Ảnh Phong cuồng nhiệt địa bội phục nói:
- Nếu như chủ nhân thật có thể thực hiện suy nghĩ này, chỉ sợ dùng không bao lâu có thể hùng bá cả giới tu hành.
- Ảnh Phong, ngươi đang giật dây lão đại đi tìm chết sao!
Tiểu Ngân Trùng phản đối.
- Tiểu Ngân Trùng, tuy ngươi là linh thú có được hồng hoang huyết mạch, có được thiên phú cực cao và thọ nguyên lâu dài, nhưng mà hồng hoang huyết mạch cho ngươi thiên phú, có thể cho ngươi lực lượng và tiềm lực cường đại. Nhưng mà một mặt khác nó cũng là gông xiềng trói buộc ngươi. Bởi vì con đường tu hành của ngươi đã tuân theo trí nhớ tổ tiên rót vào huyết mạch mà đi. Ngươi có thể trở nên cường đại nhưng không cách nào vượt qua tổ tiên.
Tùy Qua dùng ngữ khí nghiêm túc hiếm thấy nói với tiểu Ngân Trùng.
- Đối với người tu hành mà nói, có được dễ dàng là chuyện tốt; nhưng nếu như bởi vì có được quá dễ dàng mà mất đi chí tiến thủ, tâm tư cách tân, vậy thực đáng buồn. Tiểu Ngân Trùng, tu vị của ta tiến nhanh, thế nhưng mà ta chưa bao giờ cầu an an ổn ổn, tuân theo con đường tu hành cũ, cho nên, tiểu Ngân Trùng, ta hy vọng ngươi cũng vượt qua tổ tiên của mình, trở thành đương kim đệ nhất yêu!
- Hừ! Nó tính toán là đệ nhất yêu cái gì.
Ảnh Phong khinh thường nói.
- Đợi ta kết đan xong là vượt qua nó rồi.
- Ảnh Phong, ngươi không nên quá kiêu ngạo!
Tiểu Ngân Trùng bất mãn nói:
- Chúng ta sau khi kết đan đi solo một lần! Hiện tại đấu với ngươi là quá khi dễ ngươi rồi.
- Tốt.
Ảnh Phong khẽ nói:
- Đến lúc đó, ta nhất định sẽ giáo huấn gia hỏa lười biếng như ngươi.
- Chỉ sợ ngươi không có bổn sự này!
Tiểu Ngân Trùng đối chọi gay gắt nói.
- Đi, hai gia hỏa các ngươi đi sang chỗ khác đấu võ mồm.
Tùy Qua nói:
- Ta tán thành cách nói lúc trước của các ngươi, tốt nhất là sau khi kết đan đấu một hồi! Nhưng mà, trước mắt ta quan tâm không phải hai gia hỏa các ngươi thắng bại thế nào, ta quan tâm là tình huống tu hành của mình. Hôm nay vừa vặn kết thành kim đan, còn có thể thực hiện suy nghĩ của ta, nếu như lại tăng cảnh giới lên đến Nghịch Đan Cảnh, chỉ sợ không thể thực hiện suy nghĩ này.
- Lão đại, ngươi không nên suy nghĩ như thế, ta cảm giác ngươi đang tìm chết.
Tiểu Ngân Trùng khổ sở khuyên nhủ.
- Kim đan... Có thể có mấy... .
Thời điểm này Cốc Ngạn Tuyết đột nhiên mở miệng nói ra.
Lúc này đây nàng dừng là tiếng Hoa Hạ, chỉ rất đông cứng mà thôi.
Nhưng mà cho nàng xem ti vi trong khoảng thời gian này là không uổng, mặt khác, thiên phú ngôn ngữ nàng vẫn có, rõ ràng có thể nghe hiểu đám người Tùy Qua nói chuyện.
- Cô nói cái gì?
Tiểu Ngân Trùng nói:
- Nữ quỷ tỷ tỷ, ngươi không nên nói lung tung ah.
- Thực... Kim đan... Có thể...
Cốc Ngạn Tuyết kích động một hồi, cũng không biết nên nói thế nào cho phải.
- Cô nên dùng ngôn ngữ lúc trước đi.
Tùy Qua nói:
- Không phải còn có máy phiên dịch à?
Cốc Ngạn Tuyết lúc này mới kịp phản ứng, tiểu Ngân Trùng vội vàng mang máy tính bảng tới cho Tùy Qua, cấm USB vào.
Cốc Ngạn Tuyết nhanh chóng dùng ngôn ngữ của mình:
- Tiên sinh, tôi vừa rồi nghe đại khái các người nói chuyện. Tôi nhớ được vào thời đại của tôi, là có người kết thành mấy viên kim đan --
- Thực?
Tùy Qua nhịn không được hỏi thăm, trên mặt mang theo nét vui mừng, đây chẳng khác gì lúc hắn tuyệt vọng lại nhìn thấy hi vọng.
- Vâng.
Cốc Ngạn Tuyết nói:
- Tuy ta không phải người tu hành, nhưng mà nam nhân trong Thần Mộc Thành tập võ, tu tiên. Hơn nữa người tập võ còn nhiều hơn người tu tiên. Mặt khác, cũng có một ít người đã tập võ lại tu tiên, những người này đã có người kết thành mấy viên kim đan.
- Có nghe thấy không!
Tùy Qua nhìn tiểu Ngân Trùng nói:
- Dù sao vẫn có thành công mà.
- Lão đại, cô nàng này chưa hẳn như chúng ta.
Tiểu Ngân Trùng nói:
- Huống chi cô ta căn bản chưa tu luyện bao giờ. Cô ta nói không thể tin hết. Vạn nhất sai lầm, hậu quả không chịu nổi.
- Nghe cô ta nói xong đi.
Tùy Qua nhìn Cốc Ngạn Tuyết nói:
- Cốc cô nương, cô nói tiếp đi.
- Tôi muốn nói là, người kết thành mấy viên kim đan là có thật. Nhưng mà kết thành mấy viên kim đan xong thì cảnh giới của bọn họ chỉ dừng lại ở Kim Đan kỳ. Cũng không thể kết thành nguyên anh, cảnh giới võ học cũng không thể đột phá.
Cốc Ngạn Tuyết nói:
- Cho nên sau này không ai đi thử. Hơn nữa người vừa tập võ lại tu tiên cũng ít đi.
- Có nghe thấy không? Lão đại, đây chính là có vấn đề.
Tiểu Ngân Trùng nói ra:
- Cho dù kết thành hai viên, ba viên kim đan, tuy có thể cường hoành nhất thời, nhưng mà tiến cảnh chậm đi va dừng lại.
Tùy Qua không để ý đến tiểu Ngân Trùng nói chuyện, tiếp tục nhìn Cốc Ngạn Tuyết nói:
- Chiếu theo cô nói, thời đại của cô tập võ và tu tiên là hai chuyện khác nhau sao? Là hoàn toàn khác nhau?
- Đúng vậy a, tập võ cùng tu hành hoàn toàn khác nhau.
Cốc Ngạn Tuyết nói:
- Người tập võ cũng có thể thành tiên, cũng có được lực lượng cường đại. Nhưng mà người tập võ thì không có kim đan cùng nguyên anh.
- Đây đúng là kỳ!
Tùy Qua nghi ngờ nói:
- Tôi còn cho rằng các người tu hành cũng giống chúng tôi hiện tại. Hơn nữa người tập võ làm sao có thể cường đại như người tu tiên chứ?
- Cái này... Tôi cũng không biết.
Cốc Ngạn Tuyết nói:
- Tôi không có tu hành qua. Nhưng mà trong Thần Mộc Thành của chúng tôi người tập võ thậm chí so còn nhiều hơn người tu tiên, hơn nữa rất nhiều người tập võ lực lượng cường đại. Mạnh Dương chính là chiến sĩ võ chiến, mạnh phi thường, lực lượng của hắn còn mạnh hơn tu tiên giả Nguyên Anh kỳ nhiều, nhưng vẫn bị ma quỷ... Ai, tóm lại, chiến sĩ tập võ không kém gì tu tiên cả.
- A...... Đúng là khó có thể tưởng tượng.
Tùy Qua nhìn Cốc Ngạn Tuyết hỏi:
- Như vậy, cô hiểu võ học khi đó không?
- Tôi... Thực xin lỗi, tôi không có tu hành qua.
Cốc Ngạn Tuyết áy náy nói.
- Không có sao.
Tùy Qua khó dấu thất vọng nói, nếu như Cốc Ngạn Tuyết biết rõ võ học sánh ngang người tu đạo của thời đại kia, đối với Tùy Qua mà nói, không thể nghi ngờ là thu hoạch cực lớn.
Phải biết rằng người tập võ thời nay thực lực kém người tu tiên quá lớn.
Người tập võ tới Tiên Thiên kỳ đã xem như phượng mao lân giác, tuyệt đối không có khả năng có người tập võ sánh vai tu sĩ Nguyên Anh kỳ.
Đáng tiếc, Cốc Ngạn Tuyết không phải người tập võ, nàng không cách nào nói cho Tùy Qua biết võ học của thời đại đó.
Nhưng mà Tùy Qua cũng không phải không có thu hoạch.
Ít nhất hắn biết rõ kết thành nhiều viên kim đan không phải không có khả năng. Cho dù kết thành nhiều viên kim đan dường như không thể đột phá tiến lên phía trước. Cho nên Cốc Ngạn Tuyết nói vài câu chẳng khác gì xé rách màn đêm bao phủ Tùy Qua, giúp Tùy Qua càng thêm kiên định, nhưng đồng thời hắn cũng có nhiều nghi hoặc và hoang mang.
Thân thế Cốc Ngạn Tuyết khiến cho Tùy Qua nghi hoặc, nàng nói "Võ học " này khiến Tùy Qua hoang mang.