- Cha của quy nhi tử là ai! Nói ra chúng ta nghe một chút!
- Cha của tôi là thôn trưởng thôn Sa Hà!
Lăng Chí Nam kêu gào.
Thôn trưởng?
Các học sinh vây xem đều xôn xao một mảnh.
Mẹ nó, đây là niên đại gì sao? Ngay cả một đứa con của thôn trưởng nho nhỏ cũng dám phô trương như vậy? Túm như con của chủ tịch tỉnh!
Nhưng một ít học sinh Đông đại lại bắt đầu nghị luận.
Thôn Sa Hà, thật sự không phải thôn trang bình thường, mà là một cái thôn nổi tiếng trong Thanh Giang, bởi vì nắm vài quặng mỏ, lò gạch, nhà xưởng sản xuất ống nước trong tay, cho nên thôn này là thôn giàu có nhất trong Đông Giang. Là một thôn trưởng, tự nhiên tài sản cũng đã hơn trăm triệu, cho nên tiểu tử này mới càn rỡ như vậy, hơn nữa còn chưa tốt nghiệp trung học sơ cấp đã tìm được bạn gái học đại học.
Đầu năm nay, có tiền chính là ông nội!
Nghe được lai lịch của tiểu tử kia, nguyên bản nhóm bảo an đứng cùng Triệu Đại Quốc đã bắt đầu rút lui có trật tự.
Chỉ có Triệu Đại Quốc, tiểu tử này còn có chút tâm huyết, nhất định không chịu tránh cho xe Lăng Chí Nam đi qua.
- Kháo, đầu cẩu kia, nếu không tránh ra lão tử đâm chết mày!
Lăng Chí Nam càng thêm càn rỡ.
Mà lúc này xe công an vẫn chưa đến.
Dù có không ít học sinh lên tiếng ủng hộ Triệu Đại Quốc, nhưng vẫn có vẻ thế đơn lực bạc.
Tiền tài nhiều thì càng nói chuyện lớn tiếng đó thôi.
Lăng Chí Nam khởi động xe, muốn đụng qua người Triệu Đại Quốc.
- Đến, có dũng khí thì đụng lại đây!
Lúc này Triệu Đại Quốc đã nổi giận, giằng co với Lăng Chí Nam.
- Được! Đụng phải mày cũng chỉ là bồi mấy chục vạn!
Lăng Chí Nam khinh thường nói, nhấn ga, quả nhiên là chậm rãi hướng Triệu Đại Quốc áp tới.
Thật hiển nhiên, Lăng Chí Nam chỉ muốn dọa Triệu Đại Quốc, trước mặt nhiều người như vậy nhiều lắm chỉ muốn đụng tổn thương Triệu Đại Quốc, tuyệt đối không dám đụng chết hắn, nhưng cho dù là như thế, lòng người này cũng đủ đen.
Lúc này toàn thân Triệu Đại Quốc đẫm mồ hôi, nhưng đã đâm lao phải theo lao. Không thể tưởng được vì muốn giữ gìn chính nghĩa, lần này hắn phải trả giá đổ máu.
Khoảng cách xe của Lăng Chí Nam càng ngày càng gần.
Mồ hôi trên người Triệu Đại Quốc càng lúc càng nhiều, suýt nữa đã đứng không yên.
Vì tiền lương không đầy hai ngàn mỗi tháng, vì chính nghĩa, thật sự đáng giá sao?
Mắt thấy xe thể thao sắp đụng trúng Triệu Đại Quốc, lúc này một bàn tay vỗ nhẹ lên vai hắn, bình thản nói:
- Triệu đại ca, đừng lo lắng, thách hắn cũng không dám đụng anh!
- Tiểu thần y…là cậu.
Triệu Đại Quốc có chút kích động nói, không vì điều gì khác, đơn giản là lúc này có người sóng vai đứng chung một chỗ với mình, điều này làm cho hắn cảm thấy được chính nghĩa vẫn còn tồn tại.
Tùy Qua vỗ vai Triệu Đại Quốc, bàn tay còn lại đặt lên đầu xe Lăng Chí Nam, sau đó nói:
- Anh không phải thật ngưu bức sao, nhanh chóng đụng lại đây đi!
Nguyên bản Lăng Chí Nam cũng không định đụng Triệu Đại Quốc, nhưng bị Tùy Qua khiêu khích, cơn tức bừng lên, không quản nhiều như vậy, trực tiếp nhấn ga, muốn đồng loạt đụng bay Tùy Qua cùng Triệu Đại Quốc.
Ai biết động cơ xe ầm vang nhưng không tiến tới một chút nào.
Mặc cho Lăng Chí Nam nhấn hết ga, xe vẫn dừng nguyên tại chỗ, không thể tiến cũng không thể lui.
- Như thế nào, anh không dám đụng tới sao?
Tùy Qua nói với Triệu Đại Quốc:
- Triệu đại ca, nhìn thấy hay không, người như thế nhìn thật càn rỡ, trên thực tế là kẻ hèn nhát, chỉ cần anh thật sự đứng yên nơi này, hắn vẫn không dám đụng vào!
