Tùy Qua nói như đinh đóng cột.
- Được!
Mông Sung quát một tiếng:
- Chỉ cần ngươi có bản lĩnh giúp chúng ta thoải mái phá trận, yêu cầu này ta đáp ứng ngươi. Đông Phương huynh, như thế nào?
- Ta cũng đáp ứng ngươi.
Đông Phương Kim Thành gật đầu, nhưng ngữ khí vừa chuyển:
- Bất quá nếu ngươi không đối phó được Nam Cung Minh Hầu, đừng trách ta tới lúc đó đoạt sinh ý năm mươi vạn Tinh Nguyên Đan của ngươi!
- Đương nhiên sẽ không!
Tùy Qua nói, nhưng trong lòng lại tính toán sau khi thu thập xong Nam Cung Minh Hầu, làm sao cướp lấy càng nhiều ưu đãi.
Sở dĩ Tùy Qua đưa ra điều kiện như vậy, một mặt là vì hai lão quái vật này là lão gian cự hoạt, nếu Tùy Qua không đưa ra chút điều kiện ngược lại sẽ bị nghi kỵ, đem lực chú ý đặt trên người hắn, như vậy hắn càng thêm bất lợi. Một mặt khác, Tùy Qua đích xác muốn tự tay xử lý Nam Cung Minh Hầu, như vậy có thể có câu trả lời với Trúc Vấn Quân.
Nếu Nam Cung Minh Hầu chết trong tay người khác, tuy rằng vẫn giúp nàng tiêu trừ mối hận, nhưng sẽ không được hoàn mỹ.
- Như vậy nhiều lời chỉ vô nghĩa, ngươi nói nên làm sao phá trận, ta cùng Đông Phương huynh toàn lực hiệp trợ ngươi!
Mông Sung nhìn chằm chằm Tùy Qua, có chút khẩn cấp, bởi vì hắn cho rằng lời nói “ba hòa thượng không nước uống” thật có đạo lý, nếu còn tiếp tục chờ đợi như vậy, đến lúc đó nhiều người lực lượng lớn, tự nhiên có thể dễ dàng phá vỡ hộ sơn đại trận Thiên Nam sơn, nhưng người nhiều thì chỗ tốt cũng sẽ ít đi.
Cho nên ra tay trước, lấy càng nhiều ưu đãi mới là tốt nhất.
Mặc dù có chút phiêu lưu, nhưng Đông Phương Kim Thành cùng Mông Sung đều là lão quái vật nguyên anh kỳ, cho dù không địch lại đối phương nhưng vẫn có biện pháp thoát thân, cho nên chỉ cần có thể phá trận đương nhiên càng đánh vào sớm càng tốt.
Tùy Qua nếu dám khẳng định trước mặt hai lão quái vật đương nhiên cũng có biện pháp giải quyết, chính là hỏi thăm Trúc Vấn Quân. Sau khi hắn bay lên trời, triệu Trúc Vấn Quân ra khỏi Hồng Mông Thạch, để cho nàng quan sát hộ sơn đại trận Thiên Nam sơn, sau đó hỏi:
- Vấn Quân, có biện pháp nào tấn công đi vào hay không?
Thần sắc Trúc Vấn Quân ngưng trọng, nói:
- Hộ sơn đại trận này tên là Thập Nhị Đô Thiên Môn trận, là một trận pháp tuyệt sát phi thường lợi hại, do mười hai Huyền Thiết Trụ biển sâu thật lớn tạo thành, vốn hẳn do mười hai đạo sĩ tu vi ngoài nguyên anh kỳ liên thủ thúc giục, một khi thúc giục, cả Thiên Nam sơn sẽ bền vững như tường đồng vách sắt, không hề sơ hở, cho dù là đạo sĩ hóa thần kỳ cũng không cách nào lay động nửa phần. Nhưng Nam Cung thế gia khẳng định không có khả năng tụ tập đủ mười hai đạo sĩ nguyên anh kỳ, nhiều lắm chỉ một hai người mà thôi, cho nên đại bộ phận uy lực trận pháp này không thể phát huy được. Hơn nữa cũng có điểm sơ hở tìm kiếm.
- Vậy nhanh chóng tìm ra sơ hở kia đi, hai vị “hòa thượng” kia đang khẩn cấp muốn uống nước.
Tùy Qua vừa cười vừa nói.
Trúc Vấn Quân gật nhẹ đầu, lại quan sát cách hoạt động của hộ sơn đại trận, cùng lúc tính toán biện pháp phá trận.
Sau một lát nàng đã có ý tưởng, dùng truyền âm nhập mật nói:
- Trận pháp này vốn không sơ hở. Nhưng bởi vì nhân thủ thúc giục trận pháp không đủ, cho nên không thể hoàn toàn phát huy uy lực trận pháp, vì vậy có thể tạo ra sơ hở. Nhưng nếu muốn tạo ra sơ hở, nhất định phải cần lợi dụng Mông Sung cùng Đông Phương Kim Thành một chút.
