- Anh thật sự tâm đen, lại mở miệng đòi một phần ba tài sản của người ta.
Đường Vũ Khê nói, nàng đứng không xa nên nghe được lời nói chuyện của ba người.
- Nếu không nể tình hắn còn là một người, chỉ sợ không chỉ là một phần ba thôi. Hạnh phúc vô giá, không trả giá đắt muốn lấy được hạnh phúc, không phải là chuyện dễ dàng.
Tùy Qua nói:
- Huống hồ anh thu chẩn kim không vì mình, xem như thay hắn làm việc thiện đi. Anh nghĩ em nhớ mục tiêu của anh, anh chưa từng buông tha đâu.
- Nghe anh nói vậy thì em an tâm.
Đường Vũ Khê nói:
- Thật lo lắng tài sản sẽ làm cho anh bị lạc chính mình.
- Em có thể làm anh bị lạc, nhưng tài sản không thể.
- A…
Trời chiều chói lọi, thân ảnh hai người dung hợp vào bãi cát, nước sông cùng ánh nắng chiều, giống như một bức họa cuộn tròn.
Buổi tối khi Tùy Qua quay về nơi ở, phát hiện trước cửa đỗ một chiếc xe.
Cửa kính xe nửa mở, bên trong xe có ánh lửa chợt lóe, có người đang hút thuốc.
Tùy Qua đi về phía cửa.
Cửa xe mở ra, một người đem tàn thuốc bắn rơi xuống mặt cỏ, từ trong xe đi ra.
Người kia không ngờ là Dương Sâm.
Tình địch, bại tướng dưới tay hắn.
Làm người thắng lợi, Tùy Qua rất thích ý đứng trước mặt Dương Sâm.
Diễu võ giương oai, là đàn ông đều thích làm chuyện này.
- Chúng ta có thể nói chuyện một chút không?
Dương Sâm nhìn Tùy Qua nói.
- Đương nhiên có thể.
Tùy Qua đáp:
- Nhưng mời anh trực tiếp một chút, miễn cho lãng phí thời gian lẫn nhau, đúng không?
- Không chiếm bao nhiêu thời gian.
Dương Sâm nói:
- Hai trăm triệu! Anh rời khỏi Vũ Khê.
- Anh quả nhiên thật trực tiếp.
Tùy Qua đáp:
- Nhưng tôi sẽ không đáp ứng.
- Ngại tiền ít?
- Không phải.
Tùy Qua nói:
- Hai trăm triệu muốn tôi rời khỏi một cô gái, giá cả này đã thật cao.
- Vậy anh muốn cái gì?
Dương Sâm hỏi.
- Đường Vũ Khê thật sự giá trị hai trăm triệu sao?
Tùy Qua hỏi:
- Mục đích của anh là vì Đường gia đi.
- Đương nhiên.
Dương Sâm cũng không tránh né vấn đề này:
- Có Đường gia ủng hộ, chẳng khác nào có thị trường quân đội. Thị trường này rất lớn, cho nên tôi không để ý dùng hai trăm triệu thu mua anh.
- Ân, hiểu được.
Tùy Qua nói:
- Nhưng tôi vẫn không thể đáp ứng anh.
- Tôi biết anh có một nhà xưởng dược nhỏ, có chút tiềm lực phát triển, nhưng ở trong mắt tôi nó không tính là gì.
Dương Sâm nói:
- Thị trường ngành sản xuất y dược đích xác rất lớn, rất rộng, nhưng người không hiểu quy củ giống như anh mạo muội tiến vào, sớm hay muộn sẽ bị lật thuyền.
- Không sao, không hiểu quy củ, có thể chế định quy củ thôi.
Tùy Qua thản nhiên nói.
- Xem ra là anh không biết chữ chết viết như thế nào!
Dương Sâm cười lạnh nói:
- Xem ra tôi cũng không cần lãng phí hai trăm triệu kia. Không cần qua bao lâu, anh sẽ hai bàn tay trắng, khi đó chỉ sợ cho anh hai trăm vạn, hai mươi vạn anh đều cũng cảm kích tôi.
- Loại tình huống như lời anh nói chỉ sợ là sẽ không thành hiện thực.
Tùy Qua không cho là đúng nói.
- Mỏi mắt mong chờ đi.
Dương Sâm nói, xoay người kéo cửa xe:
- Ngành sản xuất y dược, bên trong nước rất sâu! Để ý đừng chết đuối.
Nói xong Dương Sâm lái xe nhanh chóng đi xa, biến mất trong màn đêm.
Ngành sản xuất y dược, nước rất sâu?
Rốt cục sâu bao nhiêu đây?
Tùy Qua nhớ rõ lời này hình như Phùng Thiên Minh có nói qua. Hiện tại, lời của Dương Sâm cũng giống như vậy.
Một là lưu manh thường xen lẫn trong chức nghiệp sản xuất y dược, một là thái tử gia Dương thị gia tộc. Hai người đều nói lời giống nhau, nói rõ lời này thật sự không chỉ là vô căn cứ.
