Tùy Qua không nói lời tàn nhẫn uy hiếp Nam Cung Hoàng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:
- Cho ta biết tin tức ta muốn biết, ta sẽ cho ngươi một thống khoái. Ngươi cũng biết, sống không bằng chết là chuyện thống khổ nhất, mà ta cũng không người thích hành hạ người khác.
Nam Cung Hoàng do dự chốc lát, sau đó thở dài một tiếng:
- Ngươi hỏi đi.
- Rất tốt.
Tùy Qua nói:
- Cho ta biết, thân thể của ngươi bị người ta hủy như thế nào, làm sao không chạy trốn?
- Ta nghĩ, các ngươi có lẽ đã suy đoán được một số thứ?
Nam Cung Hoàng nói:
- Thân thể của ta là Nam Cung Thái Nhất đánh bại. Bởi vì ta căn bản không nghĩ hắn sẽ đánh lén ta, cho nên ngay cả cơ hội thúc dục pháp bảo bổn mạng cũng không có.
- Vì sao Nam Cung Thái Nhất muốn động thủ với ngươi?
Tùy Qua lại hỏi:
- Hình như hắn không có lý do giết ngươi?
- Hắn bị ma vật phủ thân.
Nam Cung Hoàng nói:
- Chúng ta đã tìm được vị trí của Nhược Thủy Cung, ta kêu hắn không nên tùy tiện tiến vào, nhưng hắn nói trong Nhược Thủy Cung có lẽ có thứ gì đó, có thể giúp hắn tấn thăng lên tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, còn ta cũng có thể đột phá đến Nguyên Anh trung kỳ, thậm chí cảnh giới cao hơn. Đến lúc đó, Nam Cung thế gia chúng ta có thể đông sơn tái khởi. Sau đó, chúng ta mạnh mẽ tiến vào bên trong Nhược Thủy Cung, nhưng sau khi tiến vào, chúng ta nhanh chóng bị trận pháp ngăn cách, đợi đến khi gặp lại, hắn không nói nhiều, hạ đòn sát thủ đối với ta, sau đó ta lấy nguyên anh độn thuật chạy trốn, không ngờ lại rơi vào trong tay của ngươi.
- Ngươi rơi vào trong tay ta, cũng rất bình thường, cái này gọi là nhân quả tuần hoàn.
Tùy Qua bình thản nói:
- Địa đồ của hòn đảo này, ngươi có lẽ cũng có chứ, có thể cho biết ta không?
- Hiện giờ ta đã là tù nhân, ngươi cứ lấy địa đồ đi. Nhưng, ta cũng không sợ nói cho ngươi biết, cho dù ngươi có địa đồ, cũng đừng mơ tưởng rời khỏi nơi này!
Nam Cung Hoàng nói xong, lấy tinh thần lực ngưng tụ ra một bức địa đồ.
Tùy Qua cầm bức địa đồ luyện hóa, sáp nhập vào trong thế giới tinh thần của mình.
Sau khi có bức địa đồ của Nam Cung Hoàng, Tùy Qua không chỉ hiểu rõ cấu tạo của hòn đảo trung tâm này, hơn nữa kết hợp với bốn bức địa đồ khác, nhất thời trong đầu tạo thành một bức địa đồ Như Mộng Thủy cốc đầy đủ.
Đúng như đám người Tây Môn Huyền Tỗn đã nói, trong Như Mộng Thủy cốc phần lớn đều là mặt nước mịt mờ bao la, trong đó có năm đảo nhỏ, phân biệt ở phương vị khác nhau, hiện nay Tùy Qua đang ở chính là đảo nhỏ trung tâm. Giống như các đảo nhỏ khác, xung quanh và trên đảo nhỏ trung tâm đều có vô số trận pháp, cấm chế, một khi đụng phải, có thể khiến cho trận pháp cắn trả, cũng có thể rơi vào cạm bẫy.
Mà Nam Cung Hoàng nói Nhược Thủy Cung nằm dưới chân núi của đảo nhỏ trung tâm.
Trước mắt Tùy Qua đang ở bên ngoài đảo nhỏ, cách ngọn núi của Nhược Thủy Cung rất xa.
Nếu như dùng phi hành chi thuật tiến về phía trước, chắc chắn sẽ không mất nhiều thời gian, nhưng Tùy Qua không làm như vậy, bởi vì từ trên địa đồ có thể thấy, bất luận là trên mặt đất hay trong hư không, đều có vô số trận pháp đan chéo nhau, đều nằm trong phạm vi khống chế của trận pháp. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Tùy Qua và đám người Tây Môn Huyền Tỗn cùng tiến vào, lại bị đưa đến những nơi bất đồng.
Tùy Qua suy nghĩ một lát, cũng không vội tiến về hướng Nhược Thủy Cung, cho dù trong Nhược Thủy Cung thật sự có chỗ tốt, lực hấp dẫn đối với Tùy Qua cũng không quá lớn, bởi vì chỗ tốt lớn hơn cũng cần dùng tính mạng đánh đổi mới được. Như Nam Cung Hoàng nói, Nam Cung Thái Nhất đã bị ma vật phụ thân, thử nghĩ với tu vi của Nam Cung Thái Nhất cũng bị ma vật phụ thân, với tu vi cảnh giới trước mắt của Tùy Qua, chỉ sợ cũng không thể bảo đảm bình yên vô sự.
Ngoài ra, nếu như một thân một mình đến Nhược Thủy Cung, đụng đầu Nam Cung Thái Nhất, Tùy Qua cũng không có nắm chắc có thể đối phó được.
Thay vì như vậy, chi bằng yên lặng theo dõi kỳ biến, làm đâu chắc đấy.
Tùy Qua nhìn địa đồ, trên ngọn núi hắn đang ở cũng không có trận pháp và cấm chế lợi hại, cho nên hắn quyết định tạm thời ở lại chỗ này, nhưng hắn tính toán trèo lên đỉnh núi quan sát.
Cái này gọi là đứng chỗ cao nhìn được chỗ xa, Tùy Qua tính toán bò lên ngọn núi, xem xem tình huống rút cuộc như thế nào. Ngoài ra, Tùy Qua muốn trèo lên đỉnh núi, dùng thần niệm dò xét một chút, xem phía trên có càn khôn khác hay không, có đường đi khác hay không.
Tùy Qua vẫn không phi hành, mà đi bộ lên đỉnh núi, bởi vì hắn không muốn chọc tới bất kỳ cấm chế nào, đưa tới phiền toái không cần thiết.
Ở một nơi xa lạ, nguy cơ tứ phía, người khiêm nhường mới có thể sống lâu dài.
Nếu không, một khi trở thành đối tượng công kích của rất nhiều ma vật, hậu quả khó có thể tưởng tượng.
Huống chi, Tùy Qua đi bộ leo núi, cũng chỉ hao phí một chút thời gian mà thôi, đối với hắn mà nói, cũng không phải có cảm giác mệt chết, ngược lại có thể thừa cơ tiến thêm một bước thành lập liên lạc với cỏ cây xung quanh.
Mặc dù cỏ cây của Như Mộng Thủy cốc đều có chút “kiêu ngạo”, nhưng dưới uy thế của áo giáp Thanh Đế Mộc Hoàng vẫn không cách nào kháng cự, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn thần phục. Hơn nữa, một khi thần phục, Tùy Qua muốn dùng tinh thần lực cảm giác và tác động đến những cỏ cây này, cũng dễ dàng hơn nhiều.
Cho nên, trên đường leo núi Tùy Qua đã “thu phục” được rất nhiều cỏ cây.
Cỏ cây trên ngọn núi, cơ bản đều trở thành tai mắt của hắn.
Chỉ có điều ngọn núi này quá cao, Tùy Qua đánh giá cũng phải cao hơn vạn thước!
Một ngọn núi như vậy ở giới thế tục, có thể trực tiếp thay thế được ngọn núi cao nhất thế giới rồi.
Tùy Qua giống như con khỉ leo lên, rốt cục thành công trèo lên đỉnh núi.
Tùy Qua vốn cho rằng sau khi đến đỉnh núi, có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh, phạm vi nhìn sẽ trống trải, nhưng sự thật không phải như thế. Cho dù ở trên nóc ngọn núi cao vạn mét, nhìn thấy vẫn là hơi nước mù mịt, hơn nữa trên đỉnh đầu Tùy Qua, vẫn không nhìn thấy bầu trời và ánh sáng mặt trời. . .
Như Mộng Thủy cốc, xem ra chỗ này chỉ có hơi nước vĩnh hằng.
Tùy Qua không cam lòng, tiếp tục dùng thần niệm dò xét phía trước, đáng tiếc Tùy Qua nhanh chóng thất vọng, cho dù đề thăng tinh thần lực của hắn lên tới cực hạn, Tùy Qua vẫn không cách nào nhìn thấy điểm cuối của hơi nước phía trên.
Không gian trên ngọn núi cũng không lớn, chỉ có bán kính không tới ngàn mét vuông.
Nhắc tới cũng kỳ quái, ngọn núi cao như thế, Tùy Qua lại không cảm giác được độ chênh lệch nhiệt độ, cũng không cảm giác được không khí lưu động, không có gió, không có mây, không có chim thú.
Cũng may, trên đỉnh núi vẫn có cây cối tồn tại.