Hai chị em cùng dâng hương lên di ảnh của cha và mẹ, Đường Nguyệt quỳ ở đó, nước mắt rơi lã chã, nhưng vẫn cười nói:
"Đại Chiêu bây giờ rất hiểu chuyện, con gái cũng đã mở được cửa hàng, cuộc sống nhà chúng ta càng ngày càng tốt...... Hai người cứ an tâm, phải cười nhiều hơn."
Đường Đại Chiêu nói: "Cha, mẹ, hai người yên tâm, con sẽ nghe lời chị gái... Tuyệt đối không để chị ấy bị người ta bắt nạt, xem thường!"
Ăn tối xong.
Đường Nguyệt đem mười sáu lon đồ hộp mà Đường Liên Chiêu mang về từ tỉnh Quảng Đông đặt lên bàn, mở một lon ra, ăn hết một chén, sau đó nói:
"Đại Chiêu, em nhìn xem, chị ăn vào thấy rất ngọt, Đại Chiêu thật sự đã trưởng thành rồi! Nhưng những lon còn dư lại, em tự mình ăn có được không? Chị mỗi ngày đều ăn, ăn nữa sẽ béo chết mất."
Đường Nguyệt nói: "Đại Chiêu, chị chuẩn bị sau này sẽ đi học vào buổi tối, muốn học có tờ giấy chứng nhận kế toán, nếu không vẫn mãi là người không có văn hóa...... Nếu lúc em không rảnh, Tiểu Tần và Tiểu Trần nói rằng bọn họ sẽ đi theo chị trên đường."
Đường Nguyệt nói: "Đại Chiêu, tiền mà em kiếm được bây giờ chị không cần, chị để dành cho em trước, chờ sau này lúc em cưới vợ sẽ dùng...... để lại cho em, 300 tệ là được rồi."
Đường Nguyệt nói: "Chị định giới thiệu em với Giang Triệt, em phải gắng học cho tốt, sau này không được lăn lộn ngoài xã hội nữa."
Đường Nguyệt......
Vì tránh việc chị gái tức giận, mỗi một điều, Đường Liên Chiêu đều nghe lời và đáp ứng, sau đó đi ra cửa, tự mình phát điên ở trong sân.
Rất muốn rống thật to hai tiếng, bởi vì hắn nghe ra chị gái đang thấy tự ti, bởi vì, cảm giác thành tựu của hắn đã bị cướp đoạt...
Cố gắng bươn chải lao động cực khổ trong bốn tháng, mới kiếm được 3.800 tệ, dự định mở một tiệm may nhỏ cho chị gái. Kết quả 'tên nhãi 'kia mang theo chị gái trong vòng tám ngày đã kiếm đủ tiền, cửa hàng may cũng được khai trương, tiện đường còn mang theo Tạ Vũ Phân, Kỳ Tố Vân, còn cho thêm một con đường sống sau này, cửa hàng may mà ba người mở cũng không nhỏ, làm ăn cũng không tệ.
Ngàn dặm xa xôi mang về mấy lon đồ hộp, nghĩ đã rất lâu rồi chị gái chưa được ăn. Kết quả 'tên nhãi' kia đưa một đống, chị gái mỗi ngày đều ăn, ăn đến mức sợ béo nên không dám ăn quá nhiều.
Hiện tại ngay cả quyền bảo vệ thân phận cũng tràn ngập nguy cơ, vậy mà còn muốn để mình đi theo y học tập...... Mình theo y học cái gì chứ?
Trong cơn tức giận, Đường Liên Chiêu quyết định đem đẳng cấp sát thương đối với Giang Triệt, từ 'tẩn một trận trước' tăng lên thành 'tẩn cho gần chết'.
……
Dưới tình huống như vậy, Giang Triệt nếu như theo kế hoạch ban đầu ở lại đến ngày 10 tháng 6, có thêm một chút thời gian giảm xóc, có thể kết quả còn khá hơn một chút, nhưng có tẩn cho gần chết hay không...
Y quyết định bán hết giấy chứng nhận và số cố phiếu quay trúng trong lần thứ hai.
Khoảng cách bán đấu giá chỉ có 8 ngày, khoảng cách hết hạn báo danh chỉ có 7 ngày, Giang Triệt quyết định bán chúng với giá 1,2 triệu tệ (1 tỷ 150 triệu VNĐ thời giá 1992).
