Một lát sau Tùy Qua bế Đường Vũ Khê đặt lên giường lớn.
Hắn đứng lên kéo màn, vừa quay người lại chợt nhìn thấy Đường Vũ Khê đã tỉnh giấc, đang đưa mắt nhìn hắn.
- Anh…anh không có ý tứ gì khác.
Tùy Qua vội vàng giải thích.
- Hì hì, em có nói anh có ý tứ gì khác sao?
Đường Vũ Khê ngọt ngào nói, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt:
- Kỳ thật em đã sớm tỉnh.
- Vậy làm sao em không nói sớm chứ.
Tùy Qua buồn bực nói, hắn cảm giác mình lại bị nàng đùa giỡn.
- Em chỉ muốn anh ôm em thêm chốc lát mà thôi.
Đường Vũ Khê nói:
- Khó được anh ôn nhu như thế, bộ dạng cẩn thận lại không có tà niệm trong lòng. Xem đi, em từng nói qua với anh, giữa nam nữ không nhất định chỉ có loại chuyện hư hỏng kia thôi.
Đường Vũ Khê vỗ vỗ lên giường, ý bảo hắn đi qua.
- Vũ Khê, thật ngại quá, anh không chú ý tới khoảng thời gian này em quá mệt mỏi.
Tùy Qua áy náy nói:
- Em nói đúng, ở chung với em anh thật không nên nghĩ tới loại chuyện hư hỏng kia.
- Không sao.
Đường Vũ Khê nói:
- Anh có quyết định của chính mình thì làm việc không cần phân tâm. Em cũng không muốn anh làm vậy, hơn nữa hiện tại anh làm đã rất khá, sự nghiệp của chúng ta đã bắt đầu đi lên đường phát triển đúng đắn…
Nói tới đây, nàng dừng lại nhìn hắn, theo sau đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng tiến tới.
Nhưng ngay lúc này, lại nghe được tiếng đập cửa ầm ĩ, hẳn là thanh âm đá cửa.
- Mẹ nó, mở cửa cho lão tử! Kháo! Phòng lão tử đặt trước mà tiện nhân kia lại dám chuyển cho người khác!
Ngoài cửa một thanh âm càn rỡ kêu gào, còn đá mạnh vào cửa.
- Ai nha…thật xin lỗi, tôi bồi thường tổn thất cho ngài theo quy định…a!
- Bồi thường mẹ mày, mày bồi thưởng nổi sao, loại mặt hàng như mày liếm cho tao cũng không xứng!
Thanh âm bên ngoài càng thêm càn quấy hung hăng!
Ngay cả Đường Vũ Khê cũng nhíu mày, người kia thật sự quá kiêu ngạo.
- Đừng đá nữa, mày là thứ ngu ngốc!
Lúc này Tùy Qua cũng nổi giận đi tới cửa quát.
Nhưng người bên ngoài căn bản không nghe, tiếp tục đá mạnh, cùng tiếng thét chói tai của nữ tiếp tân khi nãy.
- Muốn chết…
Tùy Qua hừ lạnh một tiếng, một cước đá vào trên cửa.
Một tiếng nổ vang, cánh cửa đột nhiên bay ra ngoài, mà người đá cửa cũng văng ra.
Một thanh niên tóc dài đeo kính đen, vẻ mặt hung hăng càn quấy bị ván cửa đụng lên tường.
Một cước này của Tùy Qua xem như đã lưu tình.
Nếu không thanh niên kia đã sớm hộc máu không thôi.
Bên cạnh thanh niên kia còn có hai cô gái, bên trong có một người tràn đầy nước mắt, tóc tai bù xù, chính là cô gái tiếp tân khi nãy. Một cô gái khác mặc trang phục cổ màu trắng, hơn nữa còn là nữ giả nam trang, rõ ràng là tạo hình của Giang Điềm Điềm trong phim ảnh. Bộ dáng cùng dáng người cô gái này xem như không tệ lắm.
Cô gái tiếp tân đang định bỏ chạy, không nghĩ tới thanh niên kia chộp lấy tóc của nàng, lôi nàng trở về lạnh lùng nói:
- Tiện nhân, mày đắc tội Kiệt thiếu có thể chạy dễ dàng như vậy sao!
- Buông nàng ra!
Lúc này Đường Vũ Khê chợt quát:
- Động tới phụ nữ, anh còn là đàn ông sao!
Thanh niên kia nhe răng cười, sau đó ánh mắt dừng trên người Đường Vũ Khê, cười tà:
- Nếu cô đám ứng cùng nữ nhân của tôi bồi đêm, tôi sẽ bỏ qua cho nó. Mẹ nó, lại dám đem phòng của bổn thiếu đưa cho người khác, quả thật là chán sống. Bổn thiếu dự tính mang theo bạn gái tới nơi này chơi trò chơi, ai biết hứng trí bị trộn lẫn…Đúng rồi, bổn thiếu Trần Kiệt, tiểu thư đừng quên.
- Tôi không có thói quen nhớ kỹ tên của một súc sinh.
Đường Vũ Khê lạnh lùng nói.
- Hắc hắc, đúng vậy, bổn thiếu chính là súc sinh.
Trần Kiệt liếm liếm môi, sau đó ánh mắt nhìn qua Tùy Qua:
- Tiểu tử, mày dám ở phòng của tao, còn dám mang theo nữ nhân xinh đẹp như vậy ở phòng của tao, còn dám mạo phạm tao. Mày nhất định phải chết, mày biết không? Cả tỉnh Minh Hải, hắc bạch lưỡng đạo không ai cứu được mày, mày nhất định phải chết!
- A, mày lợi hại như vậy?
Tùy Qua lạnh lùng nói:
- Nhanh chóng buông nàng ra, tao bồi thường tổn thất cho mày, sự tình cứ vậy bỏ qua.
Trần Kiệt dùng sức kéo tóc nữ tiếp tân khiến nàng đau đến thét chói tai:
- Tao nói rồi, người mạo phạm tao không cho thoát thân. Con nhỏ này dám mạo phạm tao như vậy nhất định phải thừa nhận lửa giận của tao. Đáng tiếc nó quá xấu, nếu không tao chơi xong vài lần là có thể thả nó con đường sống. Nhưng hiện tại nó phải quỳ xuống dập đầu cầu tao mới được. Nếu không tao sẽ khiến cho nó sống không bằng chết!
Hung hăng càn quấy!
Tùy Qua cùng Đường Vũ Khê từng thấy qua một ít kẻ hung hăng càn quấy, nhưng chưa bao giờ thấy quả kẻ hiêu trương tới mức độ này như Trần Kiệt.
Cũng bởi vì một gian phòng, lại muốn người khác quỳ xuống dập đầu cho mình.
Người như vậy thật sự hiêu trương tới cực điểm!
Lúc này bảo an khách sạn đã chạy tới.
Hai bảo an chứng kiến tình hình này lập tức vọt qua Trần Kiệt, hi vọng cứu nữ tiếp tân.
Phanh! Phanh!
Hai bảo an vừa xông lại, đột nhiên cô gái mặc trang phục cổ bên cạnh Trần Kiệt liên tục đá ra hai cước, hai bảo an bị đá ngất ngay tại chỗ.
Tùy Qua thoáng kinh ngạc, không nghĩ tới cô gái mà Trần Kiệt mang đến còn biết công phu.
Hơn nữa còn là tu vi luyện khí trung kỳ!
Càng quỷ dị chính là vừa rồi Tùy Qua không nhận ra nàng biết công phu.
Trần Kiệt ha ha cười, xoắn tóc của nữ tiếp tân nhấn đầu nàng xuống đất, muốn dùng chân giẫm lên, nói:
- Cho mày liếm mày nhất định phải liếm!
Đúng lúc này Tùy Qua tung ra một cước, đẩy ra chân Trần Kiệt, sau đó triển khai Thiên Biến Tróc Trùng Thủ, đem nữ tiếp tân cứu thoát khỏi tay Trần Kiệt.
Nhưng trong lúc giao thủ, Tùy Qua nhất thời phát hiện Trần Kiệt cũng biết công phu, hơn nữa đạt tới luyện khí sơ kỳ.
Đối với một công tử ca mà nói, tu vi luyện khí sơ kỳ đã thật không tệ lắm.
- Cô đi đi.
Tùy Qua nhìn nữ tiếp tân nói.
Nữ tiếp tân như được đại xá, vội vàng bỏ chạy.
- Mày dám thả nó?
Trần Kiệt nhìn Tùy Qua cười lạnh nói:
- Mày lại dám thả nó? Tốt lắm, xem ra mày thật sự muốn chết.
- Bệnh thần kinh!
Đường Vũ Khê mắng một câu, sau đó nhìn Tùy Qua nói:
- Bỏ đi, chúng ta đi thôi, mặc kệ thứ bệnh thần kinh này.
Tùy Qua nghĩ nghĩ cũng đúng, bầu không khí tốt đẹp bị kẻ này phá hủy, cho dù có giết hắn cũng vô nghĩa.
Nhưng hai người vừa định đi, đối phương lại không có dự tính cho họ rời khỏi.
Trần Kiệt phất phất tay, cô gái mặc nam trang cổ đại liền ngăn trước mặt Tùy Qua.
- Mày! Nhất định phải quỳ xuống cho tao, sau đó phục lạy cầu xin tha thứ!
Trần Kiệt nhìn Tùy Qua kêu gào nói.
Tùy Qua không để ý tới Trần Kiệt, tên kia là một bệnh thần kinh, một bệnh thần kinh tự cho mình là đúng mà thôi.
Ánh mắt Tùy Qua dừng trên người cô gái chặn đường, hỏi:
- Vốn là giai nhân, vì sao phải nối giáo cho giặc?