Trở lại ký túc xá, đóng cửa lại, tất cả nhìn nhau, cười như điên như dại, điều chỉnh lại hơi thở, cảm giác này giống như vừa mới tông phải chiếc xe chở tiền vậy.
"Các cậu nói xem, có thể xảy ra chuyện gì không?"
Đến lúc này, rốt cục có người nhớ lại, bắt đầu lo lắng.
"Không đến nỗi, cho dù muốn tính sổ cũng không có chuyện của chúng ta, hôm nay Giang Triệt rất bình tĩnh, thấy việc nghĩa hành động dũng cảm." Trịnh Hân Phong hai tay đè ép xuống nói: "Nhưng mà việc hôm nay trên cơ bản là tốt, cũng đừng nói ra bên ngoài, dù sao cũng không phải chuyện vẻ vang gì cả...... Mặt khác nên nhớ kỹ, đều là châu chấu trên một sợi dây thừng, miệng thật nghiêm cho tớ, nếu ai nói ra, cũng đừng trách bảy người còn lại cùng nhau 'giết chết' hắn."
"Đúng vậy."
"Được."
"Đúng, nếu ai nói ra, cũng đừng trách các anh em lòng dạ ác độc."
Mang theo nghĩa khí của các thanh niên, mỗi bạn cùng phòng đều phụ họa với nhau, cùng cố gắng cường hóa giọng nói của mình.
Sau khi bày tỏ quyết tâm, mọi người ngược lại đều thấy mờ mịt một chút......
"Đúng rồi, các cậu nói xem, bà chủ 'to lớn' như vậy, sao vừa rồi cô ta không liều mạng phản kháng? Cắn ai đó cũng được."
Câu hỏi này, lại là một đề tài mới được mở ra. Hiện trường lâm vào phút giây trầm mặc ngắn ngủi, mọi người đang vắt hết óc để suy nghĩ.
Trịnh Hân Phong nhìn một vòng đám bạn, khóe miệng nhếch lên, vừa thần bí vừa cười đểu nói: "Chuyện này có lẽ tớ biết...... Theo như tớ từng nghe nói trước đây, phụ nữ các cô ấy chỉ cần hai ba chỗ trên người bị sờ trúng, chỉ cần như vậy, sẽ không còn sức mà phản kháng, chọt chọt một cái...... Cả người liền mềm nhũn."
Cậu ấy nói xong rồi dùng ánh mắt quét tất cả đám bạn, trong ánh mắt tràn đầy vẻ đắc ý.
Trầm mặc, một loại cảm giác rất thần kỳ đang lan rộng, giống như... Bỗng nhiên phát hiện một đại lục mới, đại đa số trong lòng mọi người đều đang tưởng tượng ra hình ảnh:
[Một cô gái đang đi trên đường, bỗng nhiên bị người khác chạm vào một cái...... lảo đảo hai chân, cả người mềm nhũn ngã xuống đất, xụi lơ như bún.]
Thật sự làm cho người ta xem đến đây là đủ rồi.
"Phụ nữ... là một sinh vật rất thần kỳ!", một người bạn cùng phòng sững sờ hô to, ánh mắt tràn vẻ khát khao và cảm khái một câu, "Nhưng mà, tại sao phải chọt một cái?"
"Vậy các cô ấy rất dễ bị cướp giật à." Người kia lòng tràn đầy sầu lo nói.
Thời điểm này, Giang Triệt đang cảm thấy, thời đại thiếu hụt các kênh giáo dục và thông tin liên quan, kỳ thật cũng rất thú vị.
"Đừng đoán mò, nói thật đi... ở đây chúng ta rốt cuộc có ai đã từng ngủ với phụ nữ chưa?"
Bạn cùng phòng đặt câu hỏi xong, mọi ánh mắt đều hướng về Giang Triệt đầu tiên, đây thật ra là vấn đề mà bọn họ vẫn luôn tò mò, chỉ là quá khứ không tiện hỏi ra mà thôi.
So sánh với việc sau này, trong đại học có thể quang minh chính đại trước mặt bạn cùng phòng chạy đi thuê phòng, khoe khoang 'công năng cường đại' mấy phút lẫn nhau, đầu năm nay đa số mọi người thực sự đã làm chuyện giường chiếu với nhau, cũng sẽ cẩn thận lừa dối với người khác, đây vừa là lo lắng an toàn, cũng là yêu cầu chấp nhất của phụ nữ.
Giang Triệt cười cười không nói gì cả, bởi vì y không biết tình huống của mình, nên tính toán như thế nào cho phải.
