Mặt trời lặn là đến giờ cơm tối, Đường Nguyệt không mở miệng để Giang Triệt cùng Tố Vân, Vũ Phân ăn cơm tối, muốn ở lại, nhưng đồ ăn trong nhà của cô... không có cách nào giữ lại.
Sau khi mọi người về hết, Đường Nguyệt cũng tự mình đi ra ngoài, mang theo cảm giác áy náy đi một chuyến đến năm quán cơm đó, muốn nói tiếng cảm ơn vì đã chiếu cố trong khoảng thời gian này, sau đó 'từ chức' chuyện giặt quần áo lúc trước.
Dù sao trong thời gian này cô nhất định sẽ phải bận rộn liên tục, trong lòng nghĩ sẽ ảnh hưởng đến người ta, nhưng mở miệng ra vẫn có chút khó xử.
Kết quả mấy ông chủ, bà chủ đều rất giống nhau, cô chưa kịp nói gì thì họ đã ngượng ngùng xấu hổ nói rằng từ nay về sau họ sẽ tự giặt quần áo trong quán cơm.
Năm nhà hàng, một nhà cũng không bỏ sót......
Việc này, nếu đặt ở ngày hôm qua chính là sấm sét giữa trời quang, nhưng đặt ở trước mắt cũng không tính là chuyện xấu gì cả, có thể làm cho cô đỡ khó xử hơn.
Đường Nguyệt suy nghĩ một chút, ước chừng có thể đã đoán được chút gì đó.
Trên đường trở về, một bà chủ trong đó đi đường vòng đuổi theo, lén nói sự thật với Đường Nguyệt. Buổi chiều ở năm quán cơm đó, cùng một nhóm người của cục y tế đi tới, đưa ra một đống vấn đề, nhưng ý tứ ở trong lời nói thật ra chỉ có một, nếu để Đường Nguyệt tiếp tục giặt thuê áo quần ở đây, có người sẽ đập bể bát cơm của bọn họ.
Lúc này Ngưu Bính Lễ đang ở trên bàn rượu cảm tạ mấy người bạn của ông ta, cũng rất chờ mong, "Xem thử có chết đói không, con khốn này."
Trước mắt, ông ta cũng chỉ dùng được thủ đoạn nhỏ này mà thôi, đối đầu trực diện, tạm thời vẫn không dám, dù sao mỗi lần trong mộng, khi mơ thấy Đường Nguyệt, còn chưa đến cảnh đẹp, đã xuất hiện cảnh ba nhát đao sáu cái lỗ, xác nằm bên ven đường, Đường Liên Chiêu đứng thẳng ngay kế bên.
Mới bắt đầu mộng đẹp được ba giây, ác mộng đã nối tiếp xuất hiện, phó giám đốc Ngưu sắp bị suy nhược thần kinh -- truyền thuyết ba giây có chăng là đây.
……
Sau khi về nhà tâm tình Đường Nguyệt có chút phức tạp, không có tâm tư để nấu cơm, trước tiên chậm rãi đóng ván cửa, chậu nước dùng để giặt quần áo, còn có cần phơi quần áo khắp sân thì được thu dọn lại.
Cô vừa quay đầu thì thấy Giang Triệt vừa vặn đi tới ngoài cửa.
Gần như không chút do dự, Đường Nguyệt tiến lên nghênh đón, chủ động nói ra đơn giản sự việc bên quán cơm, sau đó có chút lo lắng nói: "Có người tới làm phiền cửa hàng nhà cậu đúng không?"
Cô cho rằng Giang Triệt vì thế mới trở về nhà mình.
Giang Triệt vừa mới trở về cửa hàng một chuyến, cảm xúc của mẹ rất tốt, với cá tính của bà nếu như có việc khẳng định sẽ giấu không được, cho nên, bởi vì bộ phận quản lý mỗi ngành khác nhau, tạm thời không đến lượt à, hay là quên nhà mình rồi?
"Nhà em cũng không nghe nói có chuyện này, đúng rồi, ai tìm chị để gây phiền phức chứ?" Giang Triệt hỏi.
"Một phó giám đốc nhà máy số hai...... Tôi, trước kia lúc đi làm tôi đã đắc tội với ông ta."
"Có nguy hiểm không?"
