Khi Hồng Mông Thụ hiện ra ở trung tâm trận pháp, thụ linh ngồi ngay ngắn trên đỉnh cây Hồng Mông Thụ, nó giống như lão tăng nhập định, chỉ huy Hồng Mông Thụ, phối hợp Tùy Qua thúc dục Thảo Mộc Binh Trận, nhanh chóng luyện hóa kiếm khí trong trận pháp.
- Đáng giận!
Tuyên Dĩ Lân không nghĩ tới vừa ra tay lại nằm trong tính toán của Tùy Qua, hắn bị thôn phệ rất nhiều kiếm khí. Nhưng mà tuy Tuyên Dĩ Lân phẫn nộ, nhưng mà trong lòng lại trấn định, dù sao hắn cũng là ma đầu Hóa Thần hậu kỳ, còn không đến mức bị phẫn nộ triệt để khống chế, đánh mất lý trí. Vốn đến Hóa Thần Kỳ, nguyên khí bản thân tu sĩ sẽ hạ thấp trên diện rộng, bởi vì cương khí có linh tính, một khi không thể đánh trúng mục tiêu, sẽ tự hành trở về thân thể tu sĩ, cho nên tu sĩ Hóa Thần Kỳ ra tay toàn lực, tuy phóng thích nguyên khí khổng lồ, nhưng có đôi khi tiêu hao cũng không nhiều. Mà Tuyên Dĩ Lân là cường giả Hóa Thần hậu kỳ, khống chế và lợi dụng nguyên khí càng nổi bật, vốn tưởng rằng thiên vạn đạo kiếm khí cho dù không thể giết Tùy Qua, cũng có thể đánh hắn trọng thương, ai biết vậy mà bị Tùy Qua luyện hóa hấp thu. Nhưng mà Tuyên Dĩ Lân rất nhanh tỉnh táo lại, một phương diện cho pháp thần hấp thu ma khí của ma giới bổ sung bản thân, một mặt khác dùng toàn bộ nguyên khí ngưng tụ vào trường kiếm trong tay, nhân kiếm hợp nhất đâm về phía Thảo Mộc Binh Trận của Tùy Qua.
Đã không cách nào triệt để phá hủy Thảo Mộc Binh Trận của Tùy Qua, Tuyên Dĩ Lân có ý định công kích toàn lực đánh vỡ trận pháp của Tùy Qua.
Không hổ là ma đầu, Tuyên Dĩ Lân vận dụng chiến thuật rất linh hoạt.
Nhưng mà nhân kiếm hợp nhất của Tuyên Dĩ Lân vừa vào trong phạm vi Thảo Mộc Binh Trận, Tùy Qua lại chủ động tán trận pháp đi, sau đó quát một tiếng:
- Ngàn vạn yêu thảo, Thảo Mộc Giai Binh!
Dĩ vãng Tùy Qua dùng "Thảo Mộc Giai Binh" chỉ dùng cỏ cây bình thường, cành lá linh thảo hóa thành vũ khí đầy trơi, nhưng mà hiện tại đã khác, Tùy Qua lại dùng cành lá yêu thảo hóa thành vũ khí. Bởi vì Tuyên Dĩ Lân chính là tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ, không phải là kẻ dễ dàng thu thập, nếu chỉ dùng chiêu thức tầm thường chỉ lãng phí nguyên khí mà thôi.
Mà Tùy Qua dùng cành lá của yêu thảo làm trung gian, thi triển ra Thảo Mộc Giai Binh, uy lực tự nhiên là tăng gấp đôi.
Vèo! Vèo! Vèo! Vèo! Vèo! Vèo!
Trong chốc lát, ngàn vạn yêu thảo biến mất, trở lại trong Hồng Mông thạch, nhưng mà chúng đều bỏ qua một phần cành lá trên người, biến thành thần binh lợi khí trong tay Tùy Qua, bắn thẳng về phía Tuyên Dĩ Lân.
Tuyên Dĩ Lân sử dụng nhân kiếm hợp nhất, vận dụng toàn lực đánh nát Thảo Mộc Binh Trận của Tùy Qua, ai biết Tùy Qua lại tự động tản Thảo Mộc Binh Trận ra, chuyển thành Thảo Mộc Giai Binh, hóa thành cỏ cây thần binh đầy trời, bao phủ toàn thân Tuyên Dĩ Lân vào trong.
- Lẽ nào lại như vậy!
Tuyên Dĩ Lân gầm lên giận dữ, cầm kiếm nghênh tiếp cỏ cây thần binh bắn tới.
Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!
Trường kiếm trong tay Tuyên Dĩ Lân không ngừng bổ chém về phía trước, vô số cỏ cây thần binh nổ tung trong hư không.
Tuyên Dĩ Lân dùng thực lực cường hãn vượt qua chiêu này, như giống như dũng sĩ vượt qua mọi chông lại tới cứu công chúa, nhưng hiện tại đổi thành Tùy Qua.
