Giang Triệt nói ngã sấp mặt, nhìn bề ngoài Hồ Bưu Đĩnh cũng không kiếm được tiền, dù sao hắn cũng không biết dùng phương thức bán khống, cho dù hiểu đi nữa cũng không kịp trở tay.
Nhưng thật sự giá trị cùng tác dụng vẫn rất lớn, Hồ Bưu Đĩnh nghe ngóng cho tới trưa cũng biết, hiện tại những người khác đa số đều thua lỗ rất nhiều, không kịp thoát thân trong cơn sóng giảm giá này.
Nghe nói có một nữ kỹ sư tri thức đã từ chức ở đơn vị lớn của nhà nước, thời gian trước rất nổi tiếng, thanh danh rất vang dội, đi đường đều kẻ đón người đưa, nói là chuẩn bị kiếm một số tiền lớn mà cả đời cũng tiêu không hết, sau này cả nhà sẽ đi định cư ở nước ngoài.
Kết quả bởi vì vay vốn tư nhân với lãi suất cao để dùng đòn bẩy, hôm nay phải quỳ dập đầu ở trên mặt đất, cầu xin 'công ty chứng khoán' đừng ép buộc cô đóng vị thế.
Nhà nước nới lỏng giới hạn tăng giá của cổ phiếu, kèm theo đó rất nhiều người đã quên đi một việc, giới hạn giảm giá cổ phiếu cũng được nới lỏng.
Vậy mà Hồ Bưu Đĩnh cũng thoát ra được, hắn dùng chiêu tráng sĩ chặt cổ tay, nếu tính thêm vài giao dịch trước đó, tính toán xong còn kiếm được chút lợi nhuận, cho nên đây quả thực chính là 'ân nhân cứu mạng' chân chính, hơn nữa nó còn hắn trút giận nữa!
Hồ Bưu Đĩnh cẩn thận nói: "Thần cổ phiếu, tôi đã an bài cơm trưa..."
Giang Triệt giơ tay nói: "Thật sự không phải là thần cổ phiếu, tâm ý thì tôi lĩnh rồi, chuyện ăn uống không cần đâu."
Quỷ mới ăn cơm của anh, tiếp tục như vậy sau này cả ngày anh quây quẩn bên tôi có mà chết người à?
Kết quả là Giang Triệt ra ngoài tìm quán nào đó ăn cơm, đi trên đường, một chiếc xe dừng lại bên cạnh, Hồ Bưu Đĩnh xuống xe mở cửa, vẻ mặt chân thành nói:
"Người anh em, nể mặt, biết cậu sợ phiền phức, yên tâm tôi đang tránh tai mắt của người ta, tuyệt đối không nói ra ngoài, cũng không dám quấy rầy cậu quá nhiều."
Giang Triệt tránh cũng không được, liền ăn một bữa sang trọng nhất từ trước tới giờ, nhưng từ chối việc uống rượu.
"Thần cổ phiếu, cậu có nghĩ ra loại cổ phiếu nào có thể tăng giá trở lại trong vài ngày nữa không?" Hồ Bưu Đĩnh thận trọng hỏi sau khi kết thúc bữa ăn.
"Đừng gọi tôi là thần cổ phiếu nữa... Còn một điều nữa, thật sự tôi không biết, sự thật là tôi không hiểu về cổ phiếu, dù sao ít nhất trong năm nay, tôi không dám mua một loại cổ phiếu nào cả", Giang Triệt thành thật nói, "Anh thật sự muốn chơi, thì mua chứng nhận mới để chơi đi."
Thái độ của y đối với Hồ Bưu Đĩnh chính là không đắc tội, cũng không dây dưa.
Ý của câu nói này...... Chính là ít nhất một năm sau cũng không tăng lên lại được giá cũ, có khả năng lớn còn có thể tiếp tục giảm mạnh? Hồ Bưu Đĩnh lại được 'chỉ điểm', trong lòng nghĩ mà sợ, bởi vì lúc này có một bộ phận người còn muốn mua cổ phiếu giá rẻ, hắn nghe xong cũng rất động lòng.
Hồ Bưu Đĩnh cảm kích nhưng vẫn có vẻ mặt đau khổ: "Cảm ơn...... Chỉ là giá cả giấy chứng nhận hiện tại đã quá bùng nổ, bình thường không mua được! Tôi nghĩ biện pháp khác thử xem."
Thời điểm này Giang Triệt cũng không biết rằng, sau khi hắn rời đi, phán đoán này đã được lan truyền trong một phạm vi nhỏ, trong mấy tháng sau, chỉ số Thượng Hải từ gần 1500 điểm giảm về 400 điểm, con số 400 này, số ít người tin tưởng sự thật chua chát này, khắp nơi giả bộ rằng bản thân mình rất may mắn, đa số thì không tin, khóc lóc thảm thiết không thôi.
Danh tiếng 'thần cổ phiếu trong truyền thuyết', cứ quanh quẩn như vậy khắp toàn bộ giới chơi cổ phiếu.
Khi thế hệ tương lai bàn luận đến sự phán đoán chính xác và tầm nhìn dài hạn, tất cả đều nói đến cuối tháng 5 năm 1992, thần cổ phiếu ở Thượng Hải, 'đóng băng tiền mặt trong vòng một năm'.
Giang Triệt chấm một miếng tôm hùm vào nước chấm, thuận miệng nói: "Vậy anh chờ đến tháng tám, đem theo một bao tải chứng minh thư đi Thâm Quyến, chơi cổ phiếu nguyên thủy."
Rốt cục lại được chỉ điểm, Hồ Bưu Đĩnh nhanh như tên bắn đứng dậy, hai tay nâng lên một tờ danh thiếp: "Hiểu rồi, cám ơn người anh em. Tôi bình thường sẽ không quấy rầy cậu nữa, về sau nếu có việc, người anh em cậu chỉ cần một cú điện thoại..."
Hai lần được chỉ điểm, một lần cứu mạng, một lần chỉ đường kiếm tiền, trong mắt của Hồ Bưu Đĩnh, Dương Lễ Xương cũng 'không dám' quấy rầy cậu thanh niên trước mặt này quá nhiều, hắn là người trong giang hồ, đương nhiên hiểu việc cần phải đúng mực.
Do dự một chút, Giang Triệt nhận lấy danh thiếp, nhìn thoáng qua, chủ tàu thuyền, làm mậu dịch, có nhà máy riêng, xem ra phạm vi nghiệp vụ trái phép còn rất rộng, nói: "Xin lỗi, tôi không có điện thoại. Đúng rồi, đừng đưa phụ nữ đến phòng tôi nữa."
Buổi tối trở về trong phòng, nhân viên phục vụ gõ cửa đưa tới một cái hộp rất tinh xảo, trong hộp là một chiếc điện thoại Motorola International 3200-- giai đoạn này ở trong nước có tiền cũng rất khó mua được.
Giang Triệt ngồi ngẩn người, qua hai giờ, điện thoại vẫn không vang lên, Hồ Bưu Đĩnh tặng đồ cũng không báo một câu, Giang Triệt quyết định nhận lấy trước.
Nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại cục gạch ở trên bàn, món đồ này giá cũng phải hai đến ba vạn tệ? Lẽ ra trước đây nên mua một cái, nhưng người đã dùng qua điện thoại di động cảm ứng, hiện tại dùng cái điện thoại cục gạch thì có cảm gì?
Cảm giác rất quái lại, chắc có thể dùng từ 'thẹn thùng' để hình dung về nó.
Đồ chơi này nhét vào túi không được, Giang Triệt lại không muốn kẹp túi da ở dưới nách, muốn dùng cũng chỉ có thể cầm liên tục ở trong tay, lúc đi theo cầm cục gạch đen thui, gọi điện thoại giống như là cầm cục gạch áp vào đầu mình.
Nếu nó lớn hơn một chút cũng tốt, bình thường có thể đeo lên sau lưng như đeo kiếm, lúc gọi điện thoại, có thể ngụy trang thành tên lửa vác vai cá nhân.
Đặt 'cục gạch' ở trong phòng, Giang Triệt lại đi sa lon ngồi nghe ngóng một lát.
Toàn bộ không khí đã hoàn toàn thay đổi, cảm giác nặng nề khắp nơi, từng khuôn mặt cực kỳ u ám.
……
Ngay trong buổi tối Giang Triệt không hiểu vì sao lại mở ra một truyền thuyết mới về thần cổ phiếu.
