Mục lục
Ngược Dòng Thời Đại Hồn Nhiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đối với Đường Nguyệt mà nói, xưởng dệt số 2 đã từng là nơi trú ẩn và chỗ dựa sinh tồn của cô và em trai, còn là nơi có dấu ấn mà cha mẹ lưu lại, thậm chí sinh mệnh của bọn họ, được chôn cất ở nơi đó.

Ngẫm lại, một cô gái mười lăm tuổi bỗng nhiên mất đi cha mẹ, phải chịu cảnh nghỉ học, đi vào phân xưởng, bắt đầu từ hai tay trắng nuôi sống bản thân và em trai chỉ mới mười hai tuổi, tự mình chống đỡ cả một gia đình.

Gần bảy năm trời, tất cả mọi thứ của cô đều đã gắn bó chặt chẽ với xưởng dệt số 2 thành phố Lâm Châu.

Nếu không phải xuất hiện tình huống không thể nghịch chuyển như cải cách chế độ, sa thải từ trên xuống dưới, có lẽ cô phải cả đời 'cuộn tròn' ở nơi đó -- đúng vậy, chính là 'cuộn tròn', chỉ cần nó còn có thể che gió che mưa, miễn cưỡng sống qua ngày, cô vẫn sẽ ở lại.

Đây thật ra chính là hình ảnh thu gọn của thời đại này, tâm lý của rất nhiều người cũng giống như cô, rõ ràng trong nhà máy cũng đã không có được công việc, không phát được tiền lương, vẫn trông mong mỗi ngày mình được đi làm, dù có phải ngồi chờ lâu đến mấy đi nữa.

Nếu tình huống này xảy ra vào thập niên 2010, các nhân viên đã sớm chào tạm biệt và thân ái, tự tìm đường ra cho bản thân rồi.

Giang Triệt quyết định không khuyên bảo gì nữa, bởi vì tình huống này không thể khuyên được.

"Nhưng mà kết quả vẫn giống nhau, chỉ là Đường Nguyệt không thể không vất vả như vậy mà thôi, sau đó đợi đến thời điểm cô ấy hoàn toàn tuyệt vọng, cũng không có việc gì nữa, ít nhất cửa hàng nhà mình còn ở nơi đó, phần tâm tư của mẹ mình cũng còn ở đó."

Giang mẫu, một khi trong lòng nhận định một người nào đó là người tốt, sẽ rất khó để thay đổi.

Hai người dì lần trước nếu không phải lúc ấy đã đi rồi còn trở về, mà nên kiên nhẫn chờ qua một khoảng thời gian sau rồi từ từ thân cận, thật ra vẫn có cơ hội rất lớn, để phần tình cảm chị em đã được Giang mẫu cất chưa lâu nay trở về -- đáng tiếc, hai người đó lúc ấy coi thường em gái quá nhiều.

"Chị biết thực ra có lẽ chị nên nghe lời cậu", Giang Triệt không nói lời nào, ngược lại Đường Nguyệt vừa mới từ chối ý tốt đã xấu hổ, có chút cẩn thận mở miệng nói, "Chị nghe dì nói rất nhiều lần rồi, nói cậu không chỉ thông minh mà còn có thiên phú học hành, ánh mắt và chủ ý cũng rất tốt, thời gian trước cậu cũng đã giúp gia đình không ít..."

"Chị bỏ sót chữ 'đẹp trai' đúng không? Mẹ em khi khen em... thường không thiếu từ này." Giang Triệt dở khóc dở cười.

Đường Nguyệt sửng sốt một chút, buồn cười gật đầu mấy cái.

Giang Triệt thở dài, "Cho nên, chị gái nhỏ, đừng đi theo mẹ em khen bậy khen bạ, chỉ có mẹ em khen thôi, bất cứ lúc nào và bất cứ ở đâu, bà cũng có thể khen em lên tận trời xanh."

Lúc y nói đùa, chóp mũi Đường Nguyệt vểnh lên: "Ơ... chị gái nhỏ?"

