Chử Liên Y và Giang Triệt thay xong quần áo, đeo khẩu trang đứng ở bên ngoài đám đông.
Hai nữ cảnh sát một trái một phải đỡ một cô gái mười bốn mười lăm tuổi đi ra, trong đám người chờ đợi đặc biệt đó, bất ngờ vang lên một tiếng gọi, cực kỳ thê lương, "Con...... Mẹ ở đây".
Một người mẹ với khuôn mặt hốc hác dang rộng hai cánh tay ra, lảo đảo bước lên vài bước và ngất xỉu ngay tại chỗ. Người cha thân thể run rẩy vội vàng ôm lấy vợ mình, nhìn con gái đang há miệng, lại nghẹn ngào đến mức không thể nói ra được một lời nào......
Thật lâu sau, ông mới nói: "Con không khóc, trở về là tốt rồi. Mẹ không có việc gì, chỉ là quá mệt mỏi mà thôi. Cha và mẹ con mỗi ngày mỗi đêm ở trên đường đi tìm con, mẹ của con...... Đã ba ngày ba đêm không ngủ tròn giấc rồi."
Thật ra, vì bảo vệ sự riêng tư của người bị hại, trên mặt cô bé được che kín áo khoác đồng phục của cảnh sát, nhưng phận làm cha mẹ, sao có thể không nhận ra hình dáng của con gái mình được chứ.
Cảnh tượng như vậy không ngừng diễn ra liên tục, mẹ, cha, ông bà nội...... Những đôi mắt rưng rưng chờ đợi và hy vọng.
Chử Liên Y hai mắt đã đỏ bừng, không thể khóc không thành tiếng, cánh tay lau nước mắt liên tục.
Tại thời điểm này, cũng giống như cô, bất kể là đệ tử của phái Kim Thân Công có phải là anh hùng hay không, hay là quần chúng thuần túy chỉ vây xem cho vui, vô số người đang lặng lẽ lau những giọt nước mắt khi chứng kiến cảnh người thân trong gia đình được tái hợp ở trước mắt.
Trong gia đình có người chờ đợi, có người trong tay còn cầm một sấp giấy thông báo tìm người... Cuối cùng có người kích động, cũng có người thất vọng đau khổ.
Mỗi khi đám buôn người bị áp giải lên xe cảnh sát, chỉ một đoạn đường ngắn ngủi......
Nếu không có lực lượng cảnh sát tổ chức đầy đủ, cố gắng ngăn cản, bọn họ có khả năng lớn đã bị quần chúng phẫn nộ, nhất là các người nhà nạn nhân, đánh chết ngay tại chỗ.
Triệu Lão Tứ khịt mũi, lau đi nước mắt rồi đứng thẳng cả người lại, Hàn Lập đại sư nói rằng phải công đức tu tâm, hắn đã cảm nhận được, mỗi đệ tử Kim Thân Công bên cạnh hắn cũng đều như vậy.
Có gia đình tìm được con cái trong nhà, người thân của người bị hại cũng lại đây cảm tạ, cúi đầu, muốn quỳ xuống...... Đám người Triệu Lão Tứ vội vàng đỡ từng người một, dùng lời nói an ủi vài câu.
"Cậu nhìn đứa bé kia đi." Từ xa, Chử Liên Y lặng lẽ nhắc nhở Giang Triệt.
Từ trong đám người nhìn thấy đôi giày của đứa bé, Giang Triệt hiểu được, đây chính là đứa bé mà bọn họ phát hiện sớm nhất khi đám buôn người vừa mới xuất hiện, lúc này nó đang được ôm trong lòng của một người phụ nữ ăn mặc rất sang trọng, khí chất cao quý không thể tả nổi.
"Cám ơn mọi người, cám ơn." Người phụ nữ cúi người thật sâu với đám người Triệu Lão Tứ, chậm rãi ngẩng đầu dậy nói: "Xin hỏi các vị ân nhân, mọi người có thể giới thiệu vị Hàn Lập đại sư cho tôi được không? Cha và ông nội của đứa nhỏ, hiện tại cũng đang từ Bắc Kinh chạy tới."
"Chuyện này......"
Triệu Lão Tứ do dự một chút, nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, quay đầu thì nhìn đám người thấy Ngưu Tráng, Phong Tử, hỏi trước: "Mọi người sao lại tới đây?"
Ngưu Tráng hưng phấn nói: "Không có gì, đám buôn người ở bên kia vừa mới bị xe cảnh sát mang đi cả rồi, ai nấy đều bị một trần nhừ tử."
"Cảnh sát có hỏi làm sao mà chúng bị thương không?"
"Không hỏi, cảnh sát tự nói trước, nhất định là do chúng dùng hung khí phản kháng, còn nói may mắn mà chúng ta biết khí công, còn nói, muốn phát cờ thưởng cho chúng ta nữa."
Phong Tử đứng bên cạnh hắn thì không hưng phấn như Ngưu Tráng, quanh co một chút, nhỏ giọng nói: "Tứ, tứ sư huynh, Hàn Lập đại sư ngài ấy..... vừa mới đi rồi."
Một đám người sợ bản thân mình bị mắng.
Triệu Lão Tứ cùng mười mấy nguyên lão nhìn nhau, cười khổ một cái, trấn an nói: "Mọi người thật ra có đoán trước được rồi, Đại sư không cầu danh, không cầu lợi, chuyện công đức giúp đời, chuyện tốt làm xong, khẳng định phải đi đến chỗ tiếp theo... Chỉ tiếc, lần này không được chỉ điểm."
Hắn nói xong quay sang với người phụ nữ khi nãy, "Cô xem, Đại sư ngài ấy......"
Người phụ nữ gật đầu, lần nữa ôm đứa nhỏ cúi đầu thật sâu, "Đây là danh thiếp của cha và ông nội đứa nhỏ, nếu mọi người có cơ hội gặp lại vị Hàn Lập đại sư, xin hãy giúp tôi đưa tận tay."
Người phụ nữ đi rồi, đám người Triệu Lão Tứ chuyển lực chú ý về chuyện trước mắt, một bên đứng nhìn, một bên xúc động, đồng thời cũng kích động không thôi...
Không ngừng có dân chúng tiến lên khen ngợi, hỏi han, không ngừng có người nhà đi tới biểu đạt sự cảm kích... Hơn hai ngàn đệ tử Kim Thân Công, mỗi người trong lòng đều cực kỳ kích động, loại cảm giác nhận được vinh quang và chân tình cảm kích từ tất cả mọi người, nó thật tốt, nó thật sướng!
Bên ngoài đám người, Chử Liên Y một tay nắm lấy cánh tay Giang Triệt, nhón chân lên, dùng tay che miệng nói bên tai y:
"Chúng ta nên đi thôi, xem ra bên này đã không thành vấn đề. Cẩn thận một lát bị người khác nhận ra...... Cậu xem bên kia đi, đám phóng viên cũng đã đến mấy lần rồi."
Giang Triệt nhìn thoáng qua, giật mình một chút, rất nhiều phóng viên...... Y quả quyết gật đầu.
Hai người yên lặng xoay người trở về, trên đường luôn nghe được có người thấp giọng nghị luận.
Một người nói: "Nghe nói lúc ấy Hàn Lập đại sư chỉ mỉm cười nhìn thoáng qua, hơn hai mươi kẻ buôn người đang hô đánh hô giết kia lập tức đứng yên tại chỗ, tất cả ngây ngốc một hồi xong run bần bật, còn có một số liền òa khóc tại chỗ."
Người kia nói: "Nghe nói bề ngoài của Hàn Lập đại sư, ừm..... 'Chung thiên địa chi linh tú'."
Đôi mắt đỏ bừng của Chử Liên Y hiện lên một nụ cười rất ngọt ngào, nhìn chằm chằm vào Giang Triệt, nhỏ giọng nói rõ ràng: "Chuyện này tôi cũng có thể làm chứng, thật sự, chỉ một thoáng liền cứng đờ."
Giang Triệt cười khổ, "Nếu chị dẫn theo một ngàn mấy trăm người nhìn tôi một cái, tôi cũng sẽ cứng đờ, Chử tỷ à."
……
Phía sau hàng ghế của xe taxi, hốc mắt tuy vẫn đỏ, nhưng tâm trạng Chử Liên Y đã được điều chỉnh lại, tương tự, lực chú ý của cô cũng được dời đi.
Bản thân cô cúi đầu ngẫm lại, ha ha cười một hồi, lại ngẫm lại, lại cười một hồi, cứ như vậy không ngừng nghỉ.
Nhịn cười đến mức đau thắt cả bụng, cô nhịn không được cúi người xuống, ghé vào tai Giang Triệt cười khẽ nói: "Chúng ta đi vùng ngoại ô tìm chỗ rừng cây nào đó, cậu gọi sấm sét để tôi xem một chút được không? Hàn Lập đại sư...."
Hơi thở nhẹ nhàng lướt qua vành tai, Chử Liên Y ở thời điểm này, một cô gái đã hơn ba mươi, chưa từng yêu đương lần nào lại hóa thành một thiếu nữ.
Giang Triệt cười khổ: "Đừng làm loạn nữa... Thật sự tôi không biết."
Lúc trước y cũng đã cắt bỏ vài phần kinh nghiệm của mình, đã nói sơ qua câu chuyện Hàn Lập đại sư với Chử Liên Y, nhưng cô vẫn nắm chặt đề tài không chịu buông tha, tinh thần hăng hái bừng bừng.
Thỉnh thoảng nghĩ đi nghĩ lại, chính cô lại mừng rỡ không thôi, cười đến khi mệt mỏi, liền đem hai tay đặt lên đầu vai của Giang Triệt, ghé vào trên đó tiếp tục ngồi cười, ngay cả thân thể dựa sát vào người Giang Triệt cũng không chú ý.
Cho dù đêm giao thừa hai người có khiêu vũ với nhau, cô cũng chưa từng thể hiện sự thân cận tự nhiên đến như vậy.
Có lẽ trong thời điểm này, ngay cả Chử Liên Y cũng không biết, ánh mắt, biểu tình, động tác của cô toàn bộ cộng lại, dùng lời nói hậu thế mà nói, chẳng khác nào in năm chữ to trên mặt:
[Tôi bị cậu tán tỉnh]
Kỳ thật cô không biết là tốt nhất, nếu biết thì cô sẽ có quá nhiều lo lắng và u sầu vì không thể kiềm chế được bản thân, giữa hai người, cũng khó bảo trì loại trạng thái tự nhiên mà thích hợp này.
Cho nên Giang Triệt đương nhiên cũng sẽ không nhắc nhở cô, tuy rằng y nhịn không được sẽ đoán rằng, nếu như bây giờ mình trực tiếp đè ngã chị ấy, chắc chị ấy cũng không phản kháng đâu nhỉ?
Trở lại gần khách sạn Vương Cung, Chử Liên Y vất vả lắm mới bình tĩnh lại, cố ý dặn dò:
"Mấy ngày kế tiếp, cậu cứ ở trong phòng đi, tôi sẽ bảo nhân viên phục vụ đưa cơm cho cậu, tin tức liên quan, còn có báo chí, tạp chí, cũng sẽ mang đến cho cậu."
"Báo chí?"
