Mục lục
Ngược Dòng Thời Đại Hồn Nhiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chạng vạng ngày hôm đó, lúc Giang Triệt ra ngoài ăn cơm nhân tiện mua một xấp giấy Tuyên Thành chất lượng tốt, mặt khác mua một chai mực cùng một cây bút lông, đều là loại bình thường nhất.

Trở lại trong phòng cắt giấy, dùng kim chỉ khâu lại, biến thành một quyển sách đơn giản.

Cách viết chữ bằng bút lông mà y bị ép buộc phải học nhiều năm trước rốt cục cũng phát huy công dụng của nó.

Ở trên bìa viết xuống năm chữ 'Cửu Chuyển Kim Thân Quyết', Giang Triệt có chút xấu hổ, thời đại hồn nhiên hai đời làm người, người trọng sinh để lừa gạt người ta.

Nội dung bên trong đổi thành kiểu chữ Khải rất nhỏ.

Giang Triệt chia nó thành ba phần.

Phần thứ nhất là chủ thể, Giang Triệt tổ chức, bổ sung, hoàn thiện những ý tưởng trong lời nói với Triệu Vũ Lượng ngày đó.

Tóm lại mục đích vẫn như cũ, là cố gắng khiến những người quá trầm mê và cuồng tín đi theo một con đường khác để tạo ra cái gọi là khí chất ổn định. Về nhà, làm việc, sống qua ngày, mệt mỏi thì nằm xuống nghỉ ngơi, sinh bệnh thì đi bệnh viện khám bệnh...

Bởi vì khí công, chỉ là giai đoạn công pháp Hậu Yhiên, bởi vì như vậy, mới có thể có được khí chất ổn định.

Phần thứ hai, để duy trì lời nói trước sau nhất trí với nhau, cũng để dễ dàng làm cho người ta tin tưởng, sau khi Giang Triệt căn cứ vào tiểu thuyết mạng chỉnh lý lại toàn bộ hệ thống cảnh giới, rồi dựa theo phương thức tuyên truyền khí công thường dùng để chôn mấy cái hố.

Ví như lông mày nóng lên, tỷ như lỗ đen trong lòng bàn tay......

Những điều này kỳ thật đều là hiện tượng bình thường khi con người quá chú ý đến một bộ phận nào đó của cơ thể, sau khi dùng sức quá mức nó sẽ xuất hiện, những người trầm mê trong đó, sẽ sinh ra nhưng hiểu lầm chủ quan.

Phần thứ ba là phần khó viết nhất, bởi vì đây đã là phần công pháp chính của cuốn sách, cũng không thể thiếu hình thức tu luyện, cho dù chỉ là các loại tư thế và động tác kỳ lạ giống như khí công đương thời.

Giang Triệt suy nghĩ nửa ngày, trước tiên đạo văn mấy đoạn miêu tả về tu luyện thường có trong tiểu thuyết, ví dụ như cái gì khí tức như sợi chỉ, khí tức như dòng suối, vân vân, sự luân chuyển của các vòng tròn lớn nhỏ trong cơ thể hoặc đại loại thế.

Sau đó, tất cả các động tác, tư thế và phương pháp hít thở, y quyết định dạy phương pháp tập yoga cho các 'đệ tử'.

Kiếp trước bởi vì góp vốn vào phòng tập yoga của bạn bè, những thứ này Giang Triệt cũng biết không ít, lúc viết ra thay hình đổi dạng khiến cho nó huyền ảo một chút, kỳ thật về bản chất, nó vẫn là yoga mà thôi.

"Làm ẩu thế này, chắc chắn không hại người chứ nhỉ?"

Về phần đồ chơi này người khác có thể tin tưởng hay không? Đặt ở hậu thế khẳng định là không tin, không chừng còn có thể bị coi là bệnh nhân thần kinh rồi nhốt lại.

Thế nhưng hiện tại, Giang Triệt nhìn mấy quyển tạp chí khí công mượn được từ ông chủ khách sạn nhỏ đặt trên bàn, ảnh chụp bên trong, đại sư ở trên đài đưa tay chỉ chỏ, phía dưới mấy vạn người 'quần ma loạn vũ', trong đó còn có không ít 'đại nhân vật', 'đại sư' có công năng đặc dị đang giới thiệu, cho dù các siêu anh hùng của Marvel mà xem được, cũng phải khóc lóc run rẩy...

Người thời đại này rốt cuộc tin tưởng uy lực của khí công đến mức nào? Nhà thơ Hải Tử, người đã nằm trên đường sắt để tự sát năm 1989 từng viết trong di thư: "Bố, mẹ, em trai, nếu con bị tâm thần phân liệt, hoặc tự sát, hoặc bất ngờ chết đi, các người nhất định phải tìm một cán bộ nào đó để báo thù, nhưng trước hết phải học thật giỏi khí công trước đã."

