự mình đến nhà Đường Nguyệt một chuyến.

Ba cô gái đều ở đây cả, chồng sắp cưới của Kỳ Tố Vân cũng ở đây, trên bàn tất cả đều là tiền... nó được xếp thành tòa núi nhỏ, một đống lớn các loại mệnh giá tiền lẻ, một ít tiền chẵn, được xếp gọn gàng đặt ở bàn bên cạnh.

Tiền xu cũng có nhiều loại, xếp thành từng chồng rất chỉnh tề, giống như thẻ đánh bạc trong sòng bài vậy.

Đặt một một túi đồ hộp xuống đất, Giang Triệt hỏi: "Mọi người đang làm gì?"

"Đếm tiền", Tạ Vũ Phân lúng túng nói, "Mệt mỏi nhiều như vậy, ủy khuất nhiều như vậy...... Đương nhiên phải đếm tiền."

Hai cô gái khác nhất trí ra sức gật đầu, chồng sắp cưới của Kỳ Tố Vân cũng cười một cách trung hậu, gật đầu chào hỏi Giang Triệt.

Giang Triệt đáp lại, cười nói: "Đếm đi, lát nữa chuẩn bị một ít tiền lẻ ngày mai, còn lại cứ để ở đó."

Đã đếm xong rồi...... 10.264 tệ (gần 10 triệu VNĐ thời giá 1992).

Khi từng con số được đọc rõ ràng lần lượt, không khí tràn ngập sự phấn khích đã bị kìm nén rất lâu, kèm theo có chút khó tin, ánh mắt của ba cô gái cũng không rời khỏi số tiền trên bàn... các cô đã kiếm được tiền.

"Giống như trên bàn đang bày ra một 'vạn nguyên hộ'..... Số tiền lớn này nếu đặt ở nhà Tiểu Nguyệt tỷ như vậy, có an toàn không?"

Giang Triệt trêu chọc: "Không phải cậu ngủ ở đây à?"

"Nhưng mà miệng mép của tớ tuy rất lợi hại, thật ra một chút tác dụng cũng không có", sự tình quan trọng như vậy, Tạ Vũ Phân cũng không cậy mạnh, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, nói, "Nếu không cậu cũng ngủ lại đây?"

Kỳ Tố Vân bên cạnh gật đầu đồng ý, nói: "Chủ ý này rất hay."

Thật ra cho dù Giang Triệt không ở lại đây, có Trần Hữu Thụ và Tần Hà Nguyên trông coi vào ban đêm, chắc cũng không có việc gì, nhưng như vậy sẽ để hai cô gái vì khẩn trương mà cả đêm khó ngủ được.

Suy nghĩ một chút, Giang Triệt gật đầu nói vậy thì tốt rồi.

Một tiếng 'cạch' vang lên, chiếc ghế nào đó vừa phát ra tiếng động, Đường Nguyệt đứng dậy nói: "Để tôi đi trải giường cho cậu."

Cô đi trải giường một lần nữa, nói cho Giang Triệt đèn dầu ở đâu, do dự một chút, còn nói: "Thật ra cậu cũng mệt rồi, ngủ trước đi."

Giữa hai người vừa mới nói chuyện 'tôi không thích cậu', hiện tại quả thật rất khó nói chuyện với nhau, mấu chốt nhất ở một điểm, Đường Nguyệt cũng không cảm thấy chút xíu biến hóa nào trong cảm xúc của Giang Triệt cả, nếu y nói một câu nào đó, cô cũng có thể đáp lại một chút, cho dù là cự tuyệt đi nữa, ít nhất cũng phải để người ta giải thích thêm một chút...... Nhưng đây y chẳng nói gì cả, có phải trêu người không cơ chứ.

Giang Triệt có rất nhiều chuyện cần phải suy nghĩ.

Cả người nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, bỗng nhiên muốn hút thuốc, sờ khắp túi quần và túi áo đều không có, vẫn nên không hút thì hơn, cái chăn này chắc chắn là của Đường Liên Chiêu rồi, nhưng cái khăn gối, màu phấn nhạt có họa tiết mấy bông hoa nhỏ, còn có một mùi thơm rất đặc biệt.

Chắc bản thân mình sẽ có một giấc mộng tốt đây.

Mơ màng nghe thấy bên ngoài Kỳ Tố Vân và chồng sắp cười chào tạm biệt để rời đi, nghe thấy hai cô gái giống như lại đếm tiền thêm một lần nữa, nghe thấy họ thì thầm với nhau, không rõ lắm, nhưng có tiếng cười và tiếng cãi vã rất nhỏ.