- Đúng vậy, chỉ là một kẻ hèn nhát!
Lúc này khí thế của Triệu Đại Quốc cũng bừng lên.
Lăng Chí Nam thẹn quá hóa giận, hận không thể đâm hai người thành bánh thịt, tiếc rằng xe không cấp lực, làm thế nào cũng không thể vọt lên.
Trong mắt các học sinh vây xem, Lăng Chí Nam đúng như lời nói của Tùy Qua, là một kẻ hèn nhát!
Vì thế người vây xem bắt đầu lớn mật chế giễu, khinh bỉ người kia.
Lăng Chí Nam thẹn quá hóa giận, nhất thời nhảy ra khỏi xe, một đấm thẳng tới mặt Tùy Qua.
Ba! Ba! Ba! Ba!
Nắm tay Lăng Chí Nam còn chưa đánh trúng mặt Tùy Qua, đã bị Tùy Qua “nhẹ nhàng” cho vài cái tát.
Đích xác mấy cái tát của Tùy Qua xem như thật “nhẹ”, cho nên Lăng Chí Nam chỉ bị đánh đến đầu óc choáng váng, té ngã trên mặt đất.
- Dã Thảo ca quả nhiên dũng mãnh!
- Dã Thảo ca, tốt lắm!
- Có tâm huyết!
Các học sinh chung quanh chứng kiến cảnh tượng này, không ngừng khen ngợi “nghĩa cử” của Dã Thảo ca, cũng có người bỏ đá xuống giếng, trộm giẫm Lăng Chí Nam vài đá.
Lúc này nữ sinh xinh xắn ngồi trên xe có chút kinh hoảng, nhanh chóng xuống xe đỡ Lăng Chí Nam.
Tùy Qua thấy thế, nhìn cô gái kia nói:
- Ai, bộ dạng thật ra không tệ lắm, nhưng ánh mắt của cô xin tốt một chút, dù muốn tìm kẻ có tiền, cô cũng nên tìm kẻ có tiền có tố chất một chút đi, được không chứ? Đừng ném mặt mũi của nữ sinh Đông đại chúng ta ah! Nhưng với loại cô gái như cô, chứng kiến bạn trai của mình đụng người mà chạy, vẫn có thể thờ ơ, xem ra…các người đúng là trời sinh một đôi!
Nói xong, Tùy Qua chuẩn bị rời đi.
Ai biết cô gái kia không biết lại bị cái gì kích thích, đột nhiên nổi điên mắng:
- Mẹ mày! Mày cho mày là ai vậy? Chồng tao đụng người thì sao? Anh ấy có tiền, muốn đụng ai thì đụng, mày tính là thứ gì vậy, xen vào việc của người khác! Đừng tưởng rằng mày đánh nhau lợi hại thì giỏi lắm, lão nương nhận thức người trên đường, đến lúc đó tìm người phế đi mày nha…
Lúc này Tùy Qua mới hiểu được cái gì gọi là vật họp theo loài, không thể tưởng được đường đường Đông đại cũng có nữ nhân thượng hạng như thế. Chứng kiến nữ nhân kia không ngừng mắng chửi người, Tùy Qua hận không thể vung một cái tát đánh bay nàng, nhưng suy nghĩ đối phương dù sao cũng là phụ nữ, nếu xuống tay quá độc chỉ sợ sẽ làm ảnh hưởng hình tượng của hắn trong lòng các học sinh đâu.
Nhưng vào lúc này, một chiếc dép lê lông xù đầu thỏ màu trắng không biết từ nơi nào bay tới, hung hăng quất lên miệng nữ nhân kia, trực tiếp đập vào miệng nàng sưng đỏ, nhìn qua như miệng heo, mà nữ nhân kia bị một chiêu thiên ngoại phi thiên của dép lê đánh trúng làm ngây người.
- Ồn ào!
Một thanh âm quen thuộc vang lên, thanh âm từ sau lưng Tùy Qua truyền đến.
Tùy Qua quay đầu lại nhìn xem, chỉ thấy một cô gái mặc bộ váy công sở màu trắng, trên người mặc áo khoác vàng nhạt, dáng người nóng bỏng, gợi cảm dễ thương đang đứng sau lưng hắn.
Trên chân cô gái chỉ có một chiếc dép lê lông xù, đang nhón một chân cười dài nhìn Tùy Qua:
- Tôi giúp anh giải vây rồi, anh không phong độ một chút, giúp tôi lấy dép về sao?
Nói xong nàng vươn chân ra.
Bàn chân trắng nõn như ngọc, bóng loáng mượt mà, nhỏ mà thon dài…không thể soi xét.
Tùy Qua không biết làm sao hình dung, chỉ dùng hai chữ đơn giản nhất diễn tả:
- Chân đẹp!
Chân ngọc của Trầm Quân Lăng cứ vươn giữa không trung, làm cho người ta tràn ngập mơ màng vô hạn.
Chỉ cần nàng nâng cao chân hơn nữa, sẽ cho người ta cảm giác sắp lộ hết thảy.