- Nếu Long Đằng có chức trách giám sát thiên hạ, như vậy tự nhiên phải đối xử bình đẳng với quan chức. Nói cách khác, xuất hiện gián điệp, hay quân bán nước, chẳng phải là công tác của chúng tôi không đầy đủ sao?
Tùy Qua thoáng sững sờ, chợt hiểu ra, nói:
- Nguyên lai các vị một bên bảo hộ, một bên giám sát sao.
- Đây chỉ là do cậu đoán.
Tang Thiên không phủ nhận:
- Còn có một nguyên nhân khác. Tôi biết trong những người mà chúng tôi bảo hộ, có không ít kẻ là đồ rác rưởi, nhưng cậu cảm thấy chỉ cần đổi một nhóm người thì sẽ tốt hơn sao? Sẽ sao?
- Sẽ không!
Tùy Qua trầm ngâm chỉ chốc lát mới phun ra hai chữ này.
Chính trị luôn là một chảo nhuộm lớn, người thanh liêm đi vào cũng biến thành dơ bẩn không chịu nổi. Giống như lời của Cao Phong cùng Giang Đào đã nói, sau khi mưa dầm thấm đất, tự nhiên cũng sẽ biến thành người như thế.
- Nước quá trong ắt không có cá ah.
Tang Thiên thở dài một tiếng:
- Trong lịch sử mấy ngàn năm qua của Hoa Hạ, lịch sử quan trường bao nhiêu, đáng tiếc chính là tích lũy xuống chỉ là những tập tục xấu, kém cỏi, nhưng lại bị những người trong quan trường phẩm vị ra mùi ngon, nhưng làm cho nhân dân quần chúng cảm thấy cực kỳ ghê tởm. Nhưng băng đông lạnh ba xích làm sao có thể tan rã trong một ngày, thói hư tật xấu mấy ngàn năm không phải dùng mấy chục năm là có thể thay đổi. Huống chi thân ở địa vị cao, ai có thể chân chính thanh liêm như nước? Nếu bản chất như thế, Long Đằng làm sao có thể thay đổi. Mà chuyện chúng ta có thể làm, chính là không để xuất hiện quân bán nước hay Hán gian, bởi vì thịt có thối cũng phải thối trong nồi, há có thể tiện nghi cho người ngoại tộc!
Tùy Qua có thể cảm giác được tâm tình bất đắc dĩ của Tang Thiên, cũng bắt đầu lý giải được sự vô lực của hắn.
Đích xác tập tục xấu trong quan trường suốt mấy ngàn năm qua của Hoa Hạ, mới tạo ra kiểu vận mệnh cùng quan chức quan trường vặn vẹo như hôm nay, đây là chuyện mà không phải có thể xử lý được trong một sớm một chiều, hoặc là xử trí vài tham quan là có thể giải quyết.
Vô quan không tham.
Xử trí một người có lẽ sẽ sinh ra thêm hai người.
Cho nên vấn đề chính trị, vĩnh viễn đều dơ bẩn không chịu nổi, loại hiện tượng này cũng không chỉ có Hoa Hạ mới phạm phải.
Ngay cả Tang Thiên khi nói tới những chuyện như vậy cũng có cảm giác khó chịu, bởi vì hắn biết rõ nguyên nhân bên trong, nhưng không thể tránh né mà không tiếp xúc tới những người chuyên đùa bỡn chính trị. Bởi vì Long Đằng vẫn là thành viên trong hệ thống quân đội.
- Bỏ đi, Tang lão đại, nói chuyện công việc đi.
Tùy Qua nói:
- Đối với chuyện trong chính trị, tôi không có tâm tình kia, cũng không có dã tâm nói tới. Lý tưởng của tôi chỉ trong việc chỉnh hợp thị trường hành nghiệp Đông y mà thôi. Nhưng có một điều có thể khẳng định, tham quan, người giàu bất nhân, muốn dùng thuốc chữa bệnh của tôi, vậy phải xuất huyết nhiều mới được.
- A…Tùy lão đệ, cậu vẫn là như vậy…
- Như vậy không thực tế?
Tùy Qua hỏi.
- Ha!
Tang Thiên cười to, nói:
- Cậu vẫn thú vị như vậy. Dược thương như cậu, đích thật là rất thú vị, bởi vì rất nhiều dược thương đều ước gì dựa vào quyền quý.
- Bởi vì tôi không cần dựa vào.
Tùy Qua tự tin nói:
- Tôi có thể ảnh hưởng cùng nắm sinh tử của bọn họ trong tay, vì sao còn phải dựa vào bọn hắn?
- Lời này của cậu như thế nào tạo cảm giác như đang châm chọc tôi đây?
Tang Thiên nói:
- Long Đằng cũng có thể nắm sinh tử của rất nhiều người trong tay, nhưng vẫn cần dựa vào quyền quý, là ý tứ này sao?
