Phía sau khu ký túc xá trường chuyên sư phạm Lâm Châu có một sườn núi hoang không lớn, khu chính của thành phố tuyến phó địa lại có một sườn núi hoang...... Điều này ở thời đại sau rất khó tưởng tượng, trừ phi nhà đầu tư bị mù mắt hết cả.
Chỉ có Giang Triệt mới biết, nơi này tương lai sẽ là một trung tâm thương mại cỡ lớn với một vị trí đắc địa bậc nhất.
Hiện tại, trên sườn núi chỉ trồng vài cây khoai tây thưa thớt, dưa chuột... không ai cố ý chăm sóc, cũng không quan trọng có người trộm hay không.
Các học sinh trong trường thỉnh thoảng sẽ đi ăn trộm mấy củ khoai tây, nấu chín rồi ăn ở trong phòng ngủ. Dưa chuột bởi vì có thể ăn sống, thuận tiện mau lẹ, cho nên tỷ lệ mất trộm cao hơn một chút, cơ bản không đợi được gai trên người cứng lại thì đã mất rồi.
Vì thế, thỉnh thoảng cũng sẽ có một bà cụ đứng ở nơi đó, hướng về khu ký túc xá chửi bậy vài câu, dùng tiếng địa phương, nghe cũng không hiểu, cũng không dám lên tiếng.
Phía dưới sườn núi là một cái hồ nước, cũng không biết là nước sống hay là nước đọng, tóm lại là một cái hồ mọc cây lục bình khắp nơi.
Lúc này thời gian vừa vặn là buổi chiều tan học, trước giờ cơm chiều, mặt trời đang lặn xuống, bà cụ xách theo một rổ lục bình chậm rãi đi tới, chuẩn bị đem về nhà cho heo ăn.
Lúc này cây lục bình đã tiếp cận thời kỳ nở hoa, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy mấy đám lốm đốm chưa nở.
Cây lục bình nở hoa màu tím nhạt, nhập khẩu từ Brazil, nuôi lợn nuôi vịt đều dùng rất tốt, chơi cũng rất vui, có bong bóng, bóp một cái, 'bụp'.
Mấy cây lúa hoang khác cũng rất tốt, ở thời đại đồ ăn vặt khan hiếm này, ăn sống một miếng, miệng đầy sự thanh thúy cùng hương vị ngọt ngào.
"Chỉ là một sườn núi nhỏ, mỗi ngày đều ở đó, cậu đã nhìn rất lâu rồi... rốt cuộc không xuống được nữa à?" Trịnh Hân Phong ở bên cạnh hỏi, sau đó bừng tỉnh đại ngộ, khinh bỉ nói: "Không phải cậu đang đợi Đường Nguyệt tới cứu cậu đấy chứ?"
... Không hổ là Bí thư huyện ủy, thoáng cái đã vạch trần sự thật trần trụi trước mắt.
"Tớ đang đợi bà cụ rời đi, sợ ngộ thương bà ấy." Giang Triệt nói xong đứng lên, "Đi."
Đường Liên Chiêu đứng ở sườn núi chờ y đã hơn mười phút, cũng không biết là tên khốn nào đi tố cáo, để hắn đến đúng lúc như vậy.
Người này cũng không phải là muốn đùa giỡn, bản thân hắn đã tự xem mình là quản gia của bệnh viện nhiều năm, cũng 'đưa' rất nhiều người vào trong bệnh viện.
Nhưng hắn chỉ có một mình, Giang Triệt bên này, y, Trịnh Hân Phong, lại thêm 'chủ lực' Tần Hà Nguyên, Trần Hữu Thụ.
Đây cũng chính là ở Lâm Châu, nếu mà ở công viên nhỏ Thượng Hải...... Hàn Lập đại sư chấp Tiểu Bá Vương nửa đường.
Không hoảng hốt, Giang Triệt bảo trì khí thế vững vàng, trầm ổn, tự tin, dẫn mọi người đi một vòng, cuối cùng xuất hiện trong tầm mắt của 'quần chúng buôn dưa leo' chờ đợi đã lâu, bước chân ổn định đi về phía Đường Liên Chiêu...
Bốn chọi một, Giang Triệt mới có cơ hội để giảng đạo lý.
Đi được hơn mười bước, y vừa định mở miệng, Đường Liên vẫy tay, quần chúng đứng xem trên lầu ký túc xá lập tức hô to gọi nhỏ, "Móa... Có mai phục."