"Như thế nào, không được à, chị còn muốn ỷ vào tình cảm tốt giữa chị và mẹ em, giả làm trưởng bối thì sao?"

Giang Triệt bỗng nhiên thay đổi giọng nói cười đùa. Đường Nguyệt sửng sốt, rất buồn cười, phồng má hai bên lên, hai tay quay lưng lại, nói: "Tùy cậu."

Nói xong cô phục hồi tinh thần lại, lập tức lại nói: "Đúng rồi, chị kỳ thật có một chuyện vẫn muốn nhờ cậu hỗ trợ."

Có chuyện gì nhờ mình giúp nhỉ? Rất hiếm có, Giang Triệt gật đầu, "Chị nói đi."

"Chờ em trai của chị trở về, có thể để cậu ấy làm quen với cậu được không?" Đường Nguyệt dùng ánh mắt khẩn thiết nói, "Cậu ấy lúc này đi ra ngoài làm ăn, đoán chừng cũng không làm gì được, bằng không lấy tính tình của cậu ấy, hay lo lắng trong nhà, kiếm được tiền chắc chắn đã sớm trở về rồi.."

"Chuyện đó, ý của chị không phải muốn cậu mang theo cậu ấy đi kiếm tiền, chị biết cậu là người muốn làm việc ở nhà nước... Chỉ là, cậu có thể tâm sự với cậu ấy, dạy cậu ấy học tập thật tốt là được!"

Dạy 'đại chiêu' để Tiểu bá vương học giỏi?

Giang Triệt do dự một chút, từ khi trùng sinh tới nay, y đã kiến thiết sẵn tâm lý cho mình, ít xen vào việc của người khác, bản thân không trực tiếp dính líu đến chuyện mờ ám, tận lực không làm việc nào 'trái pháp luật', hơn nữa những việc đó tương lai sẽ bị tính sổ một lần, không thể giấu kín được.

Đường Liên Chiêu tuy rằng không tính là xã hội đen, nhưng cũng là một tên côn đồ nổi tiếng......?

Tình huống này của hắn kỳ thật cũng rất phiền toái, gặp phải 'nghiêm trị', không cần chứng cớ, chỉ bằng vào 'danh tiếng', hắn phải vào tù mọt gông.

Nghiêm trị, hình như còn có một đợt như thế nữa?

"Không đúng không đúng, hắn thật ra bản thân cũng không xấu lắm...... Chỉ là, dựa vào việc chơi bời lêu lổng vài năm, hơn nữa ban đầu hắn biến thành như vậy, là có nguyên nhân......"

Thấy Giang Triệt do dự, Đường Nguyệt không có cách nào giải thích, lo lắng cùng bối rối.

Giang Triệt không ép buộc, trực tiếp gật đầu, "Vậy đến lúc đó em tìm cậu ta uống rượu, cụ thể rồi xem sau."

Nói xong y chuẩn bị chào tạm biệt rồi rời đi.

"Cậu... có thể chờ thêm một chút được không?"

Thì ra vị chị gái nhỏ xinh đẹp này cũng 'đáng ghét' như vậy, Giang Triệt đứng lại gật đầu.

Đường Nguyệt chuyển tới một cái ghế trúc cho y, lại đi pha trà, tự mình chạy vào trong phòng, một lát sau lại đi ra, trên tay nâng một cái khăn tay có buộc túi nhỏ.

Cô cẩn thận mở khăn tay ra, đưa tới trước mặt Giang Triệt.

"Cậu có kiến thức rộng rãi, giúp chị nhìn xem, thứ này đáng giá bao nhiêu tiền?"

Giang Triệt nhìn thoáng qua, một đôi vòng tay bằng bạc, cũng không lớn lắm, hình dáng không thô, nhưng chất lượng bạc cõ lẽ khá tốt, hơn nữa nhìn hoa văn và cách chế tác cũng khá tốt, là loại bạc lâu năm..."

"Cần tiền gấp?" Y không hiểu lắm, hơn nữa không nắm rõ về giá bạc, ngẩng đầu hỏi ngược lại.