Trịnh Hân Phong sau khi nói chuyện với Giang Triệt tối hôm qua, cả người ở ký túc xa một đêm, thêm một ngày nữa, và hai giờ sau, hôm nay, ban đêm đúng tám giờ, cậu ấy phát hiện mình đã ra khỏi cửa, đang đứng ở trên đường...
Phòng Tạ Vũ Phân thuê một căn phòng cũ cách cửa hàng may có mấy trăm mét, bên cạnh phòng có một con sông nhỏ chảy qua.
Trịnh Hân Phong đứng ở trên con đập, ngửa đầu nhìn vào ánh đèn cửa sổ, cậu ấy vừa mới 'đi ngang qua' cửa hàng may rất nhiều lần, Tạ Vũ Phân cũng không ở đó.
Bóng người ở cửa sổ lắc lư qua lại hai lần, đúng lần thứ ba, Tạ Vũ Phân ném xuống một quả táo, nói: "Cậu còn tới đây làm gì?"
Trịnh Hân Phong cũng không trốn tránh, mặc cho bị ném vào người, ngẩng đầu nói: "Tớ lo lắng cho cậu."
"Không cần, nữ công nhân bị mất việc, chỉ tốt nghiệp trung học cơ sở...... không lầm lỡ người chuẩn bị ăn cơm nhà nước như cậu đâu." Lời nói rất ác, vừa giống như đang bị chèn ép vừa giống như bản thân bị ủy khuất rất lớn.
Cổ họng Trịnh Hân Phong như bị nghẹn lại, "Không phải, cậu nói cái gì vậy, tớ cũng không nghĩ như vậy. Tớ... tớ có thể lên phòng nói chuyện được không?"
Tạ Vũ Phân lắc đầu không đồng ý, bóng hình biến mất khỏi cửa sổ.
Một lát sau, cô xuống dưới lầu, đứng hơi xa, nói: "Lát nữa Tố Vân tỷ sẽ qua đây ngủ, muốn nói gì thì cứ nói đi."
"Bên này rất đông người qua đường, chúng ta đi về phía trước một chút."
"... Cậu cách xa tớ một chút." Tạ Vũ Phân đi về phía trước.
Trên con đập có một rừng cây nhỏ, ban ngày có rất nhiều người, lúc này thì không có ai, mặt cỏ bị giẫm nát, bóng cây thâm sâu, Tạ Vũ Phân tìm một tảng đá xanh rồi ngồi xuống, nói: "Cậu nói đi."
Trịnh Hân Phong đứng cách đó vài bước, "Hôm qua tớ có gọi điện thoại cho Giang Triệt, nói sau khi tốt nghiệp tớ không muốn quay về, muốn ở lại Lâm Châu, làm ăn với cậu ấy..."
"Cậu, lưu lại làm gì?"
Trịnh Hân Phong nhìn ánh trăng trong mắt cô nói: "Cưới cậu."
Tạ Vũ Phân dừng một chút, "...... Tớ không tin."
"Tớ đang nói rất nghiêm túc."
"...... Vậy lúc cậu gọi điện thoại, Giang Triệt đã nói gì? Thì ra là câu nói đùa, cậu ấy đã nói cậu không trở về, sẽ đánh gãy chân cậu. Không phải cậu ấy còn muốn đi đâu đó dạy học à? Tớ nghe Tô Sở nói, ngày đó mẹ cậu ấy tới chơi, chúng tớ cố ý thăm dò thử, hình như công việc trong nhà đã xong xuôi tất cả, nói cái gì đó mà phải đi một năm, là có thể ở lại thành phố lớn, dì ấy còn rất vui vẻ."
Trịnh Hân Phong đã khuyên Giang Triệt rất nhiều lần, không tiếp lời, nói: "Cậu ấy mắng tớ một trận."
"Mắng xong rồi, cậu ấy không đáp ứng à?"
"Ừm, không trực tiếp đồng ý, nhưng cũng không trực tiếp từ chối, chỉ nói để tớ bình tĩnh lại vài ngày." Trịnh Hân Phong nói xong đi về phía trước vài bước, lấy can đảm ngồi xuống bên cạnh tảng đá xanh.
Tạ Vũ Phân nhích mông xa một chút, nhưng tốt xấu gì cũng không chạy đi chỗ khác.