Các bạn cùng phòng vừa định truy hỏi tận cùng, lão Lữ trầm mặc ở bên cạnh bỗng nhiên giơ tay lên, thấp giọng nói: "Tớ."
"Ừm...... A? Cậu..... Khi nào vậy?"
Lão Lữ hít sâu hai hơi, "Khi trở về ăn Tết nguyên đán đầu năm, tớ có đi xem mắt, sau đó đính hôn, sau đó trong đêm đính hôn, tớ uống say, cô ấy chăm sóc cho tớ đến nửa đêm, sau đó tớ ghé vào bên giường ngủ quên... Vậy thì sao, đó là tục lệ ở địa phương chúng tớ, đính hôn đã có thể ở cùng một chỗ với nhau."
Trầm mặc, các bạn cùng phòng từng người đều hai mắt thẳng tắp, tràn ngập niềm khao khát...... Đều là học sinh như nhau, bản thân là 'mặt hàng nóng hổi' như vậy, ở quê nhà 'đưa ra tiêu thụ' chắc chắn rất hút 'khách', rất nhiều người đang tự tính toán YY trong đầu.
"Tưởng rằng có chút sợ bị các cậu chê cười, nên vẫn không nói", lão Lữ hắng giọng một cái, nghiêm túc nói, "Cô ấy lớn hơn tớ 3 tuổi, không thi đậu trung học chuyên sư phạm, trung học phổ thông xong cũng không thi đậu đại học, năm thứ hai trong nhà không cho đi học nữa, đành làm cô giáo cho điểm dạy học ở trong thôn...... Tóm lại, là một cô gái rất tốt...... Tớ cảm thấy bản thân có thể tìm được cô ấy, đó là do tớ có mạng tốt."
Cậu ta ngượng ngùng cười cười, tiếp tục nói: "Cho nên, hôm nay mọi người tán gẫu về đề tài đó, xuống biển gì gì đó, dù sao khẳng định tớ phải về quê dạy học, sau đó sẽ cưới cô ấy, sống một cuộc sống thật tốt."
Lão Lữ nói ra rất thành khẩn, mọi người ngược lại không tiện tiếp tục tò mò chuyện lúc trước.
"Được, nữ sinh năm ba, ôm gạch vàng." Trịnh Hân Phong chắp tay cười nói.
Những người khác tỉnh táo lại, nhao nhao phụ họa.
Giang Triệt suy nghĩ một chút, cũng nói một câu: "Nếu đã nghĩ kỹ, tâm tình yên ổn, bình tĩnh lại cũng rất tốt. Sau khi trở về cậu tự mình cố gắng một chút, sau đó tranh thủ giúp cô ấy lấy được biên chế sớm một chút, muộn hơn nữa, đoán chừng sẽ khó khăn lắm."
Lão Lữ nghiêm túc gật đầu, bỗng nhiên từ trên giường xách một cái áo khoác lớn ra, xoay người chạy ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, cậu ôm áo khoác từ bên ngoài trở về, đặt lên bàn, mở ra... Bên trong là mấy chai bia.
Mắt thấy bảy người bạn cùng phòng, dùng sức hít thở vài cái, lão Lữ nói:
"Chỗ chúng ta quá xa xôi, lộ trình từ đây đi về phải mất vài ngày, cho nên, lúc tớ kết hôn các cậu khẳng định sẽ không tới được... Mặt khác tớ cũng nghèo, các cậu cũng biết, chỉ có mấy chai bia như vậy thôi, ngay cả món nhậu cũng không có, hôm nay coi như... coi như lão Lữ tớ mời mọi người uống rượu mừng."
Nói xong cậu cúi đầu dùng răng cắn nắp chai bia, từng chai một, gắng chịu nơi hốc mắt đỏ lên, rót bia vào trong ly tráng men của mọi người.
Người thứ nhất nâng ly lên, cậu ta xoa xoa hốc mắt, nói: "Trong nhà thật sự nghèo lắm, trợ cấp của tớ vẫn phải gửi về. Ba năm nay, nhờ có mọi người chăm sóc... phiếu cơm, phiếu nước sôi tớ đều nợ mọi người, có lẽ sau này cũng không có cơ hội trả lại."
Trong nháy mắt, cả đám cũng cảm thấy vô cùng chua xót.
Từng chiếc ly tráng men màu trắng liên tục cạn vào nhau.
"Trăm năm hòa hợp."
"Sớm sinh quý tử."
"……"
Lần đầu tiên, các bạn cùng phòng của 407 có cảm giác sắp chia tay với nhau.
Trên thực tế cũng sắp xảy ra rồi, chỉ một thời gian nữa mà thôi.
Đề tài kế tiếp biến thành tiền đồ tương lai của mọi người, đại bộ phận mọi người vẫn cầu một chữ 'ổn', chuẩn bị về quê dạy học, cũng có người muốn xông pha một lần, nhưng cũng do dự rất lâu, không dám hạ quyết tâm.
"Về nhà dạy học trước hai năm, sau đó đợi có chút kiến thức cơ bản mới bắt tính toán sau này." Đây là suy nghĩ của một số người, bao gồm cả Trịnh Hân Phong.
Trịnh Hân Phong chợt nhớ tới nói: "Đúng rồi, chuyện đăng ký giáo viên của cậu làm sao bây giờ? Cậu không phải muốn đi đến đó chứ?"
Giang Triệt cười cười nói: "Chuyện đó không vội, để tớ xem lại."
Ban đêm sau khi tất cả mọi người ngủ thiếp đi, Giang Triệt xé trang bìa màu sắc rực rỡ của quyển sách, gói một bao lì xì, đánh thức lão Lữ, dặn dò: "Sợ lúc tốt nghiệp bận quá nên quên... Đừng trả lại, là cho chị dâu và cháu trai tương lai của tớ, cậu không được tháo ra, mang về đi."
……
Đêm hôm đó Giang Triệt nằm mơ, trong cơn mơ, có một bóng dáng mơ hồ của một người phụ nữ.
Mãi cho đến khi cô dùng bàn tay đặt ngang trước mặt, mở hai mắt ra, Giang Triệt mới thấy rõ khuôn mặt đó, Đường cô nương đang tươi cười rực rỡ, đôi môi đỏ mọng cực kỳ mê người.
"Con mợ nó..." Cũng may có kiếp trước đã từng trải, Giang Triệt mơ đến đây thì tỉnh lại, nếu không phỏng chừng sẽ hỏng bét hết cả.
Quả nhiên là tuổi hormone quá thịnh.
Chuyện này không gọi là tình yêu, gọi là con đực đang động dục, phải chú ý một chút.
Sáng sớm thức dậy thấy Trịnh Hân Phong đứng ở bên giường, tóc đỏ, găng tay da, quần bò......
Giang Triệt thiếu chút nữa bị cậu ta dọa cho giật bắn cả lên, "Cậu làm gì vậy?"
"Đến cửa tiệm dì chú nhảy Hiphop." Trịnh Hân Phong cười nói.
"Hay là thôi đi, cậu còn tiếp tục đi hai ba ngày như vậy, mẹ tớ sắp không phân biệt được ai là con ruột của bà rồi." Giang Triệt thầm nghĩ cậu cho rằng tớ không biết à, từ khi gặp qua một lần Đường cô nương ở cửa hàng, tiểu tử cậu hận không thể mỗi ngày đều đến nhảy ở đó.
Vất vả lắm mới làm cho Trịnh Hân Phong tin tưởng rằng buổi sáng Đường Nguyệt sẽ không đến cửa hàng.
Con hàng này mới lại bò trở về trên giường, thừa dịp chủ nhật, chuẩn bị ngủ tới trưa mới rời đi.
Chín giờ, Giang Triệt một mình đi tới cửa hàng...... Giang phụ đã sớm đi ra ngoài.
"Triệt nhi", Giang mẫu nhìn thấy Giang Triệt liền nói: "Đúng lúc, con chạy nhanh lên, đến nhà chị Nguyệt nhi một chuyến."
Giang Triệt kinh ngạc, hỏi: "Sao vậy mẹ?"
"À, không phải lần trước mẹ đặc biệt nhờ ba con ở bên ngoài kiếm về cho cô ấy mấy bộ găng tay cao su, nha đầu kia quá thành thật, muốn tay không giặt áo quần cho người ta..... Mẹ không khuyên can được nàng, vừa thất thần một chút, đã quên mất chuyện này, sáng nay đưa qua cho nha đầu hai bộ áo quần cần sửa, còn hơn bốn trăm tệ trong đó."
Giang mẫu nói xong tự mình nghĩ lại một chút, cuống quít nhấn mạnh: "Ồ, mẹ cũng không phải sợ Tiểu Nguyệt động đến tiền...... Mẹ là sợ tiền bị ngâm nước, lời này lát nữa con phải nói rõ ràng cho mẹ, nếu không mẹ rất thương tâm có biết không."
Giang Triệt gật đầu.
Giang mẫu đứng ở cửa, chỉ đường cho y, lại miêu tả địa chỉ nhà của Đường Nguyệt.
"Đi thôi, nhanh lên... Nhớ nhất định phải nói rõ ràng, nếu không con sẽ khó xử."