Mọi thứ đều ổn.

……

Mở bán mới một đêm, thêm một ngày một đêm nữa, lại thêm một ngày, giai đoạn đầu chuẩn bị 3.800 sợi dây chuyền phụ kiện và vòng tay, hơn nữa hai ngày sau làm ra 800 sợi tiếp theo toàn bộ đều được bán hết.

Các cô gái cẩn thận bảo vệ 'công nghệ chế tác', kỳ thật cũng không tính là khó khăn lắm, không có thêm người mới, như vậy sau khi chia ra một số người phụ trách bày quán sạp, sức sản xuất sẽ ít đi rất nhiều.

4.600 sợi, đa số là hàng giá thấp, hàng giá cao rất ít, trung bình chênh lệch cũng không nhiều, chỉ hơn 6 tệ một sợi.

Buổi tối, dưới ánh đèn, bên chiếc bàn nhỏ, mới chưa đầy tám ngày kể từ sáng hôm đó ba cô gái thất nghiệp cùng nhau trò chuyện, phát hiện tương lai của mình u ám chưa rõ ràng, rồi có người nào đó gọi 'tiểu tỷ tỷ' ở trước sân.

Khi Tạ Vũ Phân đặt đồng xu cuối cùng lên trên, con số cuối cùng đã được thống kê ra, 28.922 tệ (gần 28 triệu VNĐ thời giá 1992).

Không khí cực kỳ yên tĩnh, ba cô gái đều không lên tiếng, chỉ biết uống nước, im lặng chờ đợi, nhìn Giang Triệt thống kê xong từng bảng ghi chép, rồi tính toán trên từng tờ giấy...

Phần chia tiền.

"Trước tiên là số tiền nhân công!" Giang Triệt đếm ra năm xấp tiền, từ một trăm bảy đến hơn hai trăm tệ, lần lượt gói vào giấy báo, viết tên ra, số lượng đan tay, số tiền, vừa xem đã hiểu ngay.

Chuyện này tốn khoảng 900 tệ.

"Dựa theo tỷ lệ đầu tư, tôi chiếm 89%, nhưng tôi nói rồi, các chị là lao động, quản lý, đều được tính toán riêng, cho nên tổng hợp lại một chút, tôi lấy 80%..."

Giang Triệt đặt một xấp tiền lớn trước mặt mình.

Ba cô gái nhìn thấy đều chỉ muốn khóc, nhưng tâm lý lại rất rõ ràng, người trước mặt lúc ban đầu đã nói phải tuân thủ các quy tắc kinh doanh, câu nói rất lạnh lùng này, thật ra đã hào phóng nhường ra không ít lợi nhuận vốn thuộc về y.

"Còn lại 6.000 tệ, các chị ba người nhận theo tỷ lệ đầu tư, chia làm 2:1:1."

"Đây là của Vũ Phân, 1.500 tệ, Tố Vân tỷ, chị và Vũ Phân giống nhau, 1.500 tệ." Giang Triệt đẩy hai xấp tiền tới trước mặt họ.

"Tiểu Nguyệt tỷ, đây là của chị, 3.000 tệ."

Làm xong, y dựa người vào ghế, nói: "Đếm tiền đi các cô gái."

Ba cô gái cẩn thận đếm lại số tiền, không phải các cô không tin tưởng vào Giang Triệt, mà là... bản thân muốn đếm mà thôi, muốn đếm thật nhiều lần số tiền trong tay.

"Sớm biết lúc ấy chúng ta cũng đầu tư bốn trăm tệ cho rồi." Hưng phấn cùng kích động qua đi, Kỳ Tố Vân không khỏi lại có chút ảo não, đây là chuyện bình thường.

"Đúng vậy, haiz, làm nhà tư bản vẫn là tốt nhất." Tạ Vũ Phân nhìn phần Giang Triệ trước mặtt, cả đống tiền như vậy, ánh mắt cực kỳ ai oán.

"Cậu đã nói ra chân lý lớn nhất trong mấy chục năm tới rồi đấy." Giang Triệt cười đáp lại, cố ý vỗ vỗ số tiền của mình.

Đường Nguyệt cầm số tiền trong tay, nhìn trái, nhìn phải: "Số tiền của chúng tôi tính ra phải gấp bảy lần rưỡi vố vốn, của cậu chỉ mới gấp ba lần, hơn nữa chủ ý đều do cậu đưa ra, cái gì cũng do cậu nghĩ..."