Mẹ nó, Đường Đại Chiêu thế mà dùng chiêu mai phục.
Trong nháy mắt hơn 20 người từ trong phòng bên cạnh lao ra, chặn tất cả mọi đường lui, sau đó vây quanh lại.
"Nhanh, đi qua gọi em vợ, nói cho cậu ấy biết, cậu là anh rể cậu ấy." Trịnh Hân Phong đề nghị.
"Cậu chê tớ chết chưa đủ nhanh đúng không?" Giang Triệt thầm nói "Tớ dù sao cũng là người đã giúp Đường Nguyệt, chắc không bị chém đâu, nhưng mà nếu như thêm vào một câu này, kết quả cơ bản là bị chặt cho chó ăn."
"Ngăn hai người kia lại, ngăn lại...... Người giao cho tôi là được rồi." Đường Liên Chiêu chỉ chỉ Giang Triệt.
Trịnh Hân Phong lẻ loi đứng đó, không ai thèm phản ứng với cậu, miệng tính toán, "Hai người, cái này...... còn tớ thì sao? Người vô hình à?"
Bị phớt lờ, cậu yên lặng lui sang một bên.
Xem ra sở dĩ điều động nhiều người mai phục như vậy, Đường Liên Chiêu biểu đạt sự tôn trọng đối với Tần Hà Nguyên và Trần Hữu Thụ, căn bản không liên quan đến Giang Triệt và Trịnh Hân Phong.
Tần Hà Nguyên và Trần Hữu Thụ bị tách ra và chặn lại, chơi trò du kích không đi tới gần miễn cho bị giữ lại, nhưng cũng không để họ thoát ra được.
Bởi vì thực tế, hai bên cũng không nặng tay trong chuyện này, như lời của bọn họ nói ra lúc trước, liều mạng sinh tử là một chuyện, nhưng việc này chắc 'không nghiêm trọng' như vậy -- cùng lắm bị tẩn gần chết, Tiểu Bá Vương nghĩ.
Nếu nói đến chuyện liều mạng sinh tử, những tên côn đồ trên đường phố này thật sự không cùng một đẳng cấp với hai người bọn họ, nhưng đối với loại đánh nhau dùng tay hỗn loạn kiểu này, nhân số hai bên cách nhau quá xa, không tồn tại ưu thế của cá nhân, bọn họ thật ra cũng không phát huy được quá nhiều sức mạnh. Bởi vì điều này, ban đầu bọn họ mới nói rằng việc ngăn cản Đường Liên Chiêu, cần hai người cùng nhau xông lên.
Vấn đề hiện tại là đối phương có hơn hai mươi người.
Mọi người cũng không coi trọng sự việc này, bởi vì không ai nghĩ rằng Đường Liên Chiêu thật sự sẽ làm gì đó với Giang Triệt, quan hệ giữa Giang Triệt và Đường Nguyệt, tất cả mọi người đều nhìn thấy, Đường Liên Chiêu sợ chị gái, mọi người cũng đều biết rõ.
Ở một mức độ nào đó, mọi người đều coi đây là một câu chuyện rất thú vị, muốn nhìn xem thử, lần đầu tiên khi có người tán tỉnh Đường Nguyệt mà sắp thành công...... Đường Liên Chiêu sẽ có phản ứng gì khi biết chuyện.
Cho nên, Tần Hà Nguyên và Trần Hữu Thụ không cần liều mạng, các bạn cùng phòng thì xem náo nhiệt, Trịnh Hân Phong yên lặng lui sang một bên ngắm nhìn 'anh rể hờ' và 'em vợ hờ', những người vây xem trên lầu ký túc xá, cũng không thật sự hy vọng Giang Triệt sẽ xảy ra chuyện.
Nếu không, có người đã báo cảnh sát từ sớm rồi.
Về phần bị đánh -- không ít người đều biết một chuyện, Giang Triệt chạy bộ nhanh lắm, y như con sóc vậy, từng hai lần lên bục nhận chức tám trăm mét toàn trường, "Dám đụng vào 'hoa khôi nhà máy', nhìn cậu ta giống chó chạy ngoài đường cũng vui lắm!"
Mặt đối mặt với Đường Liên Chiêu, bản thân Giang Triệt cũng nghĩ như vậy, cùng lắm thì mình chạy...... Bảo trì khí thế vững vàng, y chuẩn bị mở miệng dẫn Tiểu Bá Vương vào trong hố......
"Một đấu một? Gối thêu hoa, cố lên."
Một giọng nữ trong trẻo vang lên.
Tô Sở một thân áo ba lỗ mát mẻ, ở trên lầu vừa la hét vừa nhảy nhót.
"Mẹ nó, lần này chết chắc rồi."
Giang Triệt vừa nghĩ xong, Đường Liên Chiêu ngẩng đầu nhìn Tô Sở một cái, "Nữ", "Gối thêu hoa?"
Nhất thời xúc động, trong tay áo lộ ra gần một nửa con dao, ngay cả cơ hội mở miệng, ĐườngLiên Chiêu cũng không cho Giang Triệt, vừa đi tới, vừa hỏi:
"Đừng nói nhảm nữa, tay hay chân?"
Quả nhiên đến rồi, tiểu huynh đệ bên dưới bỗng dưng căng thẳng......
Bởi vì đã nằm mơ, vấn đề này Giang Triệt không trả lời được.
"Thực sự dùng dao?"
Bên kia, Tần Hà Nguyên và Trần Hữu Thụ vừa thấy tình huống không đúng, cũng chuẩn bị dùng dao.
"Đường Liên Chiêu, ngươi dám dùng dao thử xem." Tần Hà Nguyên hô.
Trong lòng tự nhủ đừng kích thích hắn, Giang Triệt biết lai lịch của Tần Hà Nguyên và Trần Hữu Thụ, cũng từng thấy cách bọn họ ra tay và ghìm lại, nghe thấy tiếng kêu vội vàng xoay người lại nói: "Hà Nguyên, đừng xúc động."
Đám người vây xem trên lầu cũng kinh ngạc, "Không đến mức đó chứ?" Đồng thời không ít người kinh ngạc, "Tình huống đã như vậy, người của Giang Triệt vẫn còn giấu bài?"
Có người bắt đầu lo lắng, bao gồm một trong những 'thủ phạm' không hề biết gì về chuyện này, Tô Sở, cô đang chuẩn bị mở miệng ngăn lại.
Giang Triệt thầm nói bà cô nãi nãi này tuyệt đối đừng lên tiếng.
Nhưng mà, Đường Liên Chiêu chuẩn bị đưa tay rút dao, ngược lại cũng có chút do dự, bởi vì tình hình vốn không đến nước này, dù Giang gia hay là Giang Triệt đều giúp Đường Nguyệt trước đó, hắn không thể phủ nhận, điều này làm cho hắn không thể rút dao ra được - rút dao ra chém ân nhân của chị gái, loại người khốn nạn gì vậy.
Nếu là dùng nắm đấm, hắn trực tiếp lao lên là được.
"Đừng xúc động, phần lớn sự việc chỉ là bọn họ trêu đùa mà thôi." Giang Triệt bình tĩnh nói một câu, chỉ về đám người ồn ào trên lầu phía sau.
Đường Liên Chiêu im lặng.
Vậy là tốt rồi, chỉ cần cậu ta để cho mình nói chuyện, mình có thể dẫn cậu ta vào hố, Giang Triệt tiếp tục nói: "Chém tôi, tôi phải vào bệnh viện, cậu mặc định phải vào phòng giam, ai bảo vệ chị của cậu đây?"
Ý của những câu nói này rất sâu sắc, muốn lý giải rõ ràng có chút phức tạp.
Đường Liên Chiêu suy tư, giằng co trong giây phút ngắn ngủi......
"Ồ......"
Bỗng nhiên, trên lầu bất ngờ vang lên một tiếng ồn ào.
"Đường Nguyệt đã đến."
Sau đó tiếng ồn ào từ từ biến thành khắp nơi rên rỉ, bởi vì bọn họ chỉ biết trơ mắt ra nhìn, Đường Nguyệt đi tới, chắn giữa Giang Triệt và Đường Liên Chiêu, mặt hướng về phía em trai, đưa lưng về phía Giang Triệt.
Đây rõ ràng là một tư thế bảo vệ 'người yêu'.
Tiếng phỉ nhổ, tiếng la ó vang lên bốn phía...... Bọn họ muốn xem hình ảnh, rõ ràng không phải như hiện tại.
"Vừa vặn, Tiểu Nguyệt tỷ, chị nói cho Đại Chiêu biết, em không bắt nạt chị, đều do bọn họ nói bậy......" Đại sư cao thủ mặt dày 'chẳng biết xấu hổ' nào đó nói.
Đường Nguyệt nghiêng người quay đầu, trong mắt ẩn chứa ủy khuất nói:
"Cật có bắt nạt tôi."