Hàn Côn thở dài nói.
- Phúc họa tương y, Hàn lão hẳn đã từng nghe lời này. Hiện tại mặc dù đầu óc Hàn Trình đã hồ đồ, nhưng lại có một cơ hội đột phá.
Tùy Qua nói:
- Chuyện đầu óc của hắn, ta có thể giải quyết. Nhưng, cơ hội đột phá lại cần ngươi phối hợp.
- Phối hợp như thế nào?
Hàn Côn hỏi.
- Để cho hắn từ hồ đồ đến tỉnh táo, phải trải qua một trận sinh ly tử biệt.
Tùy Qua nói:
- Đại hỉ đại bi, sinh ly tử biệt, đối với người tu hành mà nói, chính là một khảo nghiệm và ma luyện rất tốt.
Sau đó, Tùy Qua nói ý nghĩ của hắn cho Hàn Côn nghe.
Hàn Côn nghe xong, tràn đầy sợ hãi và bội phục.
Sáng sớm.
Trên đỉnh núi Trà Kiếm sơn.
Hàn phong rít gào, mây trắng dằng dặc.
Hàn Trình quỳ xuống đất, nhìn thi thể phụ thân Hàn Côn trước mặt hắn, giận dữ hét lên:
- Tại sao! Tại sao lại như vậy!
- Hàn Trình, ngươi nén bi thương đi.
Tống Văn Hiên đứng bên cạnh thở dài nói.
- Tại sao có thể như vậy? Tại sao!
Hàn Trình quát.
- Có một đợt, bởi vì ngươi già nua, đầu óc hồ đồ. Phụ thân ngươi đã đi khắp nơi tìm danh y kéo dài tính mạng, xin thuốc cho ngươi, rốt cuộc tìm được một vị tiên sinh, hắn có một loại linh dược, chữa khỏi đầu óc cho ngươi, nhưng phụ thân ngươi, vì kéo dài tính mạng của ngươi, đã tiêu hao toàn bộ Tiên Thiên chân khí trong người.
Tống Văn Hiên thở dài nói:
- Ngươi có một phụ thân như vậy, thật là phúc phận của kiếp trước!
- Phụ thân đại nhân.
Hàn Trình hét lên một tiếng bi thống, nước mắt tuôn đầy mặt.
Tống Văn Hiên lo lắng tiểu tử Hàn Trình nghĩ quẫn sẽ tự sát, lại nói:
- Trước khi phụ thân ngươi lâm chung có dặn dò ta, nhất định phải giúp ngươi đột phá hậu thiên, bước vào Tiên Thiên kỳ, như vậy hắn có thể mỉm cười nơi chín suối! Hai hạt Tinh Nguyên đan, còn có một bình Ngũ Tạng Bổ Thiên dịch này, đều là phụ thân ngươi cực khổ van xin cho ngươi, ngươi hãy sử dụng cho tốt, đừng để hắn thất vọng.
Hàn Trình cung kính nhận đồ từ trong tay Tống Văn Hiên, sau đó thần sắc vô cùng kiên định nói:
- Ta quả quyết sẽ không để phụ thân đại nhân thất vọng!
Tống Văn Hiên gật đầu, triển khai thân pháp, lướt xuống chân núi.
Dưới chân núi, Tống Thiên Húc nói với Tống Văn Hiên:
- Bát thúc, cách kia có được không? Thật khéo cho Tùy tiên sinh có thể nghĩ ra cách như thế.
- Tùy tiên sinh, quả nhiên không giống người thường.
Tống Văn Hiên thở dài nói:
- Phương pháp như vậy, nếu không phải là chi sĩ kỳ tài ngút trời, quả quyết không nghĩ tới. Trọng yếu hơn là, hắn hoàn toàn dựa vào tình huống của Hàn Trình mà chế định. Hàn Trình từ hồ đồ đến tỉnh táo, trong giây phút tỉnh táo lại thấy phụ thân hắn đã chết, loại đả kích kịch liệt này, thậm chí còn lớn hơn chiến đấu sinh tử!
- Ài, chính là dựa vào tình huống của mỗi người mà chế định, cho nên ta mới định thử trên người tiểu tử Tống Lập Hào.
- Làm sao thử? Chẳng lẽ cũng đánh cho Lập Hào thành ngu ngốc, sau đó ngươi đi giả chết?
Tống Văn Hiên nói:
- Những thứ này cũng không thực tế. Nhưng, ta thấy lần này cơ hội Hàn Trình đột phá Tiên Thiên, có ít nhất sáu thành trở lên.
- Cao như vậy sao?
- Ừ.
Tống Văn Hiên nói:
- Đừng quên, Tùy tiên sinh còn cho Hàn Trình hai hạt Tinh Nguyên đan và một lọ Ngũ Tạng Bổ Thiên dịch.
- Ngũ Tạng Bổ Thiên dịch, rút cuộc là vật gì?
Tống Thiên Húc nói:
- Làm sao ta chưa từng nghe nói?
- Kiến thức của ngươi làm sao có thể so sánh với Tùy tiên sinh.
Tống Văn Hiên nói:
- Ta cũng chưa từng nghe qua vật kia là thứ gì. Nhưng, ta từng ngửi qua mùi vị của linh dược này, bên trong đúng là có ngũ hành tinh khí nồng nặc, có thể rèn luyện lục phủ ngũ tạng. Sau khi Hàn Trình dùng vật này, cơ năng của lục phủ ngũ tạng sẽ hoàn toàn khôi phục, còn lợi hại hơn người trẻ tuổi, cho nên ta mới nói cơ hội hắn bước vào Tiên Thiên kỳ rất lớn!
- Linh dược rèn luyện lục phủ ngũ tạng?
Tống Thiên Húc nói:
- Thứ này thật sự rất lợi hại. Ta dùng Tiên Thiên chân khí rót vào trong thân thể Lập Hào, cũng chỉ có thể rửa tinh phạt tủy, nhưng lại không thể rèn luyện lục phủ ngũ tạng. Thậm chí, nếu tu vi không đạt đến Tiên Thiên kỳ, căn bản không thể rèn luyện lục phủ ngũ tạng. Linh dược này của Tùy tiên sinh, thật sự không như bình thường.
- Ừ.
Tống Văn Hiên nói:
- Xem ra, có thể xuất lực cho Tùy tiên sinh, thật đúng là vinh hạnh của Tống gia chúng ta.
- Đúng vậy. Ban đầu vốn chỉ tính toán tạm thích ứng, không ngờ chỗ tốt lại nhiều như vậy.
Tống Thiên Húc nói:
- Đây chính là trong họa có phúc. Trước kia địa vị của chúng ta ở hiệp hội, quả thực chính là làm chó săn, đi theo Tùy tiên sinh, mặc dù là nô bộc, nhưng rõ ràng có rất nhiều chỗ tốt.
- Đúng vậy.
Tống Văn Hiên thở dài nói:
- Với loại đãi ngộ này, sợ rằng có không ít người tranh nhau làm người hầu cho hắn. Hiện tại, xem ra hai người Hàn Côn, Ngưu Duyên Tranh cũng quyết tâm làm người hầu cho Tùy tiên sinh. Người của Tống gia chúng ta, nhất định phải biểu hiện càng trung thành, càng tôn kính với Tùy tiên sinh, không thể để hắn mất lòng tin với chúng ta.
- Đó là dĩ nhiên.
Tống Thiên Húc nói:
- Sau này, Tống gia chúng ta quyết tâm thần phục Tùy tiên sinh!
--------------------------------------------
- Lý Nghệ Cơ, ngươi làm thứ này, rút cuộc là bữa ăn sáng, hay là đồ ăn cho heo?
Buổi sáng, trong phòng ăn truyền đến tiếng rống giận dữ của Tùy Qua, khiến Lý Nghệ Cơ đang dọn dẹp sạch sẽ bị hù dọa đến phát run.
Sau đó, Lý Nghệ Cơ ném khăn lau đang cầm trong tay, rốt cục không thể nhịn được nữa, cả giận nói:
- Ngươi. . . Ngươi thật là quá đáng! Bổn tiểu thư chưa từng làm bữa sáng cho người khác, ngươi dứt khoát giết ta đi!
Tùy Qua cười dài nhìn Lý Nghệ Cơ tức giận:
- Không biết, vậy thì đi học chứ sao.
Vừa nói, Tùy Qua vừa ném một tờ báo cho Lý Nghệ Cơ.
- Học đầu bếp, đến trường nấu nướng Đông Phương học đi, ta trả tiền học phí.
Tùy Qua cười nói:
- Sau này, mỗi ngày ngươi dành ra hai giờ đi học.
- Tại sao? Tại sao ngươi muốn hành hạ ta như vậy?
Lý Nghệ Cơ nói:
- Ta muốn giống như những người hầu khác, đi giết người, đi làm những nhiệm vụ khác cho ngươi, cái gì cũng được, nhưng đều kêu ta làm những việc nhà chết tiệt này!
- Không.
Tùy Qua nói:
- Những chuyện chém giết này, đã có người thay ta đi làm, đúng không? Ngươi nhìn xem, ta đã có mấy nam nô bộc, bọn họ đi làm là được. Nhưng, loại việc thủ công này nên để nữ nhân như ngươi làm, chẳng lẽ ngươi không phải nữ nhân?
- Ta đương nhiên là nữ nhân!
Lý Nghệ Cơ nói, trong lòng tự nhủ lão nương ngực bự mông tròn, nhìn thế nào cũng là nữ nhân chân chính.
- Là nữ nhân, nên học những thứ này.
Tùy Qua nói:
- Nữ bộc, nên biết những thứ này. Nếu như ngươi không muốn, vậy thử thương lượng với gốc cây xanh biếc trước ngực xem, xem nó có nguyện ý bỏ qua cho ngươi hay không.