"Nhưng em vẫn kiếm được nhiều mà." Giang Triệt cười, lấy cái vòng tay của Đường Nguyệt ra, đưa cho cô: "Tiểu Nguyệt tỷ, vòng tay của chị."

"Tôi..." Đường Nguyệt do dự một chút, "Nhưng cậu không trừ số tiền này... Ba người chúng tôi trước đó đã thảo luận qua, muốn lần này gom tiền hợp tác mở một tiệm may, cho nên... tôi, tôi nghĩ tối nay sẽ chuộc lại từ cậu."

"Đây là phần thưởng, không cần trừ tiền... Nhớ nghỉ ngơi vài ngày, dưỡng vết thương trên đôi bàn tay cho tốt, nếu không giống như em đã phạm phải một tội lớn", Giang Triệt đặt vòng tay lên mặt bàn trước mặt Đường Nguyệt, tiếp tục nói, "Bây giờ đến lượt phần thưởng, phần tiền này em sẽ trả."

Từ đêm đó, ở bên ngoài cung văn hóa công nhân nhìn thấy đôi tay của Đường Nguyệt, y liền có ý nghĩ như hôm nay.

Tạ Vũ Phân nghĩ tới cái máy ghi âm của cô, lúc trước Giang Triệt không thèm nhắc tới, cô cũng không tiện nói khéo, hiện tại nghe Giang Triệt vừa mở miệng, hai mắt cô gái nhỏ lập tức lóe sáng, nhìn chằm chằm vào y.

"Máy ghi âm của Vũ Phân, hai ngày nữa cậu tự đi cửa hàng chọn một mẫu, chọn xong rồi thì nói với tôi."

"Ừm." Tạ Vũ Phân vui vẻ gật đầu.

Giang Triệt quay sang nói với Kỳ Tố Vân: "Tố Vân tỷ, của chị không thưởng nữa, kết hôn thì mời em đi uống rượu."

Kỳ Tố Vân cười cười liên tục gật đầu, nhìn ra được đang thật sự rất vui vẻ, bởi vì những lời này của Giang Triệt, chẳng những đại biểu cho một bao lì xì cỡ lớn, mà còn đại biểu cho một phần hữu nghị trong tương lai.

Tiếp theo Giang Triệt lại đếm ra ba tờ năm mươi tệ, hai tờ một trăm tệ, đặt lên mặt bàn nói: "Năm phần này, các chị giúp em dùng giấy đỏ gói lại, phân cho những công nhân hỗ trợ chúng ta trong thời gian gần đây, nói là tiền thưởng... Trong đó hai phần một trăm tệ, cho dì Lưu và dì Phương, bảo họ đừng nói ra ngoài cho người khác biết."

Ba cô gái đều gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, bọn họ cho rằng đây là Giang Triệt tôn trọng người già, lại không biết, thật ra là thù lao để đóng phim.

"Vậy..." Nhìn vòng tay trước mặt, Đường Nguyệt bỗng nhiên há miệng, nhưng không biết nên phải nói gì, bởi vì chuyện này đã kết thúc, tiếp theo, hình như Giang Triệt sẽ trở lại là con trai của Giang mẫu, tình cảm giữa Đường Nguyệt và Giang mẫu vốn rất tốt.

Không rõ là chuyện gì xảy ra, cô chỉ bỗng nhiên cảm thấy có chút khó chịu trong người.

"Mở đồ hộp đi." Giang Triệt đề nghị.

Bốn người mở mấy món đồ hộp, cười đùa vui vẻ, cạn ly, tan cuộc.

"Tuy rằng hiện tại, bên ngoài bắt đầu có vài người đã làm theo, nhưng mà tài liệu của bọn họ không được đầy đủ, rất nhiều phần phải thay thế bằng nguyên liệu khác...... Nhìn rất kỳ quái và rất khó coi, chúng ta còn có thể làm thêm trong một thời gian nữa."

Giang Triệt đi tới cửa, Đường Nguyệt rốt cục không nhịn được nữa, ở phía sau mở miệng đề nghị.

"Chắc bọn họ đang điên cuồng đi tìm nguyên liệu... Các chị có thể tiếp tục làm tiếp, có lẽ vẫn có thể kiếm được, luôn luôn kiếm được, nhưng là không có khả năng kiếm nhiều như lần này được. Ngày mai, em sẽ nói cho các chị biết đi nơi nào để mua nguyên liệu."

Giang Triệt cõng bao tiền rồi rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK