Tuỳ Qua lại oanh thêm một quyền về phía Tuỳ Qua, Đế Phàm lại tiếp tục né tránh dễ dàng, đang lúc muốn mở miệng chế nhạo lần nữa, không ngờ Tuỳ Qua đột nhiên biến mất, hoá thành một con đại điêu, xuất hiện sau lưng Đế Phàm nhanh như chớp, tốc độ thân pháp của hắn trong nháy mắt đã hơn hẳn Đế Phàm, sau đó trên móng vuốt của con đại điêu do Tuỳ Qua biến thành lại phóng ra một cái vuốt nhọn màu đỏ, hung hăng chém về phía hư ảnh nguyên anh trên đỉnh đầu của Đế Phàm.
Cái vuốt nhọn này, chính là do chấn linh sử biến thành.
Nhanh và bén nhọn tới mức không cách nào hình dung được.
Một chiêu này, không chỉ ẩn chứa tốc độ Tuỳ Qua thúc động phong lôi sí, hơn nữa còn kèm theo toàn bộ lĩnh ngộ của hắn đối với chấn linh sử, trong nháy mắt khi xuất thủ, hư ảnh của tiên viên chân nhân đột nhiên xuất hiện sau lưng của hắn, thoạt nhìn giống hệt như do tiên viên chân nhân chém ra một chiêu uy thế ác liệt này.
Chấn linh sử, vốn thích hợp cho việc đột kích, sau đó nhờ tác dụng khiến nguyên anh và chân thân của đối phương mất đi liên hệ trong nháy mắt mà giết chết đối phương.
Tuỳ Qua vốn định tạo ra cách thích hợp để đối phó với Đế Phàm, nhưng Đế Phàm thật sự quá mạnh, dễ dàng hoá giải những thế tiến công của hắn lúc trước, khiến cho Tuỳ Qua căn bản không cách nào nhìn thấu thực lực chân chính của Đế Phàm, nếu đã không thể nhìn rõ thực lực của đối phương, thì lấy gì để giết được hắn?
Nhịn không ra sơ hở, thì chỉ có thể ép đối phương tự lộ sơ hở, không nhìn rõ thực lực, thì cách duy nhất chính là có thể ép đối phương lộ ra thực lực thật sự mà thôi!
Mũi nhọn do chấn linh sử biến thành xé rách cả không gian, dùng một tốc độ nhanh tới mức không thể hình dung nổi lướt qua đỉnh đầu của Đế Phàm.
Cho dù là Đế Phàm đi nữa cũng không cách nào tránh được một chiêu này của Tuỳ Qua, vốn theo như Đế Phàm thấy thì một chiêu này của Tuỳ Qua có vẻ không phải đòn tấn công nhanh nhất mà hắn từng thấy qua, nhưng quỹ tích chém qua vô cùng quỷ dị của nó lại giống như phong toả hết đường né tránh của hắn, giống như dù cho hắn có tránh đi đường nào đi nữa thì đều không thoát khỏi nó vậy, chuyện này khiến cho Đế Phàm lần đầu cảm thấy chấn kinh không thôi.
Nhưng Đế Phàm cũng không biết, một kích này của Tuỳ Qua lợi hại cỡ nào, vì một kích này là do tiên viên chân nhân tạo ra. Mặc dù Đế Phàm rất lời hại, cũng coi như kẻ nổi bật nhất trong số tâm ma, nhưng để so với tiên viên chân nhân thì bất quá chỉ như ánh sáng đom đóm đứng trước trăng vàng mà thôi. Cho dù một kích này của Tuỳ Qua không thể phát huy ra được nổi một phần trăm thực lực của tiên viên chân nhân, nhưng bởi vì Tuỳ Qua đã lĩnh ngộ ra tinh tuý ẩn bên trong, cho nên khiến Đế Phàm không thể tránh né được.
Khiến Đế Phàm cảm thấy kỳ lạ chính là một kích này của Tuỳ Qua đã vô cùng lợi hại, nhưng khi không lại không tấn công thân thể của hắn, khiến Đế Phàm không thể đoán ra ý đồ của Tuỳ Qua. Chỉ sau một hồi, Đế Phàm liền hiểu ra âm mưu của Tuỳ Qua là gì, bởi vì đột nhiên hắn cảm thấy nguyên anh bên trong cơ thể bỗng nhiên rung lên, có một thoáng hoàn toàn không cách nào phối hợp hoàn toàn cùng chân thân, đầu óc quay cuồng đau nhức.
- Đáng chết!
Đế Phàm tức giận quát lên một tiếng. Tuỳ Qua hoá thân thành đại điêu, sau đó dùng chấn linh sử đột kích, rõ ràng là đang cố gắng cắt đứt sự liên hệ giữa nguyên anh và thân thể của hắn, chuyện này khiến cho Đế Phàm vô cùng tức giận, bởi vì hắn rốt cuộc cũng hiểu rõ vì sao Tuỳ Qua lại có thể dễ dàng giết chết đám tâm ma tu vi nguyên anh kỳ kia rồi, bởi vì món pháp bảo này của Tuỳ Qua cư nhiên có thể chém đứt sự liên hệ giữa nguyên anh và thân thể, quả thật là lợi khí đánh lén!
Đế Phàm phân tích chuẩn xác, nhưng hắn cũng không biết là Tuỳ Qua có thể cắt đứt sự liên hệ giữa nguyên anh và thân thể của đối thủ, không chỉ vì dựa vào chấn linh sử không thôi, một phần cũng là vì tu vi tinh thần lực của bản thân hắn đã đạt tới cảnh giới siêu việt tu vi nguyên anh kỳ rồi. Nguyên anh, vốn chính là do tinh hoa do tinh thần lực của tu hành giả ngưng tụ mà thành, muốn có thể cắt đứt sự liên hệ giữa nguyên anh và thân thể, nhất định phải có một thân tu vi tinh thần lực cực kỳ cường đại mới được. Mà tu vi tinh thần lực của Tuỳ Qua bây giờ đã ngấp nghé tầng thứ bảy cua thiên tinh tâm công, vậy cho nên vừa rồi mới có thể dễ dàng cắt đứt nguyên anh hư ảnh của tu sĩ nguyên anh sơ và trung kỳ.
Đáng tiếc chính là, tu vi của Đế Phàm không phải là nguyên anh trung kỳ, mà là nguyên ảnh hậu kỳ tử anh cảnh.
Cho nên, chấn linh sử của Tuỳ Qua mặc dù rất lợi hại, nhưng cũng không thể chém đứt hư ảnh nguyên anh của Đế Phàm, chỉ có thể chém được một phần nguyên anh của hắn, mặc dù vậy đi nữa, nhưng cũng đủ để tạo thành ảnh hưởng với Đế Phàm, vậy nên sau khi Đế Phàm thu nguyên anh hư ảnh vào trong đầu thì Tuỳ Qua đã nhân lúc tâm thần của hắn bị thương tổn mà hung hăng nện một trảo vào giữa ngực của hắn, mỗi một chiêu đều xuất toàn lực ra tay, mang theo lực lượng và quyền ý của thảo mộc câu hủ.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Trên người Đế Phàm liên tục phát ra tiếng nổ mạnh, cả người không ngừng bay ngược về sau, sắc mặt càng lúc càng trở nên khó coi, sát khí cũng càng lúc càng nồng đậm hơn.
Rõ ràng, Đế Phàm đã thực sự nổi giận rồi.
Thân là kẻ đứng đầu trong nguyên anh kỳ, hắn căn bản không thèm để Tuỳ Qua vào mắt, muốn dùng chiến thuật đùa giỡn rồi từ từ giết chết Tuỳ Qua, lại không ngờ được cư nhiên lại bị Tuỳ Qua thi triển sát chiêu đánh lén thành công, liên tục tấn công hắn.
Bất quá, Tuỳ Qua cũng biết lần đánh lén vừa rồi cũng không đả thương được căn cơ của Đế Phàm, cho nên một loại những công kích tiếp theo sau này của hắn cũng không thể giết được Đế Phàm, nhưng Tuỳ Qua vẫn kiên trì tiến hành đột kích tới cuối cùng, là bởi vì hắn muốn chọc giận Đế Phàm, khiến hắn thực sự nổi giận!
Cho dù khi Đế Phàm tức giận thì lực lượng phóng ra sẽ càng thêm khủng bố, nhưng ít nhất Tuỳ Qua có thể nhìn rõ thực lực thật sự của hắn, nếu như có thể đủ sức chèo chống qua được, thì có thể tìm ra sơ hở của hắn, rồi cho một kích trí mạng.
Chỉ là, một khi Đế Phàm bị chọc giận triệt để, thì sẽ lợi hại tới mức nào?
Trong lòng Tuỳ Qua thật sự không biết chút nào.
- Tiểu tử, ngươi đã thật sự chọc giận ta rồi! Hống!
Ngay lúc Tuỳ Qua đánh một trăm quyền lên người Đế Phàm, Đế Phàm đột nhiên tức giận gầm lên một tiếng, từ trong thân thể có vô số kiếm khí được phóng ra, kiếm khí cường đại cùng khí thế không ai bì nổi toát ra từ trên người Đế Phàm, chấn cho Tuỳ Qua bắn ngược ra ngoài.
Đỉnh đầu của Đế Phàm lại xuất hiện hư ảnh nguyên anh lần nữa.
Hiển nhiên, tên này đã hoàn toàn khôi phục lại như cũ sau khi bị Tuỳ Qua đánh lén.