Mà lúc này Tùy Qua khép hờ hai mắt, trên mặt hơi có chút mệt mỏi, dường như một kích vừa rồi tiêu hao nhiều nguyên khí của hắn, khiến thân thể hắn không chống đỡ nổi. Tuyên Dĩ Lân đại hỉ, lại toàn lực thúc dục nguyên khí, ngưng tụ trên trường kiếm chém thẳng vào Tùy Qua.
Nhưng mà hiện tại đột nhiên Tùy Qua mở to mắt --
Quan Công không trợn mắt, trợn mắt là giết người!
Con mắt Tùy Qua mở ra, lập tức sát cơ nổi lên bốn phía, cho dù dùng tu vị của Tuyên Dĩ Lân cũng có cảm giác tâm thần thất thủ.
Không ổn!
Trong nội tâm Tuyên Dĩ Lân sinh ra cảnh giác, giống như đối mặt với nguy cơ to lớn.
Nhưng mà giờ phút này, hai người gần trong gang tấc, Tuyên Dĩ Lân cho dù có lui ra phía sau cũng không kịp.
Huống chi lúc này Tuyên Dĩ Lân đã ra tay toàn lực, giống như tên đã lên dây, không thể không bắn.
Sát!
Tuyên Dĩ Lân bất chấp Tùy Qua có âm mưu gì quỷ kế gì, trường kiếm vẫn chém thẳng vào đầu Tùy Qua.
- Điện Xu!
Tùy Qua quát khẽ một tiếng, chỉ thấy trong hai mắt có hai đạo điện quang bay ra ngoài, điện quang này không phải tia chớp bình thường, mà là thiên kiếp thần lôi khiến vô số tu sĩ run sợ, hơn nữa còn là thiên kiếp thần lôi đã trải qua ngưng tụ uy lực hết sức kinh người. Chỉ cần là hào quang của tia chớp cũng làm ánh mắt Tuyên Dĩ Lân mơ hồ, khiến Tuyên Dĩ Lân không thể không rót nguyên khí vào trong hai mắt, đồng thời dùng thần niệm đến phụ trợ cảm ứng biến hóa thật nhỏ ở chung quanh.
Ma đầu tâm ma cực kỳ am hiểu tu hành tinh thần lực, tuy ma đầu không hiểu pháp môn song tu của Thiên Tinh Tâm Công, tu vị tinh thần còn kém hơn Tùy Qua rất nhiều, nhưng mà thập phần tốt, mặc dù trong khoảng khắc thị giác bị ảnh hưởng, nhưng mà cũng không ảnh hưởng tới phán đoán của nó. Nhưng mà, sau một khắc Tuyên Dĩ Lân liền phát hiện trong điện quang bỏng mắt thậm chí có một mỹ nữ như ẩn như hiện. Đúng, là mỹ nữ tuyệt trần, tóc bạc bay lả tả, tư thái như tiên, làm cho Tuyên Dĩ Lân có cảm giác hoa mắt si mê. Nhưng ngay lúc này đột nhiên Tuyên Dĩ Lân nhìn thấy mái tóc bạc của mỹ nữ biến thành màu vàng, sau đó tóc vàng của nàng đâm vào hai mắt của Tuyên Dĩ Lân.
- Không tốt! Kim giáp phòng hộ!
Tuyên Dĩ Lân lại cảm giác nguy cơ lần nữa, khí tức nguy hiểm này "Sinh ra" từ cô gái tuyệt sắc, Tuyên Dĩ Lân biết rõ, cô gái này nhất định là khí linh, hơn nữa còn là khí linh ra đời trong thiên kiếp thần lôi, uy lực cường đại tới mức đáng sợ. Cho nên, Tuyên Dĩ Lân vội vàng dùng thần niệm ra lệnh cho áo giáp tiến hành phòng hộ.
Kim giáp của Tuyên Dĩ Lân vốn là pháp bảo cấp linh khí, có được năng lực tự động hộ chủ, nhưng mà mấu chốt là Lục Mục Điện Châu lại có thiên kiếp thần lôi cùng thiên lôi lao tù là khắc tinh của khí linh, khiến khí linh sợ hãi từ bản năng. Một khi sợ hãi thì năng lực hộ chủ sẽ yếu đi thật nhiều, dù sao khí linh cũng có tư tưởng, mặc dù chủ động bảo vệ nhưng cũng sợ chết.
Nhưng mà dưới thần niệm Tuyên Dĩ Lân ra lệnh, khí linh kim giáp cho dù sợ hãi cũng kiên trì thúc dục linh khí chống cự Điện Xu phóng thích "Điện châm" .
Ba!
Mũ bảo hiểm phong bế đầu của Tuyên Dĩ Lân lại, che khuất con mắt của Tuyên Dĩ Lân, hiển nhiên là chống cự điện châm. Bởi vì thần niệm có thể dò xét bốn phía, kỳ thật "Tầm mắt" của Tuyên Dĩ Lân cũng không có bị ảnh hưởng bao nhiêu cả.
Điện Xu cũng không thu hồi điện châm, chỉ hừ lạnh mà thôi.