"Đúng...... Không phải, không bán, đây là mẹ chị để lại cho chị, cho dù sắp chết chị cũng cũng không bán."

Lời này Giang Triệt tin tưởng, nếu không trong khoảng thời gian mà cô đi nhặt lá rau, đã sớm bán đi rồi, chắc rằng đây không chỉ là di vật của mẹ, mà còn là của hồi môn trong tương lai.

"Vậy......"

"Chỉ là chị hiện tại cần gấp một khoản tiền rất lớn, chị thật sự không có biện pháp nào khác, muốn dùng nó đặt cọc trước để lấy tiền.. Nhưng mà khi chị có tiền, phải lấy lại được món đồ này."

Đường Nguyệt nói đến hai mắt đỏ bừng.

Tiệm cầm đồ, thế chấp cho vay, loại nghề đó hiện nay cho dù có đi nữa, cũng không dám công khai mở ở bên ngoài... Khó trách cô khó xử như thế.

Tuy nhiên dù trong lòng rất muốn dùng cái vòng bạc để xoay sở một số tiền cần gấp, vẫn không có ham muốn về số tiền 400 tệ đó, cũng không có mở miệng muốn vay tiền từ mẹ của mình...

Không tệ lắm.

Còn nữa, rốt cuộc cô gái này muốn bao nhiêu tiền?

"Chị muốn cầm nó với giá bao nhiêu tiền?"

"Rất nhiều... " Đường Nguyệt cẩn thận suy nghĩ, "Bốn trăm tệ...... Cậu cảm thấy có thể cầm được nhiều như vậy không?"

Bốn trăm tệ?

"Để em xử lý", Giang Triệt rút ra một xấp tiền từ trong túi ra, đếm đủ bốn trăm tệ rồi đặt lên ghế, "Cái vòng này đặt ở chỗ của em, một năm hay hai năm, chờ chị có tiền, lúc nào cũng có thể chuộc lại... Nếu em đi dạy học, thì để ở chỗ mẹ của em."

Người giàu có toàn có hành vi như vậy, bốn trăm tệ, xem như sợi lông không đáng giá.

Thật ra Giang Triệt cũng biết, đôi vòng tay này cho dù hiện tại không đáng giá, chờ qua một năm hoặc nửa năm, tuyệt đối không chỉ bốn trăm tệ -- đây chính là thời đại lạm phát cực kỳ khủng bố, giả thiết một người 1992 đầu năm một tháng kiếm được 200 tệ, cuối năm một tháng kiếm được 250 tệ, sự thật là người đó kiếm được ít tiền hơn.

Còn nữa, cho dù cái vòng bạc này sau này Đường Nguyệt không cần, cho dù Giang Triệt giữ nó lại, đó cũng là một hành vi kiếm lời rất ổn định, qua hai mươi năm nữa, loại bạc nguyên chất này cũng rất khó tìm.

"Yên tâm đi, đây là tiền của em", Giang Triệt lại bồi thêm một câu, chợt nói, "Chị không phải đang lo lắng cho em đấy chứ?"

Đường Nguyệt vội vàng lắc đầu, thật ra cô rất lo lắng về chuyện không chuộc lại được... Không phải vì không có quyết tâm đi kiếm đủ tiền để trả nợ, cô đã sớm hạ quyết tâm cho dù trở về nhà máy, công việc giặt giũ quần áo này cũng phải làm tiếp, cô chỉ sợ đối phương không thể tín nhiệm, không chuộc lại được.

Cậu bé trước mặt này à? Đường Nguyệt do dự và suy nghĩ một chút, có lẽ chủ yếu xuất phát từ sự tín nhiệm đối với Giang mẫu, cuối cùng cô đưa ra lựa chọn gật đầu đồng ý.

Vòng tay và khăn tay giao cho Giang Triệt.

Giao dịch đã hoàn thành, Giang Triệt đứng dậy tạm biệt.

"Cậu, cái vòng đó, đừng làm mất có được không?"