Tùy Qua tiếp nhận công ty dược nghiệp Hoa Sinh, sau đó đẩy ra Đế Ngọc Cao chính là vì “thử nước”.
Nhưng lần này còn chưa thử được nước bao sâu, đã đem thủy quỷ đưa tới.
Sử Vạn Hào, Lục Hổ bị Tùy Qua xử lý chính là một trong số đó. Tựa hồ khối y dược này thật là thịt Đường Tăng, ai cũng muốn cắn một ngụm. Nhưng rốt cục nước bao sâu đây? Cho tới bây giờ Tùy Qua còn chưa nhận được đáp án.
Tựa hồ Dương Sâm lờ mờ biết được một chút tin tức, nhưng hắn sẽ không nói với Tùy Qua.
Cho dù việc này làm Tùy Qua có chút khó hiểu, nhưng rất nhanh hắn cũng không thèm để ý. Ngày mai là ngày “đỡ đẻ” cho Xa Mã Chi, hắn không muốn đem tâm tư đặt vào địa phương khác. Mặt khác Tùy Qua tính toán ngài mai đưa Đường Vũ Khê đến nhà ấm, nói cho nàng biết bí mật của mình. Dù sao Đường Vũ Khê vì hắn đã cùng người nhà “tan vỡ”, nếu Tùy Qua gạt nàng, không khỏi có chút lòng dạ hẹp hòi.
Sau khi trở về phòng, Tùy Qua rất nhanh đã đi vào trạng thái tĩnh tâm điều tức, toàn lực chuẩn bị cho công việc ngày mai.
Bóng đêm càng lúc càng nùng.
Lúc này đã là đêm khuya, mặc dù là nội thành cũng đã yên tĩnh trở lại, thật nhiều người đã sớm đi vào giấc ngủ.
Bên trong một căn hộ xa hoa, Trữ Bội mặc áo ngủ tơ tằm đã ngủ say. Váy ngủ của nàng đều là tơ tằm, bởi vì nàng cần dùng đủ biện pháp kích thích giác quan người đàn ông bên cạnh mới có thể giúp cho hắn khởi lên hùng phong của đàn ông.
Vốn hôm nay là ngày kỷ niệm của nàng cùng Dương Chấn Thanh, muốn cho hắn một nỗi vui mừng kích thích, ai biết hai người hứng trí bừng bừng mang theo viên thuốc cùng mũ đi ra bờ sông thể nghiệm xe chấn, nhưng suýt nữa đem ba hồn bảy vía của Dương Chấn Thanh chấn xuất khỏi thân thể. Cũng may mạng của Dương Chấn Thanh còn chưa tới tuyệt lộ, gặp được một Đông y y thuật cao siêu, nhờ vậy mới biến nguy thành an. Nhưng đã xảy ra chuyện như vậy, Trữ Bội tự nhiên không có khả năng tiếp tục chơi trò thể nghiệm gì mới với Dương Chấn Thanh.
Nhưng ngay lúc nàng ngủ được mơ mơ màng màng, phần eo lại bị vật gì cứng rắn đội lên, hơn nữa một đôi tay quen thuộc bắt đầu không thành thật vuốt trên người nàng.
Trữ Bội theo bản năng hừ nhẹ hai tiếng, động tác đôi tay kia càng lúc càng lớn.
Hạn hán đã lâu gặp cam lồ đương nhiên làm nhiệt tình bị điều động, nàng đang định mạnh mẽ phối hợp, đột nhiên cả kinh, sau đó “ba” một tiếng bật đèn bàn, đẩy bàn tay của Dương Chấn Thanh, mắng:
- Dương Chấn Thanh, ông có phải không muốn sống chăng! Đúng vậy, bà cô thật sự đang ở tuổi thọ như lang như hổ, đích xác cũng muốn thân mật cá nước với ông, nhưng bà cô cũng không muốn ông liều mạng! Buổi chiều thật vất vả ông mới nhặt về một mạng, lúc này còn tiếp tục uống thuốc trợ hứng, ông thật sự là t*ng trùng lên não hay sao!
- Còn nữa, bà cô gả cho ông cũng không nghĩ muốn ông chết sớm một chút để thừa kế di sản của ông. Nếu không phải tôi bị tên khốn kiếp Vương Phong lừa gạt, cảm thấy lão nam nhân như ông đáng tin cậy hơn một chút, tôi sao chịu gả cho ông! Cho nên, ông bình tĩnh một chút cho tôi, tôi còn chưa muốn phải vì ông thủ tiết!
Dương Chấn Thanh bị cô vợ trẻ chỉ vào mũi hung hăng mắng một trận, có chút uất ức nói:
- Tôi không có uống mấy thứ kia, tôi cũng không muốn chết sớm như vậy, còn có tiền đồ thật tốt chờ tôi đâu. Huống chi nếu tôi chết sớm, em lấy tiền của tôi đi bao nuôi tiểu bạch kiểm, tôi không phải chết uất ức lắm hay sao.