Từ đó tạm biệt thị trường chứng khoán Thượng Hải từ đầu năm 1992 đến nay. Với số vốn ban đầu là 6.000 tệ 'lừa đảo' từ tay cha mẹ, hiện tại số vốn của y đã gấp 200 lần so với ban đầu -- không tính số tiền đã đưa cho cha mẹ, số tiền kinh doanh dây chuyền, vòng tay.
Như vậy, lần đầu tiên quay số không có tài chính để vận hành cổ phiếu, thêm tổn thất lần rời đi sớm hơn trước khi quay số, tổng cộng ước chừng gần 30 vạn tệ.
Nhưng lại giành được cơ hội tham gia buổi đấu giá tài sản đầu tiên trong lịch sử của thành phố Lâm Châu, còn có thời gian thêm hai tháng nữa.
Đúng rồi, nếu như muốn tính toán cụ thể, thật ra còn có một thuyền buôn lậu vận chuyển miễn phí với giá gốc, chẳng qua Giang Triệt tạm thời còn chưa lên ý tưởng, đương nhiên, y cũng không từ chối một cách rõ ràng.
Thao tác tài chính như vậy ở trên thương trường cũng không hiếm thấy.
Giao dịch đàm phán thành công, nhưng bởi vì liên quan đến trình tự cùng vấn đề kim ngạch, hai bên còn cần một người trong cuộc, bên Hồ Bưu Đĩnh tìm một vị là người quen cũ của Giang Triệt, Dương Lễ Xương.
Giang Triệt thì đi tìm Chử Liên Y, giao dịch lớn ở đây cần người trung gian, bình thường đều thông qua cô.
"Bán hết rồi à?" Chử Liên Y nhìn thấy Giang Triệt, vốn không nhịn được muốn cười thật to, nhưng nghe xong giao dịch, hỏi lại câu này, vẻ mặt rất ngoài ý muốn, không biết hiện tại cô có tâm tình như thế nào nữa.
Khi Giang Triệt nói y chuẩn bị bán toàn bộ giấy chứng nhận, không chỉ có nghĩa là lần này y phải lập tức trở về, mà còn có nghĩa là, lần thứ ba, lần thứ tư, y sẽ không đến Thượng Hải nữa.
"Ừm, tôi cần tiền gấp để làm việc khác." Giang Triệt nói, "Sáng mai, tôi muốn nhờ chị giúp đỡ."
"À, được." Chử Liên Y gật đầu, giống như hình ảnh quen thuộc khi cô trả lời bất kỳ vị khách nào khác.
Cảm giác rất khó hiểu, giống như trong lòng bỗng nhiên cảm thấy trống rỗng một chút.
Sáng hôm sau, sáng ngày 5 tháng 6 năm 1992, Giang Triệt và Hồ Bưu Đĩnh đã hoàn thành giao dịch dưới sự chứng kiến và đảm bảo của Dương Lễ Xương và Chử Liên Y.
1,2 triệu bỏ vào trong vali da, xách trong tay nặng trịch.
Nhưng khoảnh khắc giao ra giấy chứng nhận đó, vẫn có chút không muốn buông tay, bắt đầu từ lúc lừa gạt cha mẹ, mãi cho đến khi ngủ ở ga tàu hỏa, việc bày quán hàng trên vỉa hè, dạy khí công...
"Chờ giấy chứng nhận đã hết hiệu lực, nếu thuận tiện, tôi muốn mua bản gốc về bảo quản." Giang Triệt nói.
"Nhất định, đến lúc đó người anh em cầm đi là được rồi." Hồ Bưu Đĩnh tươi cười rạng rỡ.
Giao dịch đã hoàn thành, bọn họ tách ra, Hồ Bưu Đĩnh và Dương Lễ Xương, Giang Triệt và Chử Liên Y.
"Chị, vậy lát nữa tôi đi đây, vẫn nợ chị một lời cám ơn, cám ơn chị đã che chở tôi từ đầu... cám ơn." Giang Triệt đứng sau Chử Liên Y, chờ cô cũng dừng lại, mới tiếp tục nói: "Chuyện lần trước, nếu anh ấy thật sự nổi giận với đám người tới từ Bắc Kinh, chị phải chuẩn bị một chút, để lại đường lui cho bản thân mình."
Những lời này thật sự đã nói quá mức trực tiếp, bởi vì theo như lời của Chử Liên Y lúc ấy, cô nói là 'vị kia muốn kiếm thêm', việc này nếu chịu thua, thậm chí là giả ngu, làm vậy còn có đường sống, thế nhưng rất rõ ràng, vị cực kỳ sĩ diện đó, nhất quyết phải kiếm bằng được.
Trong tình huống này, Giang Triệt không thể không nhắc nhở Chử Liên Y thêm một lần nữa.
Chử Liên Y quay đầu, cười rạng rỡ nói: "Yên tâm đi, Hàn Lập đại sư, chị đâu có ngốc."
Giang Triệt gật đầu, "Ừm."
"Vật này tặng cho cậu."
Chử Liên Y đã đi rồi, dư âm giày cao gót nhẹ nhàng vang vọng khắp hành lang...
Trong tay Giang Triệt cầm một đĩa nhạc màu đen, nếu y đoán không lầm, đây là đĩa nhạc cũ của Thượng Hải Chu Tuyền, nó được mở vào đêm giao thừa, đêm mà hai người bọn họ cùng nhau ăn lẩu, cùng nhau khiêu vũ.
Giang Triệt không có máy phát nhạc, nhưng vẫn quyết định bảo quản nó thật tốt.
……
Dùng chăn quân đội gấp lại thành một khối đậu phụ tiêu chuẩn rồi mang hết tiền về Lâm Châu.
Lúc đến ngân hàng mở cái chăn ra, ngay cả nhân viên ngân hàng phụ trách giúp y làm thủ tục cũng hôn mê bất tỉnh.
Trước khi trở về trong trường, Giang Triệt tìm Tần Hà Nguyên và Trần Hữu Thụ trước.
"Đường Liên Chiêu muốn chém tôi, các cậu ngăn được không?" Y thẳng thắn đưa ra câu hỏi.
"Chị hắn sẽ không cho phép hắn làm như vậy." Trần Hữu Thụ nói ngắn gọn và trực tiếp.
Tần Hà Nguyên ở bên cười cười, nghiêm túc nói: "Liều chết là một chuyện, việc này không có khả năng nghiêm trọng như vậy. Thật sự nếu hắn muốn đánh cậu, việc ngăn cản...... Chúng tôi đoán chừng phải hai người cùng lên mới được, tên kia sức mạnh đầy người, thêm nữa, hắn là người rất ít khi do dự."
"Như vậy à, hai cậu có thể ngăn cản là tốt lắm rồi."
Sợ hãi một phen, Giang Triệt thấy an tâm hơn, chạng vạng tối mới trở về trường, khi đi trên đường, không ngừng có bạn học cùng bạn bè đi lên chào hỏi: "Đã trở về rồi à..... Cuối cùng cũng đã trở về."
Trong giọng nói tràn đầy vẻ nhiệt tình...... Bỗng nhiên Giang Triệt trở thành người rất được mọi người hoan nghênh.
Xoa vai và xoay lưng lại, người vừa mới chào hỏi hưng phấn một cách cực kỳ khoa trương, hắn quá kích động, trông mong nhiều ngày như vậy, rốt cục Giang Triệt đã trở lại trường.
"Đại Chiêu ca, tên khốn kiếp khi dễ chị anh đã trở lại rồi."
Từ ngày Đường Nguyệt ngồi ở ghế sau xe đạp của y, hơn nữa cự tuyệt lời mời của những người khác, chỉ lựa chọn khiêu vũ với Giang Triệt, đám quần chúng lúc trước cùng ngồi ở bên đường chờ nhìn 'hoa khôi nhà máy', cũng đã bắt đầu ngóng trông ngày này.
Mấy ngày trước Đường Đại Chiêu đã trở lại, cũng tới việc đi tìm Giang Triệt, nghe vô số miêu tả và lời nói cực kỳ khoa trương.
Bây giờ Giang Triệt cũng đã trở lại......
"Haiz, lão Giang, lúc này cậu định hố Đường gia Tểu Bá Vương như thế nào?" Trịnh Hân Phong rất hưng phấn, ngay cả Trần Hữu Thụ luôn trầm mặc ít nói và Tần Hà Nguyên đều ở bên cạnh cố gắng nhịn cười, vẻ mặt lúc này cực kỳ hài hước.
Ba người bọn họ đã từng nhìn thấy cảnh Giang Triệt lừa Hà Lão Yên.
Giang Triệt nghiêm túc nói: "Tại sao mọi người lại cảm thấy đó là hố? Tớ chuẩn bị giảng đạo lý với cậu ta."