"Đúng vậy, báo chí, tạp chí khí công, tôi đoán rất nhanh sẽ xuất hiện tin tức đầy trời, ngoại trừ đưa tin cảnh sát xuất động, dân chúng thấy ra tay vì chính nghĩa, chuyện đả kích tội phạm, tôi đoán còn có rất nhiều tin tức về Hàn Lập đại sư nữa đấy... Cậu không quan tâm à?"
Giang Triệt đương nhiên quan tâm chứ.
Hai ba ngày kế tiếp, y lấy được mỗi phần báo chí, tạp chí, đều trước mở ra xem tiêu đề.
Báo lớn chính quy còn tốt, nội dung chủ thể phần lớn đưa tin là 'Cảnh sát phá được băng nhóm buôn bán người cỡ lớn, gần một ngàn người làm việc chính nghĩa', chỉ số ít nhân tiện đề cập đến Cửu Chuyển Kim Thân Công và Hàn Lập đại sư.
Nhưng có một số tờ báo nhỏ hơn, báo chiều vốn lấy việc thu hút sự chú ý làm mục tiêu, còn có một lượng lớn tạp chí khí công vội vàng in ra thì không giống nhau, hoàn toàn không có tiết chế trong việc này:
[Hàn Lập đã trở về, trừng trị cái ác tuyên dương cái thiện]
[Hai mắt thoáng nhìn, Hàn Lập đại sư đại triển thần uy]
[Đại sư về Thượng Hải, một tay diệt băng nhóm buôn người]
[Cửu Chuyển Kim Thân Công đại triển thần uy, hăng hái làm việc nghĩa]
[Đến nay vẫn chưa quen biết đại sư, đại sư đã ở trong lòng của tôi]
[Các cô gái được giải cứu, đã khẳng định kiếp này nếu không phải là Hàn Lập đại sư thì nhất quyết sẽ không lấy chồng]
[Ngài, một lần nữa như tiếng sấm vang rền xé toang không trung]
[Cái gì mới là đại sư khí công chân chính, cái gì gọi là trách nhiệm xã hội]
[Đệ tử thân truyền duy nhất của Hàn Lập đại sư ngay trong đêm đã chạy tới Thượng Hải, biết được Đại sư hiện tại đã rời đi, khóc rống không thôi.]
"Hắn khóc vì cái gì?" Bài báo này hành văn hay tiêu đề khá hợp lý, phía trên có một tấm ảnh Triệu Vũ Lượng ngồi yên cúi đầu, yên lặng lau nước mắt, "Khốn kiếp, con hàng này cũng biết lợi dụng điểm nóng để đề cao bản thân quá tốt đi?"
Bất kể thế nào đi nữa, sau khi xác nhận hết lần này đến lần khác, Giang Triệt cuối cùng có thể thở dài một hơi -- thật sự không bị người khác chụp ảnh.
Đương nhiên, lỡ may sau này nổi danh, khẳng định vẫn sẽ bị người khác nhận ra, hơn nữa sắp đến thời đại internet, càng khó che giấu hơn, đến lúc đó những người này còn có thể nhớ rõ mình không?
Đương nhiên nhớ, bao nhiêu người đã từng xem qua, liền bấy nhiêu người nhớ kỹ, dù sao lớn lên 'chung thiên địa chi linh tú' như vậy, ai xem qua đều rất khó quên.
Nghĩ như vậy, chuyện xử lý băng nhóm buôn người hai ngày trước, hiện tại trên tay những tờ báo này, đặc biệt là những tờ báo lớn và chính quy, còn có những phụ nữ, trẻ em và người nhà của bọn họ được giải cứu, tương lai đều là bùa hộ mệnh của Giang Triệt.
"Kỳ thật tôi đang dùng yoga – toàn dân tập thể hình phản khí công, đồng thời dùng khí chất ổn định – dẫn dắt năng lượng tích cực của xã hội!"
"Như người ta thường nói, người biết tôi thì nói tôi lo lắng, người không biết tôi thì nói rằng tôi chẳng muốn gì cả."