Hai ngày nay Đường Nguyệt vẫn không yên lòng lắm, sáng sớm ngày 4 tháng 6 đã hoàn thành một chiếc quần trẻ em, vừa lúc phụ huynh đưa con tới lấy, để đứa bé mặc thử ngay tại chỗ.
Cậu bé đang phấn khích thì suýt bật khóc, bởi vì cả hai ống quần đều bị may nhầm, chân không xỏ ra được.
Dở khóc dở cười sửa lại xong cái quần, Kỳ Tố Vân và Tạ Vũ Phân còn cố ý an ủi Đường Nguyệt vài câu, hai người hiện tại đều là nhà đầu tư có lợi nhuận, tinh thần rất vui vẻ, công việc trong tiệm từ đây cho đến mùa hè đều không bận rộn, có hai người đã đủ xử lý hoàn thành công việc.
Họ bảo Đường Nguyệt nghỉ ngơi hai ngày, Đường Nguyệt nói không cần.
Thực tế, Kỳ Tố Vân và Tạ Vũ Phân rất rõ ràng chuyện gì đã xảy ra, Đại Chiêu đã trở về, sau khi sự tồn tại của Trần Hữu Thụ và Tần Hà Nguyên bị lộ ra ánh sáng, Tạ Vũ Phân còn 'đặc biệt' tìm Trịnh Hân Phong để tìm hiểu xác nhận.
Chẳng qua lúc này hai cô cũng không khuyên bảo gì nhiều, cái gì cũng không nói ra, bởi vì có thể nói đã sớm nói hết rồi, tính cách ngoài mềm trong cứng của Đường Nguyệt, không tự mình làm rõ ra ngôi ra khoai, ai nói cái gì cũng đều vô dụng.
Trầm ngâm trong chốc lát, Đường Nguyệt chủ động đứng lên, đi tới bên cạnh Tạ Vũ Phân và Kỳ Tố Vân, vỗ vai các cô.
Hai người xoay người lại, thấy vẻ mặt của cô nghiêm túc, cho rằng muốn nói ra quyết định gì đó rất quan trọng.
Kết quả Đường Nguyệt rất nghiêm túc hỏi: "Mọi người nhìn tớ xem, gần đây có phải tớ béo lên không?"
Tạ Vũ Phân liếc mắt một cái, nói: "Ai bảo chị mỗi ngày đều ăn đồ hộp."
"Ồ, vậy sau này tớ ăn ít lại, ngoài ra tớ còn suy nghĩ một chuyện", cách một lát, Đường Nguyệt hơi có chút xấu hổ nói, "Lúc này mùa hè, chuyện kinh doanh cũng không tính là bận rộn lắm, tớ nghĩ sau này buổi tối sẽ không đến cửa hàng nữa... Tớ muốn đi học vào buổi tối."
"Được rồi, trước kia lúc cậu đi học không phải luôn đứng đầu à, đáng tiếc không có cơ hội tiếp tục học." Kỳ Tố Vân trước kia chính là bạn học của Đường Nguyệt, chẳng qua học đến khi tốt nghiệp trung học cơ sở mới vào nhà máy.
"Đúng vậy, đi thôi." Tạ Vũ Phân cũng nói.
"Việc này cứ quyết định như vậy."
Cùng lúc đó, trong cửa hàng của Giang gia, Đường Liên Chiêu vỗ vỗ tay, nhếch miệng cười nói: "Chú, thím, có việc gì cháu có thể làm không?"
Hai buổi sáng này, hắn đều đến đây, thấy việc gì nhất định phải tranh nhau làm bằng được.
Giang mẫu nói: "Không có, mau trở về nghỉ ngơi đi, ông nói xem đứa nhỏ này sao lại thành thật như vậy, chúng ta bận rộn như thế mà."
"Chuyện khác cháu cũng không làm được, chuyện trước đó, vẫn phải cảm ơn chú và thím mấy ngày trước đã chăm sóc cho chị cháu", Đường Liên Chiêu khom người, nghiêm túc nói, "Vậy cháu về trước."
Có ân báo ân, có oán báo oán, đây chính là logic của Đường Liên Chiêu, Giang gia đối tốt với chị gái, hắn nhận, nhưng mà......