Đường Nguyệt ở sau lưng nhỏ giọng nói.

Giang Triệt gật đầu, nói 'yên tâm', trong lòng lại đang nghĩ, ngay cả một tờ giấy ghi nợ cũng không biết lấy ra mà dùng, cô gái này cũng quá ngốc.

Về nguyên nhân Đường Nguyệt muốn có 'một số tiền lớn' như vậy, Giang Triệt cũng không hỏi, từ lời cô vừa nói là có thể phán đoán, nguyên nhân này, cô không có cách nào nói ra cho người khác.

Giang Triệt đang đi bộ trở về, một đường suy tư liên tục, chính y thật ra cũng có việc lo lắng của bản thân, đó là tiền, Đường Nguyệt cần dùng tiền gấp ngay cả vòng tay hồi môn cũng muốn cầm để mượn tiền, bản thân mình làm sao để kiếm tiền đây, hai vạn tệ chỉ trong vòng một tháng.

Về lần quay số thứ hai, Giang Triệt định tự mình vận hành.

Tính toán về tài chính, chỗ cha mẹ mở cửa hàng đã tiêu ra ngoài, hơn hai tháng nếu kiếm lại được, khẳng định sẽ có ít nhất bốn vạn tệ.

Đối với số tiền này, chủ ý của Giang Triệt là 'tiền trảm hậu tấu' (chém trước nói sau), đợi đến khi có kết quả quay số, sẽ kéo cha đi đến Thượng Hải, đến lúc đó mặc kệ ông có phản ứng gì, tiền kiếm được nhất định sẽ trả lại.

Thế nhưng như vậy, tính cả số tiền sáu ngàn tệ mà mình đang cầm trên tay, còn thiếu hai vạn tệ.

Biện pháp giải quyết cũng không phải không có, ví dụ như đến lúc đó có 50% tỷ lệ trúng một suất, y chỉ cần bán đi một phần trong đó, đã có thể xoay sở được tài chính, tự mình vận hành phần còn lại.

Nhưng như vậy khó tránh khỏi bản thân cảm thấy không cam lòng, cảm thấy nghẹn khuất trong người.

Cho nên Giang Triệt rất muốn, rất muốn trong vòng một tháng, tự mình kiếm được hai vạn tệ.

Thời gian eo hẹp, nhiệm vụ nặng nề, sáu ngàn tệ làm tiền vốn...... Làm sao để kiếm đây?

Làm sao đây? Trong đầu Giang Triệt chợt lóe lên một ý nghĩ:

[Tìm mấy tên lưu manh rồi trả tiền cho chúng, thuê một cô gái trưởng thành nào đó, chơi một trò 'phú bà từ Hồng Kông dùng số tiền lớn cầu con' ngay cả thời đại 2010 còn thành công rực rỡ, hiện tại tin tức cực kỳ bế tắc, tỷ lệ thành công sẽ rất cao.]

[Vụ án có thật, tên lừa đảo gọi điện thoại cho một người bị hại, giới thiệu ở bên trung tâm cầu con của Hồng Kông, có một gia đình giàu có, người chồng bị vô sinh, người vợ hứa hẹn nếu ăn nằm với nhau mà có thai thì sẽ trả một khoản tiền lớn, bị hại tin tưởng nên cố thực kiện giao kèo, khi đến khách sạn thì sẽ diễn ra vở kịch người chồng biết người bị hại và vợ mình có gian díu, sau đó đe dọa rằng sẽ kiện ra tòa, bắt bên bị hại phải bồi thường bịt miệng với số tiền khổng lồ]

Sau đó y bị chính ý nghĩ xấu xa của mình mà nhảy dựng cả lên, thật sự là cả người đang đi bộ trên đường bỗng nhiên nhảy một cái.

Lần này đã xuất hiện thói quen lừa gạt rồi?! Mợ nó, mình không thể tiếp tục đi trên con đường này...... Mình là người trọng sinh vĩ đại như thế! Phấn đấu của mình, không nên như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK