Hà Lão Yên là người tỉnh ngoài, xưởng gia công của ông ở ngoại ô thành phố Lâm Châu, nó thuộc loại vận hành theo kiểu gia đình, chỉ có ông, hai đứa con trai một đứa con gái, hơn nữa bà vợ phụ trách giặt quần áo và nấu cơm, một nhà năm người cùng nhau vận hành.
Thật ra thì quy mô không tính là nhỏ lắm, máy móc cũng coi như còn mới, dù sao thời kỳ này đa số mọi người khi mở một cửa quán nhỏ còn phải run rẩy và sợ hãi một lúc, huống chi là đi xa xứ mở nhà máy -- Hà Lão Yên kiên trì cho rằng bản thân mình mở nhà máy, xưởng gia công cũng là nhà máy, ông là giám đốc, con trai lớn hai mươi ba là chủ nhiệm phân xưởng, bạn đời quản lý hậu cần, con gái nhỏ là văn thư, 80% cả nhà lãnh đạo quản lý một đứa con trai nhỏ mới mười sáu tuổi.
Nhưng mà nhà máy của ông trước mắt đang rời vào khốn cảnh, không thể tiếp tục vận hành được, bởi vì thời gian làm việc quá ngắn, vị trí lại không thuận tiện, ra khỏi thành phố Lâm Châu rất quanh co, người muốn tìm được địa chỉ cũng không dễ dàng, cho nên, Hà Lão Yên đi ra ngoài hơn nửa năm, vẫn chờ mong một ngày áo gấm về quê, đến nay vẫn không thể thực hiện được.
Cho tới nay, khách hàng lớn nhất của ông là một người mười ngày trước tự mình chủ động tìm tới cửa, thành thật mà nói vị trí xa xôi như vậy mà y cũng có thể tìm tới, Hà Lão Yên cũng phục thật sự.
Đó là một chàng trai khá trẻ.
Con gái nhỏ mới mười lăm tuổi nói rằng cô thích ngay từ ánh nhìn đầu tiên, nhưng Hà Lão Yên không thích lắm, ông hận tên nhãi kia quá tinh ranh, ép giá quá ác, trong lúc đàm phán, Hà Lão Yên nhiều lần chỉ muốn bóp chết y.
Cả nhà cùng nhau 'ra trận', vất vả ngày đêm bận rộn trong rất nhiều ngày, thậm chí cả con gái nhỏ cũng phải bưng trà, rót nước, đấm vai cho ông, Hà Lão Yên mới kiếm được không đến ba trăm tệ, sau đó lại phải dừng lại công việc trong tay -- nếu ông biết Triệt ca kiếm được gần hai vạn tệ, không biết có treo cổ tại xưởng không.
Ông đương nhiên không biết, thật ra hiện tại trong thành phố Lâm Châu đang có hơn một trăm người đang đi tìm ông, nếu như ông có thể để cho bọn họ biết được, bản thân trong thời gian trước đang làm công việc gì.
Đáng tiếc, thời đại này không có internet, tin tức rất bế tắc, phương thức làm ăn của Hà Lão Yên lại là kiểu ôm cây đợi thỏ.
Sáng sớm hôm nay, trời vừa tờ mờ sáng, Hà Lão Yên ngủ ở trên giường, bị một bên đùi của vợ đè lên, ông bị tiếng gõ cửa rất lớn đánh thức.
Vợ một bên ngủ như chết, còn đang lầm bầm nơi miệng, bất đắc dĩ, Hà Lão Yên khoác một bộ quần áo, mắng chửi vài câu rồi đứng lên mở cửa... Trong lòng lại nói lại là tên nhóc khốn nạn lần trước à?
Két.
Cửa được mở ra.
Hà Lão Yên hai tay vịn cửa, nhìn thấy ngoài cửa có một khuôn mặt tươi cười sáng lạn.
"Lại là cậu?!" Hà Lão Yên cắn răng, chậc một tiếng, "Mặc kệ, nếu vẫn là cái giá lần trước, tôi tình nguyện toàn bộ 'cán bộ công nhân viên chức nhà máy' nhàn rỗi cũng không nhận làm cho cậu...... Cậu đang khi dễ nhà máy của chúng tôi đúng không?"
" 'Cha vợ' nói gì vậy, chúng ta sao lại phân biệt rạch ròi như vậy chứ?" Giang Triệt nói xong chen người vào cửa, cười hỏi, "Liên muội muội của cháu còn đang ngủ à? Không dám làm phiền bác nữa, cháu tự đi tìm em nó."
"Cậu đứng lại cho tôi." Sáng sớm, con gái còn chưa rời giường mặc quần áo nữa, Hà Lão Yên kéo tên nhóc này lại.
"Ai là cha vợ của cậu, nói cho cậu biết, cậu đừng mơ tưởng con gái của tôi, nó ở quê nhà đã đính hôn trước rồi, nhà người ta...... Bao nhiêu nhỉ, ít nhất là 'ngũ vạn hộ'." Bản thân ông thật ra cũng là 'nhị vạn hộ', chỉ là toàn bộ đã đầu tư vào nhà máy hết cả, Hà Lão Yên rất tức giận, đặt mông ngồi xuống, tức giận nói: "Chuyện gì, nói."
Giang Triệt quay đầu nói với ba người phía sau đang cảm thấy rất mơ hồ vì hình ảnh này: "Ba người các cậu cũng vào đi, gọi là Hà giám đốc."
"Hà giám đốc!"
"Hà giám đốc!"
"Hà giám đốc!"
Lần này Giang Triệt mang theo Trịnh Hân Phong, Tần Hà Nguyên, Trần Hữu Thụ, trong ba lô trên lưng còn có hai vạn tệ tối qua vừa mới nhận xong.
"Triệt ca, anh tới rồi à? Em đang ngủ trên lầu thì nghe thấy tiếng của anh, em còn tưởng mình đang nằm mơ nữa chứ." Nửa cái đầu nhỏ kèm thêm một cánh tay và một cái chân vừa mới lộ ra ở trên lầu, "Anh chờ một chút nha, em mặc quần áo đã."
Hà Lão Yên vỗ bàn đứng lên, thét to: "Con ngoan ngoãn ở trên lầu cho cha, dám xuống đây, cha đánh gãy chân."
Sau đó ông quay đầu hỏi Giang Triệt, "Cậu có việc gì cần bàn thì nói nhanh lên? Không có thì mau về đi."
"Có việc, có việc, làm ăn rất lớn...... Cháu biết Hà giám đốc lần trước rất uất ức, lần này đưa tới cửa cho bác làm thịt đây." Giang Triệt cười nói.
Hà Lão Yên suy nghĩ, 'ha', ngoài cười nhưng lòng không thể cười nổi, tên nhãi này quá âm hiểm, kiên quyết nói: "Quỷ mới tin cậu."
……
Một giờ sau.
Hai vợ chồng già Hà Lão Yên, thêm một cô con gái Hà Liên Hoa đang cực kỳ lưu luyến, mang theo hành lý bước lên hành trình 'áo gấm về quê', trong túi có 1.500 tệ tiền thuê mà Giang Triệt vừa trả.
Đúng, chính là tiền thuê, Giang Triệt mới vừa thuê lại nhà xưởng của Hà gia trong vòng nửa tháng.
Trong 1.500 tệ còn không có tiền điện nước, hợp đồng quy định nửa tháng sau, tất cả máy móc thiết bị phải được trả lại nguyên vẹn không sử mẻ gì cả, có trưởng thôn đảm bảo, tiền thế chấp 8.000 tệ đặt ở chỗ trưởng thôn.
Mặt khác, hai đứa con trai của ông ở lại hỗ trợ trong vòng nửa tháng, mỗi người còn có thể kiếm được 200 tệ.
Hà Lão Yên cảm thấy lần này cuối cùng mình cũng có thể kiếm được nhiều tiền...... Tên nhóc kia, hóa ra không biết tính toán gì cả.
Cùng một buổi sáng.
Kỳ Tố Vân dựa theo địa chỉ Giang Triệt đưa để đi tìm nguyên vật liệu, dự định mấy người làm thêm một ít để bán tiếp ra ngoài, số tiền này chắc Giang Triệt cũng thấy chướng mắt, nhưng đối với các nàng mà nói, lực hấp dẫn vẫn rất lớn.
Dọc theo đường đi, cô cảm thấy mình giống như đang bị theo dõi, bị rất nhiều người theo dõi, rất rất nhiều.
Đến nơi gặp năm chàng trai, không có Giang Triệt, cũng không có Trịnh Hân Phong, chỉ có Tần Hà Nguyên, người mà Kỳ Tố Vân cũng không biết là ai, cộng thêm hai đứa con trai Hà gia, mặt khác còn có hai công nhân ngắn hạn được thuê từ nơi khác tới.
Theo lời Giang Triệt dặn dò, Tần Hà Nguyên đưa cho Kỳ Tố Vân một số nguyên vật liệu theo giá thành, dặn dò cô không được nói ra giá cả ở bên ngoài.
Sau khi Kỳ Tố Vân rời đi không đến mười phút, nhà máy nhỏ giống như sắp nổ tung vì cảnh người người chen chúc.
Cho tới bây giờ, đây là xưởng gia công cỡ nhỏ duy nhất có thể cung cấp nguyên liệu thô hoàn chỉnh giống hệt sản phẩm ban đầu -- tuy rằng nằm ẩn mình ở góc rất hẻo lánh, nhưng sau những nỗ lực không hề ngừng nghỉ, cuối cùng họ cũng đã tìm được!
Thật tế, nếu không tìm thấy địa chỉ xưởng gia công, bọn họ có thể tìm được tất cả những nguyên liệu thô không có nội hàm kỹ thuật này trong hai hoặc ba ngày, còn lại cũng không khó để nghiên cứu chế tác ra, nhưng vấn đề là hiện tại bọn họ đã tìm được rồi, trong xưởng cực kỳ đầy đủ những thứ cần thiết, cho nên, phí thêm một chuyến đi tìm nữa để làm gì?
Lúc này ai bước sớm một bước, đó đều là tiền, trên thị trường đều đã hết hàng -- phải đặt hàng.
Hầu như tất cả những người dự định cướp miếng bánh trong sản phẩm mới này, bao gồm người bản địa, lác đác có vài người ở Thượng Hải, người Hồ Quảng, người Giang Tô...... đều tới đây cả, đều đưa đơn đặt hàng đến tay Tần Hà Nguyên.
Thời điểm nhân sự trong xưởng gia công nhiều nhất có tận bảy người.
Không đến bảy ngày, các xưởng khác bắt đầu ép giá đoạt lấy đơn hàng, mười hai ngày sau, thương nhân Nghĩa Ô bắt đầu tiến vào, bắt đầu cung cấp các đơn hàng với số lượng lớn, đây là sự kết thúc của thời kỳ hoàng kim và khó khăn của ngành kinh doanh mới mẻ này.
Không thể làm tiếp được, bất luận con đường, kinh nghiệm, quy mô, năng lực sản xuất, năng lực tiếp thị, toàn bộ đều lạc hậu quá nhiều so với người ta, Giang Triệt hoàn thành tất cả các đơn đặt hàng nguyên liệu trong tay, hoàn thành giao nhận với hai anh em của Hà gia, kết thúc kiếp sống kinh doanh thực nghiệp ngắn ngủi của y.
Đây có lẽ chính là một trong những nguyên nhân, mà Giang Triệt không muốn bước chân vào ngành ngề thực nghiệp trong thời điểm hiện nay, ngoại trừ việc thiếu hụt thông tin liên quan đến trí nhớ của bản thân, cạnh tranh trên thị trường không hề có trật tự nào cả, quyền bảo vệ sở hữu trí tuệ xem như bằng không, cũng làm cho y thêm chùn bước. Y không hiểu cái gì gọi là khoa học kỹ thuật cao cấp, dưới tình huống như vậy, chỉ dựa vào việc sáng tạo dẫn đầu thời đại căn bản là vô dụng...
Đương nhiên, tiền vẫn rất thực tế, bảy vạn tệ, thu hồi cả vốn lẫn lãi, số tiền này đã trừ đi các chi phí, ví dụ như Tần Hà Nguyên, Trần Hữu Thụ thức đêm mỗi ngày nên được tám trăm tệ tiền thưởng, Giang Triệt hiện tại trong tay còn có ước chừng bảy vạn tệ.
Hai ngày rưỡi sau khi mở bán dây chuyền phụ kiện, đã phát hiện việc hàng nhái được tung ra thị trường, toàn là vật liệu không được đầy đủ, toàn dùng các nguyên liệu kỳ lạ để thay thế, đến khi thay đổi suy nghĩ đưa ra quyết định lớn này..
Chỉ một ý nghĩ, Giang Triệt bỗng nhiên không cần xin ba mẹ bốn vạn tệ nữa, có thể an tâm chờ đợi chuyến đi Thượng Hải tiếp theo -- tài phú của thời đại này, tựa như chơi trò đoán mò, chỉ cần một ý nghĩ đúng đắn, đưa ra lựa chọn đúng đắn, nó sẽ rất đơn giản, bao gồm cả giấy chứng nhận mua sắm cũng là như thế, Giang Triệt đã biết, lần sau đến Thượng Hải, con đường tài phú của y, thật sự mới bắt đầu.
……
Tối hôm đó, Hà Lão Yên mang theo vợ con trở về.
Theo quy củ trong nhà, con trai lớn và con trai nhỏ nộp lên tiền lương, trên bàn mỗi người có năm tờ 100 tệ.
"Nhiều không cha? Bên trong có ba trăm tệ là tiền thưởng." Đứa con út nói.
Hà Lão Yên bối rối, "Tên nhóc kia sao lại đột ngột hào phóng như vậy?"
Con trai lớn cười khổ một tiếng, "Vậy cha không biết nửa tháng nay nó kiếm được bao nhiêu nhỉ."
"Bao nhiêu?"
"Ít nhất là con số này." Con trai lớn giơ một tay lên nói.
"Năm ngàn?"
"Ngũ vạn hộ."
Hà Lão Yên hoàn toàn bấn loạn.
Con trai cả đem toàn bộ tình huống mà hắn hiểu được, bao gồm cả phỏng đoán trong đó, từ đầu tới cuối cẩn thận nói hết một lần, cuối cùng còn nói: "Nhưng mà cũng phải cám ơn hắn một chút, nhà máy của chúng ta đã nổi danh, về sau có lẽ không cần lo lắng chuyện không có khách hàng, chỉ là danh sách nguyên vật liệu này, cũng phải tiếp tục làm tiếp, nhưng mà hiện tại cạnh tranh rất lớn, không có lợi nhuận gì nhiều."
Hà Lão Yên trầm mặc một hồi, bất ngờ lên tiếng, "...... Tên khốn kiếp!"
"Khó trách tên khốn đõ giữ hai con lại, dỗ dành cha rời đi... Việc này nếu có cha ở đây, bằng da mặt dày của cha, khẳng định sẽ đổi ý tự mình vận hành, cần quái gì để tên khốn đó nhúng tay vào!" Hà Lão Yên khóc lóc thảm thiết một hồi, cuối cùng thở dài, lắc đầu nói: "Đúng là người không tầm thường chút nào... Nhầm rồi, lúc trước nhìn nhầm rồi!"
"Hừ, Triệt ca của con lợi hại là chuyện đương nhiên, trên đường cha còn nói người ta ngốc, nhìn xem, ai mới là người ngốc ở đây?" Hà Liên Hoa vui vẻ nói: "Ca, vậy anh ấy có để lại số điện thoại không, hỏi về em không?"
Con trai lớn hiểu được, đây vốn chỉ là một trò đùa, cười cười không nói gì cả.
Đứa con trai mười sáu tuổi ngây thơ của Hà gia nghiêm túc nói tiếp:
"Em gái, đều tại cha của em, cha của em nói với Triệt ca là em đã đính hôn ở quê nhà, bảo anh ấy không được đi tìm em nữa...... Triệt ca trước khi đi còn nói với anh, anh ấy vì chuyện này mà khóc rất nhiều ngày, anh ấy còn nói, có duyên gặp gỡ nhưng không đủ phận để đến với nhau, điện thoại cũng không để lại, về sau cũng không thể nhìn thấy nhau nữa, anh ấy còn nói, chúc em hạnh phúc."
"Ô oa...... " Hà Liên Hoa khóc, vừa khóc, vừa trách cha của cô.
Hà Lão Yên khom lưng, bị vợ véo mấy cái, dùng sức nghiến răng, "Ông là đồ hồ đồ, ông là đồ hồ đồ... người ta gọi là cha vợ rồi, ông còn không biết mà đáp ứng, lần này thì xong cả rồi?"
"...... Tên nhóc, ý nghĩ xấu to như ống kim tiêm, trước khi đi còn lừa mình một phen", Hà Lão Yên dở khóc dở cười, "Nhưng nhà máy của chúng ta, xem như còn sống. Cám ơn."