Chị gái nhắc tới liền thấy khó xử, đóng bình mới trên kệ cửa sổ, khăn gối mới trong phòng của mình-- tên khốn nạn còn dám vào phòng của mình ngủ lại, còn có lời nói và đồn đãi ở trong trường học....
Tổng hợp lại toàn bộ tin tức đã nghe ngóng được trong hơn một ngày, cộng thêm việc quan sát, thăm dò, suy đoán của mình...
Ngồi bên bờ sông, Đường Liên Chiêu ném một hòn đá xuống sông, 'tóc' một tiếng, "Tên khốn kia có lẽ đã bắt nạt chị mình, cho dù không bắt nạt cũng gần ở mức đó rồi, sau đó...... vẫn chưa đưa ra lời giải thích."
"Tạ Vũ Phân mỗi ngày đều nói là Giang lừa đảo, Giang lừa đảo...... đại khái là lừa..., lừa đến trên đầu chị mình, đúng không nhỉ, mà cần đếch quan tâm lừa cái gì, cần biết là lừa chị mình là được."
Cho nên, tẩn cho một trận là chuyện đầu tiên, những chuyện khác chờ tẩn xong rồi đi tìm hiểu cũng được.
……
Giang Triệt ban đêm hay nằm mơ, mơ thấy Đường Liên Chiêu cầm dao hỏi y: "Tay, hay là chân."
Giang Triệt nói: "Tay không được, chân cũng không được."
Trong giấc mơ người anh em bên dưới bỗng dưng căng thẳng, "Khốn kiếp, mày thẳng lên vậy để nhắc nhở người ta để ý đến à? Xem ra đời tao với mày xong rồi."
Giang Triệt tỉnh dậy, nhìn đồng hồ đúng ba rưỡi sáng.
Lại ngủ không được tròn giấc, dứt khoát mặc quần áo rời giường, mở đèn bàn, y cầm giấy bút bắt đầu phân tích.
Trước hết, kỳ vọng của thị trường đối với những cổ phiếu mới phát hành lần này là rất cao, khi đến thời điểm tham gia thị trường, tất nhiên sẽ bị xào nóng các loại cổ phiếu đó, nói cách khác, hiện tại những người trước khi quay số lần thứ hai lấy cái giá hai mươi tám vạn tệ để bán đi giấy chứng nhận đều đang hối hận.
Tiếp theo, lần đấu giá này của Lâm Châu, Giang Triệt cực kỳ xác định, trong ba vị trí hoàng kim nhất chỉ cần lấy xuống một vị trí, hai mươi mấy năm sau giá trị sẽ phải lên đến cả trăm triệu tệ...
Trong kế hoạch của y có ít nhất hai chỗ.
Chờ lần sau à?
Lần sau là khi nào, không biết.
Vị trí cửa hàng lần sau? Không biết.
Nhưng lần sau không có khả năng giống như lần đầu, người nắm rõ sẽ rất nhiều, người chú ý cũng nhiều, giá cả lần sau nhất định sẽ bị đẩy lên, điểm ấy y biết rất rõ.
Cuối cùng theo suy luận của y, nếu thị trường chứng khoán Thượng Hải phải duy trì xu hướng suy tàn đến cuối năm 92, như vậy có thể đến lần quay số thứ tư, như vậy mọi người còn nhiệt tình với những cổ phiếu mới này nữa hay không?
Nếu như giả thiết được thành lập, giá giấy chứng nhận và cổ phiếu mới không thể không giảm được... Ngoài ra đừng quên một việc, tháng 8 ở Thâm Quyến còn có một lần phát hành giấy chứng nhận, lượng phát hành rất lớn, tiền có thể chạy hết về hướng đó, lần quay số thứ tư sẽ đến sau đó.
Tổng hợp lại, giấy chứng nhận khẳng định vẫn tồn tại lợi nhuận rất lớn, đây là thông tin trong ký ức, sẽ không sai, hơn nữa ở lần quay số thứ ba, nghe nói tỷ lệ trúng còn có thể cao hơn 50%, nhưng mức lợi nhuận rất lớn này, Giang Triệt không nắm bắt được.
Mà chờ lúc bán đấu giá vài cửa hàng, ít nhất có vài nơi, trí nhớ của y đã xác định được, có một vị trí mà y kiếp trước còn tiếp nhận hạng mục quảng cáo.
