Lúc này Tam Thánh Phong đã không phải là một ngọn núi nhỏ nữa, mà là một ngọn núi chân chính!
Hàn Côn thấy ngọn núi to lớn này đang đè xuống đầu mình, liền tức giận mắng Tùy Qua lãng phí thiên vật, đồng thời trong lòng â, thầm kêu một tiếng "Mạng ta đã xong rồi!". Ở dưới Tam Thánh Phong thái sơn áp đỉnh này nện xuống đầu, Hàn Côn bỏ qua bất luận suy nghĩ công kích gì đó, đem toàn bộ chân khí đều tề tụ lại, ở xung quanh thân thể tạo thành một đạo khí tường vô hình, mong muốn có thể dùng Tiên Thiên chân khí hộ thể, ngăn trở một kích biến thái này của Tùy Qua.
Ầm ầm!
Đất rung núi chuyển.
Một tiếng nổ vang thật lớn, hầu như đem toàn bộ người của thành phố Đông Giang đang ngủ say đều đánh thức tỉnh.
Trọng lượng của bản thân Tam Thánh Phong, lại thêm quán tính của Tùy Qua từ trên cao hạ xuống cùng với lực lượng biến thái trên người của hắn ngưng hợp lại với nhau, tạo thành một áp lực kinh khủng khó có thể tưởng tượng nổi.
Lần này hung hăng đánh vào trên người Hàn Côn, Tùy Qua đã lường trước lão già này tất nhiên là bị đập thành một đống thịt nát.
Không chỉ có như vậy, địa phương lúc trước Hàn Côn đang đứng, phương viên mười mấy trượng toàn bộ sụp đổ, sụt xuống hơn mười thước.
- Lão đại, ngươi thật trâu bò!
Tiểu Ngân Trùng thấy Tùy Qua tập trung thắng cục, từ trong lòng đất chui ra, bắt đầu đối với Tùy Qua vuốt mông ngựa:
- Lão già kia hẳn là thi cốt vô tồn rồi sao?
- Ta phỏng đoán là vậy.
Tùy Qua thoải mái mà cười cười:
- Chờ ta thu hồi Tam Thánh Phong rồi nói.
Tùy Qua tâm niệm vừa động, Tam Thánh Phong này đã bắt đầu cấp tốc thu nhỏ lại, từ một ngọn núi thật lớn, biến thành một cục gạch.
Đến cuối cùng, Tùy Qua bỗng há mồm hút một cái, dĩ nhiên đem "cục gạch" này hút vào bên trong bụng.
Ngay khi Tam Thánh Phong tiêu thất, tiểu Ngân Trùng bỗng kinh hô:
- Thao! Lão đại, lão già kia còn chưa có chết!
Tùy Qua cũng nhìn thấy dưới đáy hố sâu bị Tam Thánh Phong đổ lún xuống kia, Hàn Côn đã nằm ở nơi đó, cũng không có như Tùy Qua nghĩ vậy bị biến thành một đống thịt nát, lại vẫn còn hình người. Đồng thời còn động đậy một chút.
Hơi chút suy nghĩ một lát, Tùy Qua liền hiểu được nguyên nhân trong đó.
Hàn Côn này tuy rằng bị thương nặng, nhưng là bởi vì có Tiên Thiên chân khí mạnh mẽ hộ thể, cả người hắn giống như là một đống sắt, tuy rằng bị đập đến hôn mê rơi vào trong hố sâu, nhưng vẫn tránh khỏi cục diện thảm liệt trở thành thịt vụn.
Bất quá, để đối kháng với Tam Thánh Phong của Tùy Qua, hết thảy Tiên Thiên chân khí của Hàn Côn đều đã hao hết, không sai biệt lắm ngay cả khí lực bú sữa mẹ cũng đều dùng hết. Hiện tại tuy rằng còn dư lại một hơi thở nhưng đã hoàn toàn vô pháp tạo thành uy hiếp đối với Tùy Qua.
Thấy Tùy Qua từng bước đi về phía hắn, Hàn Côn cảm giác được chính hắn đang đi gần về phía địa phủ, ngay khi Tùy Qua đứng ở trước mặt hắn, Hàn Côn dùng khí lực còn lại nói rằng:
- Tinh Nguyên Đan...ta trả lại cho ngươi...chỉ cầu xin ngươi một việc...
- Ngươi không có tư cách cầu ta làm chuyện gì cho ngươi cả, ta cũng không phải cứu thế chủ gì đó.
Tùy Qua không khách khí cắt đứt lời Hàn Côn nói.
- Lão đại! Thật ngầu a!
Tiểu Ngân Trùng cười gằn nói:
- Để ta một ngụm nuốt hắn vào bụng, liền có thể đề thăng tu vi của ta!
- Chỉ có biết ăn thôi!
Tùy Qua hừ một tiếng, hướng phía Hàn Côn hỏi:
- Khi một kích cuối cùng, nếu như ngươi đem hai viên Tinh Nguyên Đan nuốt xuống, hiện tại hẳn là còn có khí lực đào tẩu. Bất quá, ngươi vì sao không làm như vậy?
- Nếu không có hai viên đan dược này, con ta liền một chút hi vọng cũng không có.
Trên mặt của Hàn Côn dĩ nhiên hiện ra vị đạo nhân tình hiếm có ở người tu hành. Xem ra, lão gia hỏa này đối với con trai của hắn lại vẫn còn có chút nhân tính.
Có lẽ là chút nhân tính này đã khiến Tùy Qua động lòng trắc ẩn, hắn hướng phía Hàn Côn nằm trên mặt đất nói rằng:
- Ngươi đi đi, ta đối với chuyện tình ngươi thỉnh cầu không hề có hứng thú. Nếu như ngươi thật sự còn có người nào đó quan trọng muốn cứu, tự ngươi đến nghĩ biện pháp đi.
Nói xong, Tùy Qua đã dự định xoay người rời khỏi.
- Ngươi... Ngươi cứ như vậy thả cho ta đi?
Hàn Côn quả thực không thể tin được vào lỗ tai của mình.
- Ngươi bất quá là một con cờ trong tay người khác mà thôi, giết ngươi hay không, hiện tại đều không quan trọng rồi.
Tùy Qua vừa đi vừa nói rằng:
- Huống chi ngươi bây giờ đã là một kẻ sắp chết, cho dù ta không giết ngươi, thì kẻ lợi dụng ngươi làm việc cũng sẽ không muốn để ngươi sống trở lại. Do đó, ngươi động tác phải nhanh, nếu không, người mà ngươi lo lắng, hắn nhất định phải chết.
- Lão đại, cứ như vậy thả hắn đi sao? Cái này... Lão đại, ngươi thực sự muốn thả hắn đi?
Tiểu Ngân Trùng có chút không cam lòng ở bên cạnh Tùy Qua kêu gào không thôi, thẳng đến Tùy Qua quát lớn, nó mới chịu câm miệng lại.
Rất nhanh, thân ảnh Tùy Qua biến mất dưới ánh trăng.
Xa xa trên đường cái, trong một chiếc xe thương vụ màu đen.
Nếu như Tùy Qua ở chỗ này, thì sẽ nhận ra hai người trong đó chính là Âu Dương Hiên và Lệ Hoa.
- Lệ Hoa, Âu Dương Hiên, xem ra hai người các ngươi bị thua không oan.
Một trung niên nhân ước chừng ba mươi tuổi, màu da đồng cổ, hiện lên một cảm xúc kim chúc, cười nói:
- Xem ra, hắn ta đích thật là nể mặt thanh danh Long Đằng, nên mới hạ thủ lưu tình đối với hai người các ngươi.
Trên khuôn mặt cuồng ngạo của Lệ Hoa hiện ra vài phần thẹn thùng, thấp giọng nói rằng:
- Tổ trưởng, bằng không, đem hắn tiếp thu đến tổ năm của chúng ta?
Trung niên nhân khoát tay áo, nói rằng:
- Hắn nếu như muốn gia nhập Long Đằng chúng ta, tự nhiên sẽ hướng phía chúng ta đề xuất. Nếu như hắn không muốn, cho dù có chủ động mời mọc cũng vô dụng. Huống hồ, thanh niên nhân như hắn, làm sao sẽ nguyện ý bị thân phận ràng buộc. Bất quá, hắn lưu thủ đối với các ngươi, cũng khiến tổ năm Long Đằng chúng ta thiếu nợ hắn một nhân tình.
- Như vậy, trả lại hắn là được.
Âu Dương Hiên nói:
- Ta đã đi thăm dò nội tình của Trần Quang Hoa, đồng thời thu tập được một ít chứng cứ phạm tội của hắn. Ngày mai ta liền nhờ người giao cho bộ phận kỷ luật. Kỳ thực tiểu tử kia làm được không sai, ta cũng hận không thể tự mình xuất thủ, trừng phạt một vài con sâu làm rầu nồi canh!
- Âu Dương Hiên, ngươi cần phải nhớ kỹ bản chức công tác của ngươi là được.
Trung niên nhân rất lạnh nhạt nói rằng:
- Trừng phạt đám sâu mọt làm rầu nồi canh tự nhiên sẽ có người đi làm, chúng ta ngẫu nhiên xem vào một chút thì không sao, nhưng tuyệt đối không thể bao biện làm thay hiểu chưa?
Âu Dương Hiên đối với tổ trưởng của mình, đúng là hơi có chút sợ hãi, nghe xong lời này, liên tục gật đầu.