- Lợi dụng bọn hắn?
- Phải.
Trúc Vấn Quân gật đầu:
- Chỉ phải lợi dụng bọn hắn một chút, cho họ toàn lực tấn công một chỗ, như vậy sẽ khiến phòng ngự cực mạnh của trận pháp tập trung vào địa phương bị họ công kích, sẽ hấp dẫn lực chú ý của cao thủ Nam Cung thế gia. Mà trong thiên địa âm dương lần lượt thay đổi, mạnh yếu luân phiên, trong nháy mắt trận pháp đổi sang cực mạnh thì phương vị yếu nhất cũng sẽ biểu hiện ra, khi đó tiên sinh toàn lực công kích địa phương yếu nhất sẽ có thể mở ra một lỗ hổng, giành trước tiến vào Thiên Nam sơn.
Chủ ý của Trúc Vấn Quân không tệ.
Chẳng những có thể phá trận, còn có thể lợi dụng hai lão quái vật giữ chân cao thủ tuyệt đỉnh của Nam Cung thế gia, mà Tùy Qua sẽ là người thứ nhất đi vào, với tu vi của hắn tự nhiên có thể đục nước béo cò, kiếm chút ưu đãi trước tiên.
Nhưng làm vậy khó tránh khỏi khiến hai lão quái vật kia khó chịu.
Nhưng Tùy Qua cũng không quản việc này, dù sao hiện tại bọn hắn vui vẻ đi, chỉ sợ sau khi bọn hắn đối phó xong Nam Cung thế gia lại sẽ ra tay đối phó hắn, đem mười vạn viên Tinh Nguyên Đan cũng nuốt chửng vào.
- Như thế tốt lắm.
Tùy Qua đồng ý ý tưởng của Trúc Vấn Quân, sau đó nhìn qua hai lão quái vật nói:
- Hai vị tiền bối, ta đã thỉnh người thăm dò địa phương yếu nhất trong trận pháp, hai vị tiền bối chỉ cần toàn lực đánh vào địa phương kia, nhất định có thể phá vỡ hộ sơn đại trận! Mà những vị đạo hữu còn lại cũng có thể thuận thế đánh vào, vớt ưu đãi!
- Tốt! Nói nhanh!
Đông Phương Kim Thành phi thân khỏi long sàng, giống như đã chuẩn bị động thủ.
- Cần hai vị tiền bối toàn lực ra tay mới được.
Tùy Qua lại nhắc nhở hai người, sau đó dựa theo lời Trúc Vấn Quân chỉ một phương hướng.
Đông Phương Kim Thành cùng Mông Sung nhìn nhau gật đầu, sau đó thân hình chợt lóe đi tới địa phương cách Thiên Nam sơn vài trăm thước, hai người hét lớn một tiếng, sau đó đồng loạt công kích vào Thiên Nam sơn.
Hai lão quái vật nguyên anh kỳ liên thủ một kích lợi hại bậc nào, khi hai người ra tay, Tùy Qua lập tức cảm giác được hai cỗ lực lượng hủy diệt oanh thẳng về hướng Thiên Nam sơn, trên đỉnh đầu hai người hiện ra ảnh tử hai hài đồng màu bạc, nhìn qua như hình dáng hai lão quái vật thu nhỏ lại, thoạt nhìn thật khả ái, nhưng không có khí chất của hài đồng, chỉ có lực lượng hủy diệt cùng khí thế.
Hai cỗ lực lượng kinh khủng tan ra làm một thể, hung hăng oanh lên mặt trên hộ sơn đại trận, đại trận đột nhiên hiện ra hình thái, lờ mờ có thể chứng kiến mười hai cột trụ sừng sững khắp bốn phía Thiên Nam sơn, mỗi một cột trụ cao như núi, hơn nữa hoàn toàn giống nhau. Hơn nữa trên đầu cột đều có một đạo sĩ đang khoanh chân mà ngồi, không cần phải nói cũng biết đều là cao thủ Nam Cung thế gia.
Bởi vì một kích toàn lực của hai cao thủ nguyên anh kỳ, người chủ trì trận pháp của Nam Cung thế gia tự nhiên đem toàn bộ lực phòng ngự tập trung vào địa phương bị hai người công kích ngay vừa rồi.
Oanh long!
Thanh âm nổ mạnh thật lớn xen lẫn quang mang đầy trời, hai lão quái vật bị phòng ngự chấn bay trở về, nhưng địa phương bị họ liên thủ công kích lại không bị phá vỡ.
Trong lòng hai người đại hận, một kích toàn lực không biết khiến cho họ hao phí bao nhiêu nguyên khí, cần phí bao nhiêu đan dược mới có thể bổ sung trở về, nhưng bởi vì lời nói dối của Tùy Qua làm họ uổng công, hai người đương nhiên phi thường khó chịu.