Mặt khác, về thời gian, kiên trì đến lần thứ tư quay số, ít nhất là tháng tám tháng chín, hiện tại ra tay còn có thể tiết kiệm thời gian được mấy tháng, trong mấy tháng đó, thành lập một công ty in tiền, để tiền sinh tiền, có thể không phải lúc nào cũng có thể kiếm được ít hơn.
Ở trong đầu sắp xếp từng suy nghĩ cho thật rõ ràng, sau đó đặt 300 tờ giấy chứng nhận ở trên bàn, nó là thùng vàng đầu tiên sau khi tái sinh, chứa được cả ước mơ tương lai sau này của y.
Giang Triệt ngồi đó, đợi đến hừng đông, gọi điện thoại cho Hồ Bưu Đĩnh.
"Hồ tổng, anh còn đang tìm cách mua giấy chứng nhận khắp nơi đúng không?"
Đối phương rất kích động, "Đúng vậy, đúng vậy, người anh em, cậu có cách giới thiệu cho tôi à?"
"Chỗ của tôi có thể chuyển nhượng ba bộ, bao gồm lần quay số vừa rồi, còn có hai lần cơ hội đổ chuông tiếp theo...... Anh xem giá cả bao nhiêu thì thích hợp, tôi suy nghĩ một chút."
Hồ Bưu Đĩnh cảm thấy thế nào à?
Trong thoáng chốc trong lòng phát lạnh.
Thần cổ phiếu muốn bán ra giấy chứng nhận, giấy chứng nhận sắp giảm giá!
"Bên tôi cần gấp một chút tài chính để làm chuyện khác."
May mà Giang Triệt kịp thời bổ sung một câu, Hồ Bưu Đĩnh mới khôi phục lại như cũ, hơn nữa có một điều, hắn cũng không biết trên tay Giang Triệt chỉ có ba bộ, hắn cảm thấy...... nhất định còn có rất nhiều.
Nghĩ như vậy, sự tình cũng rất hợp tình hợp lý.
Giang Triệt không có ý định lừa Hồ Bưu Đĩnh, bởi vì lợi nhuận rất lớn của giấy chứng nhận, y rõ ràng hơn ai hết, vấn đề hiện tại chỉ là, vì vị trí của mấy cửa hàng trong lần bán đấu giá ở Lâm Châu, y phải hy sinh một số lợi ích.
Hồ Bưu Đĩnh chỉ cần không phải là một người điên cuồng ra giá lung tung, khẳng định có thể kiếm được.
Hồ Bưu Đĩnh đương nhiên cũng không ngốc, chỗ thông minh nhất của hắn chính là biết mình không đủ thông minh, biết điểm dừng của mình.
Vì vậy, gác điện thoại xuống, hắn tìm một đàn em, cả buổi sáng, đàn em này đều ở bên ngoài 'bán hàng', bán '150 cổ phiếu mới mua trong lần quay số thứ hai cộng thêm ba bộ để trống' trong tay hắn.
Mời mọi người ra giá.
Thị trường điên cuồng, một buổi sáng đã có mấy trăm người báo giá, loại bỏ những người coi người khác là kẻ ngốc, không đáng tin cậy, tổng hợp các báo giá khác nhau, chọn ra một số tiền thích hợp, Hồ Bưu Đĩnh lại tăng thêm hơn mười vạn...... Đây là sự tôn trọng đối với thần cổ phiếu.
"1,2 triệu tệ."
Trưa hôm đó, Giang Triệt nhận được báo giá cuối cùng của Hồ Bưu Đĩnh.
Hồ Bưu Đĩnh trong điện thoại có vẻ nơm nớp lo sợ.
"Tôi biết người anh em khẳng định so với tôi rõ ràng hơn, như vậy tôi còn có không ít cách có thể kiếm được tiền, tôi nghĩ ra cái giá như vậy, chủ yếu là vì bán mặt mũi... Muốn thể hiện trước đám khốn nạn kia, tôi có ba bộ giấy chứng nhận, như vậy đủ để chứng minh là tôi kiếm được rất nhiều."
"Nếu không như vậy đi, người anh em nếu như cần nhập hàng gì đó, cậu nói một tiếng là được, tôi dùng giá địa phương gửi qua một chuyến tàu, phí chuyển hàng một tệ tôi cũng không lấy, hơn nữa cam đoan không liên lụy đến cậu."
"……"