Đường Nguyệt lắc đầu: "Không đâu, ông ta sợ em trai của tôi."
."..... Đúng vậy." Giang Triệt thầm nói, mình còn sợ huống gì người khác, à mà mình sau này có ổn không, lỡ đào hố cho người ta nhảy vào rồi?
Đường Nhạc không có nói rõ ràng chân tướng sự việc, cũng không có ý định nói rõ, cho nên Giang Triệt cũng không thể hỏi kỹ hơn, y chỉ bỗng nhiên phát hiện, 'doanh nghiệp nhỏ' này hình như âm thầm trở nên quan trọng hơn rất nhiều.
Lúc này nếu như làm không được, đối với y mà nói, bởi vì không bù đắp được lỗ hổng tài chính mà tổn thất một khoản tiền không nhỏ, mà đối với Đường Nguyệt, đây chính là vấn đề sau này có cơm ăn hay không.
Nghĩ xong, Giang Triệt nói: "Yên tâm đi, nhà em không sao, cho dù thật sự có chuyện này, em cũng có thể giải quyết. Mặt khác em đã thay chị nói với mẹ em, công việc trong tiệm chị tạm thời dừng lại trong vài ngày, có việc khác phải bận rộn...... Em chưa nói cụ thể là chuyện gì."
"Ừm." Đường Nguyệt gật đầu, nói: "Vậy cậu tới đây..?"
Giang Triệt xách túi xách lên, đặt trên ghế vừa mở ra, vừa nói:
"Vừa trở về không kịp ăn cơm tối, em ở quán mì Lưu Ký trên giao lộ ăn một bát mì, nhớ tới chị cũng chưa ăn, giờ đã quá muộn, hôm nay hơi vất vả, chị cũng đừng nấu ăn nữa. Mấy ngày kế tiếp cũng vậy, mỗi ngày dựa theo số người, đi đến quán mì hoặc quán cơm bên ngoài, đặt trước rồi để người ta đưa tới, tiết kiệm thời gian trong lúc gấp gáp như thế này. Đúng rồi, lát nữa chị đi trả lại bát đũa nhé, em đặt năm hào ở đây."
Mở túi ra, trong đó là một bát mì thịt bò rất nóng hổi.
"Còn có cái này nữa", một trận leng keng vang lên, Giang Triệt thả xuống một cái túi khác, nói, "Em thấy ở đây có rất nhiều cái bình không..."
Y chỉ về mười mấy cái bình rỗng úp ngược bên ngoài cửa sổ.
"Buổi chiều lúc đi ra ngoài không có việc gì làm, tùy ý xem một chút..." Giang Triệt vốn định nói mình đã xem ngày sản xuất ở trên chai, do dự một chút, chỉ nói, "Em đoán trước kia chị nhất định rất thích ăn món này, vừa trùng hợp đi ngang qua cửa hàng tạp hóa, liền mua mấy chai... Coi như thưởng cho đại tướng đắc lực trước, ăn thịt vào người cũng có sức hơn, tiếp theo chị có thể sẽ rất mệt mỏi đấy."
Túi được mở ra, quýt, vải, đào vàng, mỗi loại đều có hai chai.
"Chính em cũng mua." Giang Triệt xách lên một cái túi khác của mình rồi đặt xuống, bên trong cũng toàn là đồ hộp, những thứ này chuẩn bị mang về ký túc xá.
Ngón tay Đường Nguyệt hơi nhúc nhích một chút, cũng hơi hé miệng, nhưng kịp mím môi lại, quay đầu không nói gì cả.
"Vậy em đi trước đây, buồn ngủ muốn chết." Giang Triệt thật sự mệt gần chết, chuyện này ngay từ đầu, y đã phải một mình tự vẽ bản thiết kế, chạy ngược chạy xuôi, lăn qua lăn lại mất mấy ngày.
"Đúng rồi, còn có", đi tới cửa, y xoay người nói, "Cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt, đừng quá cay nghiệt với chính bản thân mình."
Nói một câu không đầu không đuôi, xoay người ra cửa, Giang Triệt ngáp một cái, đầy cảm khái và suy tư.
Nguyên nhân y quay đầu lại làm những việc này, đầu tiên đúng là lúc ăn mì bỗng nhiên nghĩ đến, tiếp theo, hôm nay từ sáng đến tối, ở nhà Đường Nguyệt nhìn thấy cảnh tưởng luống rau dưới mái hiên, còn có rất nhiều long, chai rỗng và mấy cái bình không có hạn sử dụng trên bệ cửa sổ, làm cho y có chút khó chịu.
Trở lại ký túc xá, đặt đống đồ hộp lên bàn, để các bạn cùng phòng tự mở.
Bạn cùng phòng không ai khách khí, một đám người đều đang ăn đồ hộp, bọn họ tiếp tục chủ đề vừa rồi: [Nếu năm đó lên trung học phổ thông, học đại học, cậusẽ lựa chọn học trường đại học nào?]
Kiếp sống sinh viên sắp kết thúc, bọn họ bỗng nhiên bắt đầu có chút hâm mộ đám người học trung học phổ thông để thi lên đại học.
Là người nổi bật trong kỳ thi giữa kỳ năm đó, mỗi người ngồi đây đều có chút mù quáng và tự tin, nói đến không phải Thanh Hoa Bắc Đại, thì là các trường có chữ trung ương.
"Giang Triệt, còn cậu?" Có người hỏi.
"Chưa nghĩ tới." Giang Triệt nói.
"Thế nào cũng phải có chữ trung ương chứ?"
"Trung ương...... Học viện lừa đảo."
Các bạn cùng phòng cười điên cuồng một lúc, mới dặn dò: "Được, vậy cậu đi đi, đi học tập thật tốt, về sau 'hành tẩu giang hồ' sẽ không đói nữa."
Giang Triệt bình tĩnh nói: "Ý của tớ là tớ đến đó để làm giáo sư."
……
Trong nhà bếp nhỏ với ánh đèn mờ nhạt, Đường Nguyệt sờ sờ cái bụng nhỏ, no quá, bát mì thịt bò kia quá lớn quá thơm ngon.
Bất quá cô vẫn muốn mở một món đồ hộp ra, bởi vì cô hiện tại rất tin tưởng, cuộc sống nhất định sẽ càng ngày càng tốt hơn.
Chọn lựa một hồi, cô chọn hộp quả cam để mở, múc ra một chén nhỏ để ở trước mặt, cầm thìa múc lên ăn một miếng.
Ngọt quá!
Trong thoáng chốc, nước mắt tí tách rơi vào trong bát.
Tên lừa bịp kia cũng biết phán đoán đấy chứ, cô nghĩ.
Đường Nguyệt khi còn bé, thật sự rất thích ăn trái cây đóng hộp, hơn nữa cũng giống như những đứa trẻ khác, sẽ khóc lóc, nhõng nhẽo với cha mẹ, sẽ cướp đồ với em trai ba tuổi, cũng sẽ tích góp một ít tiền rồi lén mua, lúc chia với em trai, dặn dò nó không được nói cho cha mẹ.
Nhưng sau đó, cha mẹ đi rồi, em trai không 'hiểu chuyện', hiệu quả và lợi ích của nhà máy số hai cũng không tốt, chút tiền lương ngoại trừ ăn uống, không phải tiền thuốc men của em trai, thì là tiền thuốc men của người khác bị em trai đánh.
Đã bao lâu rồi không được ăn nhỉ?
Đường Nguyệt đã quên cảm giác đó rồi......
Thật sự rất ngọt...... Ăn thêm một chén nữa là dừng.
Dù sao cái hộp này cũng đã mở rồi, dứt khoát ăn hết, nếu không để sang hôm sau sẽ hỏng.
Có lẽ là do tác dụng của đồ ngọt, tâm tình không hiểu vì sao lại tốt lên, Đường Nguyệt đang ở một mình, thay một chiếc áo len màu đỏ sậm, tôn lên cái áo sơ mi màu trắng tinh ở bên trong......
Sau đó cô đeo từng sợi dây chuyền phụ kiện, nhìn đi nhìn lại bản thân ở trong gương.
Chọn tới chọn lui, Đường Nguyệt vẫn chọn cái ban đầu được làm ra, cái mà Tạ Vũ Phân từng đeo, đó là Đường Nguyệt tự tay làm ra, cô còn nhận ra, cô cảm thấy mình đeo cái này là đẹp mắt nhất.