Vì vậy, hoàn toàn không thành vấn đề.

Viết xong 'công pháp bí tịch', Giang Triệt ngủ lì bì cả đêm.

Mặc kệ tâm tình như thế nào, cũng mặc kệ khách sạn nhỏ một đêm năm tệ với điều kiện có phải kém lắm hay không, đây là ngày đầu tiên y ngủ ngon giấc từ khi dời bước từ trường học về nhà.

Bởi vì tỉnh ngủ dậy chính là ngày hết hạn, giai đoạn đầu tiên của chuyến đi Thượng Hải lần này sắp kết thúc.

Cho dù vẫn không cam lòng, vẫn buồn bực, căm tức, nhưng phải cố gắng thôi, đến cuối cùng cũng xác định y thực sự bất lực, thật ra cũng là một loại giải thoát nào đó.

……

Ngày 1 tháng 2 năm 1992.

Buổi sáng, Giang Triệt đặc biệt vòng qua nơi hắn gặp Triệu Vũ Lượng lần trước rồi nhìn thoáng qua, không thấy người nào cả, cũng không biết người ta đợi không được nên buông tha, hay là lại bị các 'đại sư' lừa dối thêm một lần nữa.

Hơn hai giờ chiều, Giang Triệt rảnh rỗi không có việc gì, quyết định nhìn thêm một lần nữa.

Y mới vừa xuất hiện ở giao lộ, Triệu Vũ Lượng tựa như con sói vội nhào tới, nhưng mà trên mặt có nụ cười cực kỳ kích động, trong ánh mắt dường như có thêm vài giọt nước mắt, "Hàn đại sư, ta, ta mỗi ngày đều đến đây để chờ, ta cho rằng đại sư sẽ không tới..."

"Chuyện tôi đã đồng ý, tôi nhất định sẽ phải làm được", Giang Triệt đánh giá Triệu Vũ Lượng từ đầu đến chân, "Anh không sao chứ?"

"Không có việc gì, không có việc gì", Triệu Vũ Lượng tâm tình có chút kích động, từ trong túi móc tiền ra rồi nói, "Hàn đại sư ngươi xem nè, tôi đã lấy lại tiền đây rồi."

"Ồ? Bọn họ không làm khó ngươi?"

"Vừa mới bắt đầu cũng có, tôi ban đầu lén liên hệ một nhóm người, cùng nhau đi đòi lại tiền học phí của Chúc đại sư Hoa Long thần công, trình bày chúng tôi không muốn học nữa, hắn không chịu trả lại, còn uy hiếp một hồi, không nên ép hắn ra tay đả thương người khác."

"Sau đó thì sao?"

Triệu Vũ Lượng làm ra một thể cực kỳ đại nghĩa, nói: "Sau đó những người khác đều rất sợ hãi, không dám lên tiếng, bị đè ép xuống. Tôi từng nhớ rõ Hàn đại sư đã nói với tôi, liền đứng ra, để cho hắn cứ việc ra tay, lăng không dùng khí công đánh tôi..."

"Chỉ có một mình anh đứng ra?" Giang Triệt hỏi.

"Ừ, nhưng tôi cũng không dám đứng quá gần." Triệu Vũ Lượng có chút xấu hổ.

Giang Triệt hứng thú, cười hỏi: "Vậy hắn ta ra tay không?"

Triệu Vũ Lượng trên mặt đắc ý nói: "Hắn quá choáng váng, những người khác cũng vậy, bọn họ đều đoán rằng tôi có được Hàn đại sư truyền công hay không. Hắn ta nói mấy ngày nay hắn ta đang giúp quốc gia kéo hai vệ tinh lên trên vũ trụ, còn nói vệ tinh của chúng ta đang đánh nhau với vệ tinh của Mỹ, không có hắn ta hỗ trợ thì không được... Tóm lại, hắn ta không có dư khí lực để đánh tôi."

"... " Giang Triệt tưởng tượng ra hình ảnh phong vân của môn phái trong công viên nhỏ, Triệu Vũ Lượng thể hiện chính khí của bản thân, Chúc đại sư nghiêm trang nói hắn đang kéo vệ tinh một cách bất đắc dĩ...... Thiếu chút nữa bật cười tại chỗ.

Một bên Triệu Vũ Lượng tâm tình vẫn kích động như cũ, quơ quơ hai tay nói: "Sau đó những người khác cũng có can đảm hơn, chúng ta liền vây quanh hắn, không cho hắn đi, muốn hắn trả lại tiền. Dù sao có rất nhiều người, ít nhiều đều trả lại chút ít, mặt khác môn phái cũng có đệ tử muốn nghỉ học, muốn lại đây cùng Hàn đại sư học công pháp chân chính, nhưng mà tôi không có thu học phí giùm cho đại sư được, không tiện thay bọn hắn bái sư cầu học.."

"Đây là muốn làm lớn chuyện đây", Giang Triệt suy nghĩ một chút, "Cho dù không có hậu hoạn, cũng không thể để cho Triệu Vũ Lượng tiếp tục làm như vậy nữa."

Đáng tiếc hiện tại ngăn cản thì đã muộn, khi nhìn thấy gần trăm người từ bốn phương tám hướng lao tới, Giang Triệt theo bản năng muốn chạy trốn, đã không còn kịp rồi.

Trong một công viên nhỏ hơi cũ nát khác, ánh mắt đám người khẩn thiết nhìn về Hàn Lập đại sư... Mặc dù vài ngày trước, rất nhiều người trong bọn họ còn rất hùng hổ, thiếu chút nữa đánh Giang Triệt một trận nhừ tử.

Hiện tại, trên bàn đá trước mặt Giang Triệt chất một chồng tiền mặt các loại.

"Nhận không nhỉ?"

"Đương nhiên nhận chứ, thân phận không có bại lộ, dưới tình thế lớn như vậy, lại không có nguy hiểm gì cả, tại sao không nhận? Hơn nữa số tiền này đa số đòi lại từ trong tay của Chúc đại sư Hoa Long thần công, bởi vì có mình, bọn họ mới lấy lại được tiền, thật ra đã sớm bị lừa rồi", Giang Triệt ở trong lòng tự thảo luận với chính bản thân. "Mình không nhân cơ hội lấy nhiều hơn cũng đã tốt lắm rồi, hơn nữa mình còn có thể giúp cuộc sống của bọn họ trở lại quỹ đạo thông thường... Quên đi, không dối trá nữa, không tự an ủi mình nữa, kỳ thật mình không phải là người tốt, chính là tiền rơi vào trong mắt, mong muốn lấy tiền đi mua giấy chứng nhận mà thôi."

Một bộ giấy chứng nhận có thể đáng giá hơn mười, mấy chục vạn, chẳng khác nào mấy trăm vạn của đời sau... Giang Triệt có thể dùng nó để làm được rất nhiều chuyện, y không chịu nổi cám dỗ lớn như vậy.

Quyết định xong, hạ quyết tâm, Giang Triệt cười bình thản nói: "Nhưng hôm nay tôi phải rời Thượng Hải, phải đi nơi khác."

"Chúng ta biết, Triệu Vũ Lượng đã nói, đại sư không muốn xuất đầu lộ diện, hơn nữa chút tiền ấy của chúng ta, cũng không đủ để đại sư tự mình truyền công, đại sư đã chịu lưu lại công pháp, chúng ta cũng đã rất thỏa mãn rồi."

Một đám người nhao nhao nói.

"So sánh với những đại sư khác, hình như mình thu phí rất rẻ, có muốn hay không......"

Quên đi, Giang Triệt cuối cùng quyết định thấy tốt thì thu tay lại, lấy ra quyển sách viết hôm trước đưa cho Triệu Vũ Lượng, sau đó dặn dò hắn để mọi người cùng sao chép.

Chỉ hành động nhỏ như vậy, y vẫn bị đám phần tử cuồng nhiệt lôi kéo hàn huyên hơn một giờ. Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ việc lừa dối, nói một chút về tiểu thuyết huyền huyễn, nói về hố đen trong lòng bàn tay, phần lớn thời gian Giang Triệt đều làm duy nhất một việc:

"Khuyên người bỏ công việc đi làm cho tốt, khuyên người bỏ nhà bỏ nghề về nhà làm việc, khuyên người bị bệnh đi bệnh viện..."

Kỳ thật Giang Triệt cũng không biết rằng, hiện tại việc mà y đang làm, có hiệu quả tương đương với việc thành lập một hệ thống khí công hoàn toàn mới đối với thời đại này -- phân biệt giai đoạn Hậu Thiên và Tiên Thiên.

Mà giai đoạn Hậu Thiên trong hệ thống của y, chính là sống sinh hoạt bình thường, chế tạo khí chất ổn định, mới có thể tu luyện, sinh bệnh, cũng không có khả năng dựa vào khí công để chữa khỏi.

Dựa vào uy tín ngày đó 'đánh bậy đánh bạ' cộng thêm việc lừa dối tích góp từng tí một, còn có biểu hiện anh dũng của 'đại đệ tử' Triệu Vũ Lượng sau này, Giang Triệt tạm thời miễn cưỡng thuyết phục phần lớn mọi người, tiếp nhận lý luận khí công mới của y.

Đưa tay lên nhìn đồng hồ đeo tay, đó là thứ mà cha tặng khi y thi đậu trung học phổ thông - đã bốn giờ chiều.

"Thời hạn bán giấy chứng nhận là năm giờ."

"Phải đi thôi."

Giang Triệt mạnh mẽ tìm cớ đứng dậy, gọi Triệu Vũ Lượng tới, đi tới trong góc công viên.

"Trong số tiền này anh góp bao nhiêu?"

"...... Toàn bộ, 120 tệ. Mấy ngày nay tôi ăn cơm tốn mười mấy tệ."

"... " Con hàng này cũng quá thành thật đi, Giang Triệt rút ra một trăm hai mươi tệ, đặt vào trong tay hắn nói: "Chờ bọn họ chép xong mấy quyển, anh mang theo bản gốc rồi về nhà đi."

Nói xong y đưa tay vỗ vỗ bả vai Triệu Vũ Lượng.

Triệu Vũ Lượng ngẩng đầu nhìn y, hốc mắt trong chốc lát hơi ươn ướt......

"Sao vậy?" Giang Triệt thầm nghĩ, chuyện này có chút cảm động phải không?

Triệu Vũ Lượng hai mắt tỏa sáng: "Hàn đại sư, ngài vừa rồi có phải hay không đã truyền công cho tôi? Tôi cảm giác được, bả vai nóng lên...Tôi cảm thấy kinh mạch của tôi..."

"...... Về nhà, trong vòng hai ngày, anh phải cút về nhà cho tôi."

……

Hàn Lập đại sư ra đi không một lời từ giã, cứ như vậy mà biến mất, rất phù hợp với thiết lập thế ngoại cao nhân -- về sau này y lại xuất hiện với hình thức nào đó, Giang Triệt hiện tại không cách nào tưởng tượng được hình ảnh đó.

Lúc này y đang chạy trên đường, số tiền đã đếm rồi, hơn 2.700 tệ, cộng thêm phần của mình, hơn 3.100 tệ...

Rốt cục có thể mua thêm một bộ giấy chứng nhận.

Vừa vui mừng nhảy nhót, rưng rưng nước mắt, đồng thời cũng có chút bi thương trong lòng.

Người trọng sinh vĩ đại mở ra con đường làm giàu, lần thứ nhất lừa gạt cha mẹ, lần thứ hai lừa gạt phần tử cuồng nhiệt khí công... Cái gì mà người trọng sinh, là một tên lừa đảo, một tên khốn nạn thì có.

Quả thực không có mặt mũi nào để gặp người khác, tại sao mình lại trở thành thế này?!

Thượng Hải ở năm 1992 vẫn lớn như cũ, phía Tạ Hưng ở bên ngân hàng công thương thật sự quá xa, một đường chạy hết 'công lực', thời gian còn lại chừng nửa giờ, Giang Triệt mới tìm được điểm phân phối giấy chứng nhận thứ nhất.

"Tình huống gì đây? Sao hôm nay nhiều người như vậy?"

Nhìn ngoài cửa điểm phân phối xếp thành hàng dài chừng trăm mét, Giang Triệt cảm thấy bối rối.

Đi tới cuối đội thuận miệng hỏi một câu.

"Ngày cuối cùng, giữa trưa có người tính toán ra, quốc gia lần này vốn có kế hoạch muốn bán ra một ngàn vạn tờ, sau này do bán không được, kế hoạch điều chỉnh xuống còn năm trăm vạn tờ... Nhưng cho tới bây giờ mới bán được bao nhiêu cậu có biết không?"

Đối phương tự hỏi tự đáp luôn: "Cũng chỉ hơn một trăm vạn tờ, cho nên, tỷ lệ trúng thật ra sẽ không quá thấp, có thể kiếm được, đặc biệt là 100 số liên tiếp, không sợ không trúng được, chắc chắn sẽ kiếm tiền. Đáng tiếc tôi cố gắng gom góp, cũng chỉ gom được 20 tờ."

Hiểu rồi, Giang Triệt kiễng chân nhìn độ dài của đội ngũ xếp hàng.

"Con mẹ nó người phía trước có thể nhanh lên một chút không?!" Anh em vừa mới nói chuyện xếp ở cuối hàng, lo lắng hơn nữa kèm theo vẻ uể oải, "Xong rồi, không còn kịp rồi, bây giờ là quy định cứng ngắc, mỗi tờ giấy chứng nhận đều phải đăng ký tên tuôi, chậm trễ thời gian rất nhiều."

Xem ra mấy ngày nay tình thế biến hóa không nhỏ, Giang Triệt ước tính tốc độ tiến lên của đội ngũ, xếp hàng ở chỗ này, một tia cơ hội cũng không có, hơn nữa nếu muốn đăng ký -- y không có chứng minh thư ở Thượng Hải!

Từng cho rằng nhân viên năn nỉ người ta mua dùm, không sợ không có giấy chứng nhận, hiện tại tình huống hoàn toàn bất đồng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK