Tang Thiên dùng thần niệm trao đổi thật nhanh:
- Cậu còn có tiềm lực hơn so với tôi! Ngày sau giúp tôi san bằng Thiên Ngu sơn là được! Đừng nói nhảm, đều chết ở đây mới là ngu xuẩn nhất. Huống chi Tang Thiên này từng trải qua bao cuộc chiến, không dễ chết như vậy!
- Anh không dễ chết, tôi cũng không dễ chết như vậy. Tôi còn có chuẩn bị ở sau!
Tùy Qua đương nhiên không chịu một mình thoát thân.
Nhưng vào lúc này bốn bàn tay đột nhiên từ bốn phía đánh úp tới.
Trong phút chốc, Tùy Qua cảm giác được thiên địa như bị cấm cố, thân thể bị bốn đạo lực lượng vô cùng mạnh mẽ đè ép, cương khí quanh thân không cách nào vận chuyển, đừng nói chi tới đào thoát!
- Mẹ nó! Mấy lão quái vật này quá mạnh mẽ!
Trong lòng Tùy Qua cảm thán một tiếng:
- Đám lão quái vật phường hội quá mạnh, chỉ sợ đã bước chân vào nguyên anh kỳ!
Mặc dù hắn cùng Tang Thiên có khả năng thông thiên, chỉ sợ hôm nay chạy trời không khỏi nắng!
Người đi trong giang hồ, khó tránh không nếm đao.
Tu hành giới so với giang hồ thế tục càng thêm hung hiểm ngàn lần, vạn lần.
Mặc dù tu hành giới xuống dốc, nhưng vẫn ngọa hổ tàng long, không biết có bao nhiêu lão bất tử ẩn nấp bên trong.
Hôm nay Tùy Qua không thể xử lý Ngu Kế Đô, ngược lại còn dẫn dắt đám lão quái vật sau lưng hắn đi ra.
Đương nhiên, bên trong có một lão quái vật là lão tử của Ngu Kế Đô, hắn tự nhiên sẽ không trơ mắt nhìn con trai kiệt xuất nhất của mình bị Tùy Qua xử lý, cho dù hắn có chỗ băn khoăn đối với nữ ma đầu sau lưng Tùy Qua.
Đáng tiếc chính là chỗ dựa vững chắc của Tùy Qua không hiện thân.
Vì thế Ngu Thiên Tàn không còn băn khoăn, lập tức quyết định xử lý Tùy Qua lẫn Tang Thiên.
Thân thể Tang Thiên lóe sáng kim quang.
Thanh Đế Mộc Hoàng giáp trụ trên thân Tùy Qua cũng sáng lóe thanh quang.
Nếu chuyện tử vong không cách nào tránh né, như vậy cũng phải dùng phương thức lừng lẫy nhất chết đi!
Mặc dù hai người không trao đổi, nhưng cùng chung một ý tưởng, nếu không thể phá vây, liền tự bạo tu vi, hồn phách mai một, miễn cho hồn phách rơi vào tay đám lão quái vật sẽ bị tra tấn vĩnh viễn.
Tuyệt vọng tràn ngập khắp thiên địa.
Những cỏ cây trụi lủi trong dãy núi tựa hồ cũng tản ra chân khí cô tịch.
Trong không gian, bốn bàn tay khổng lồ cùng thân hình Tùy Qua lẫn Tang Thiên đều tản ra quang mang chói mắt.
Nhưng đúng lúc này, màu sắc trên không trung đột nhiên thay đổi, biến thành muôn màu, trở nên dị thường mộng ảo, ngay cả thời gian như kéo dài chậm chạp. Bây giờ vẫn còn là sáng sớm, nhưng trên bầu trời lại xuất hiện hà quang.
Ngũ sắc hà quang!
Vô cùng tươi đẹp rực rỡ.
Cả không trung tựa hồ bị ngũ sắc quang mang chiếu sáng.
Hà quang ngàn dặm, ban lan đầy trời.
Cũng thắp sáng hi vọng trong lòng Tùy Qua.
Ngũ thải ban lan vừa xuất hiện, lập tức hấp dẫn lực chú ý của toàn bộ mọi người.
Mặc dù là Tang Thiên cũng không ngoại lệ.
Đây là ngũ sắc quang mang, Tang Thiên chưa từng được nhìn thấy.
Bên trong quang mang, một đạo bạch sắc thân ảnh uyển chuyển ngự kiếm từ trên trời giáng xuống, như tiên nữ hạ phàm từ thiên ngoại thiên, tiên nữ khẽ mở môi thơm, quát:
- Hà Quang Vạn Đạo!
- Lão bà! Em rốt cục tới cứu anh đây!
Dưới sự kích động, Tùy Qua nhìn thân ảnh bạch sắc kia hô to.
Tang Thiên đứng một bên nhất thời lộ ra biểu tình dở khóc dở cười.
Tùy Qua vốn nghĩ Hà Quang Vạn Đạo vừa ra, sẽ có một hồi đại chiến kinh thiên động địa, nhưng chỉ chốc lát ngũ sắc quang mang lại thu liễm, bàn tay của bốn lão quái vật cũng biến mất không thấy.
- Lão bà…ủa sao không phải lão bà của tôi đây?
Tùy Qua chợt phát hiện mình nhận lầm người, vì vậy quay đầu nhìn Tang Thiên, cảm thấy xấu hổ. Tiên nữ từ trên trời giáng xuống thật sự không phải đại chỗ dựa vững chắc Khổng Bạch Huyên mà hắn ngày nhớ đêm mong, mà là Lạc Thanh Liên.
Đáng thương cho Tùy Qua đồng học lại thêm một lần nhận lầm người.
Nhưng hiện tại khí thế của Lạc Thanh Liên lại cường đại hơn trước kia mấy chục lần.
Tang Thiên thở dài một tiếng, nói:
- Vừa rồi tôi đã định nhắc nhở cậu.
Lạc Thanh Liên vẫn không để ý tới Tùy Qua, chỉ thần tình lạnh nhạt nhìn hư không.
- Khổng Bạch Huyên! Ngươi rốt cục hiện thân!
Trong hư không lại vang ra thanh âm Ngu Thiên Tàn:
- Nhưng ngươi lấy phương thức nguyên thần phụ thể xuất hiện, nghĩ có thể làm chúng ta rút lui sao? Vậy thật quá xem thường Thiên Ngu sơn chúng ta!
- Nếu chân thân của ta hàng lâm, ngươi còn có cơ hội nói chuyện sao?
Ngữ khí Lạc Thanh Liên đột nhiên dị thường cường thế, thậm chí rất có khí phách, tựa hồ nàng không phải Lạc Thanh Liên mà chính là nữ ma đầu Khổng Bạch Huyên luôn làm người kinh sợ.
Trong hư không trầm mặc một trận, sau đó vang lên thanh âm của Ngu Thiên Tàn:
- Xem ra chân thân của ngươi không cách nào tiến đến!
Biểu tình Lạc Thanh Liên bình tĩnh:
- Muốn chiến sao?
Sau một lát, áp lực chung quanh chợt biến mất.
Tùy Qua biết bốn lão quái vật đã rút lui.
Lạc Thanh Liên xuất hiện lại chấn nhiếp đám lão quái vật kia.
- Tùy lão đệ, tôi đi trước.
Tang Thiên hiển nhiên không muốn làm bóng đèn, vẫy vẫy tay biến mất không thấy.
Tùy Qua nhìn Lạc Thanh Liên, hoặc gọi là Khổng Bạch Huyên.
Hẳn là Khổng Bạch Huyên!
Tùy Qua nghĩ thầm, bởi vì chỉ có Khổng Bạch Huyên mới có thể mạnh mẽ như vậy, làm kinh sợ đám lão quái vật kia.
Xem ra nàng cũng không vô tình đối với hắn, điều này làm nội tâm hắn cảm thấy có chút an ủi.
Nếu như nói trước kia nàng cứu hắn là vì mưu đồ Hồng Mông Thạch, nhưng lần này nàng xuất hiện với phương thức như thế, đại khái đơn thuần là vì giữ gìn hắn. Xem ra một câu một đêm vợ chồng trăm ngày ân, lời này thật sự là không sai, nhưng Khổng Bạch Huyên tựa hồ cũng không quên bỏ hắn.
Nhìn một lát, Tùy Qua đang định nói chuyện, nhưng khí thế trên người Lạc Thanh Liên đột nhiên biến đổi, sau đó quay sang nói:
- Nàng đi rồi.
Trong lòng Tùy Qua uể oải, như mất đi điều gì đó, chợt không cam lòng hỏi lại:
- Lạc tổ trưởng, rốt cục cô có quan hệ thế nào với nàng?
- Không thể trả lời.
Lạc Thanh Liên thản nhiên nói, xoay người muốn đi.
Tùy Qua ngăn cản, dùng ngữ khí gần như cầu xin nói:
- Nàng rất trọng yếu đối với tôi!
- Đó là chuyện của anh.
Trên mặt Lạc Thanh Liên hiện lên biểu tình chán ghét.
Cũng không chính xác là chán ghét.
Hiện tại nàng tựa hồ thật không thích nhìn thấy Tùy Qua.
Tùy Qua thoáng sững sờ, rốt cục cũng không miễn cưỡng đối phương, nhìn nàng ngự kiếm biến mất trên không trung.
Tùy Qua thở dài, thân hình dừng trên đỉnh núi, vân gỗ trên người tản mát ra thanh quang dịu dàng.
Thật lâu sau hắn bay lên trời, rời khỏi ngọn núi kia.
Khi hắn rời đi, cỏ cây trụi lủi lại một lần nữa tách ra chồi non mới.
Khi trở lại Đông Giang đã là giữa trưa.
Đường Vũ Khê lo lắng Tùy Qua, vẫn ở nhà chưa đi làm, đi tới đi lui trong phòng, nhìn thấy hắn quay về, lập tức nhào vào trong lòng hắn, gắt giọng:
- Anh là đồ ngốc, đi đánh nhau sao đi lâu như vậy, đến bây giờ mới trở về? Anh có biết em lo lắng bao nhiêu không!