- Tôi cũng không có ý châm chọc người.
Vẻ mặt Tùy Qua oan uổng nói:
- Tang lão đại suy nghĩ nhiều.
- Có nghĩ nhiều hay không cũng không quan trọng.
Tang Thiên nói:
- Hôm nay nếu đến đây, liền nói thẳng ra đi. Có mấy lời ở trong Đế Kinh không tiện nói chuyện, ở trong này có thể nói không cần cố kỵ. Cậu có biết Long Đằng cũng không phải mới thành lập gần đây đi?
Lời này của Tang Thiên có chút kinh động lòng người, Tùy Qua kinh ngạc hỏi:
- Chẳng lẽ Long Đằng cũng có truyền thừa hay sao?
- Đương nhiên.
Tang Thiên nói:
- Nếu không chỉ trong vòng mấy mươi năm ngắn ngủi, chúng tôi làm sao có thể lớn mạnh như vậy? Cậu hãy xem có thật nhiều tu hành thế gia, mấy ngàn năm truyền thừa đến bây giờ còn chưa ra bộ dáng, ngay cả người tu hành tiên thiên kỳ cũng không nhìn thấy.
- Đích xác điều này làm tôi cũng buồn bực.
Tùy Qua hỏi:
- Như vậy đời trước của Long Đằng là…?
- Hộ Long Nhân!
Tang Thiên đáp:
- Đời trước của chúng tôi chính là một nhóm người chuyên giám sát cùng bảo hộ long mạch Hoa Hạ.
- A, nói như vậy long mạch của Hoa Hạ còn tồn tại cho tới nay?
Tùy Qua hỏi.
- Phải.
Tang Thiên đáp:
- Tồn tại, nhưng tình huống cũng không được khá lắm. Thiên địa linh khí khô kiệt, long mạch tự nhiên sẽ sinh ra cảm ứng. Hơn nữa trăm năm qua long mạch Hoa Hạ trải qua mấy trận đại biến, thậm chí sụp đổ, về sau tuy rằng quân chủ khai quốc lấy tín ngưỡng của hàng tỷ người trọng tụ long hồn, nhưng chung quy cũng khó khôi phục lại trạng huống thời toàn thịnh. Huống chi những năm gần đây tuy rằng dân giàu nước mạnh, nhưng tín ngưỡng lại dần dần cạn kiệt, lòng người cũng tan rã, long mạch càng thêm khó ngưng tụ.
- A, không nghĩ tới long mạch của Hoa Hạ chúng ta thần kỳ như thế?
Tùy Qua không khỏi xao động, nghĩ nghĩ, đột nhiên nói:
- Hay là long mạch của Hoa Hạ là một thánh mạch có linh hồn?
- Tùy lão đệ quả nhiên kiến thức rộng rãi.
Tang Thiên khen ngợi một tiếng, nói tiếp:
- Đúng là như thế, Hoa Hạ được xưng con cháu Viêm Hoàng, long truyền nhân, cũng bởi vì long mạch tồn tại trong Thần Châu đại địa. Từ xưa đến nay tranh đấu đế vương, tranh đấu vương thổ, hết thảy đều cùng chung nhịp thở với long mạch, hết thảy đều sinh ra ảnh hưởng thật lớn đối với long mạch.
Tùy Qua khẽ gật đầu.
Nếu trước khi tu hành, Tùy Qua nghe xong lời này của Tang Thiên sẽ nửa tin nửa ngờ, nhưng hiện tại kiến thức hắn đã rộng rãi, rất nhiều thứ đều có thể lý giải cùng lĩnh hội. Thiên địa vạn vật đều có được “linh” cùng “hồn”, linh thảo có được, linh mạch cũng có được, nhưng thời gian hình thành thật lâu, hình thức có chút bất đồng mà thôi.
Hơn nữa như lời nói của Tang Thiên, Hoa Hạ Thần Châu từ xưa tương truyền là long truyền nhân, thậm chí có thể tính ngược dòng từ thời Đường Nghiêu, có thể kéo dài suốt mấy ngàn năm, tuyệt đối không phải chỉ bịa đặt mà có. Huống chi cho dù là bịa đặt, cũng có lai lịch cùng ẩn ý đúng không? Chính bởi vì long mạch Hoa Hạ cùng cả Thần Châu đại địa cùng chung nhịp thở, cho nên cách nói long truyền nhân mới có thể xâm nhập vào thể xác lẫn tinh thần.
Nhưng tiếc nuối chính là trước mắt Tùy Qua còn chưa từng nhìn thấy qua diện mạo thật sự của long mạch.
Rốt cục long mạch là như thế nào?
Theo Tùy Qua xem ra, long mạch cũng như linh mạch, nhưng Hoa Hạ long mạch chỉ sợ không chỉ đơn thuần là linh mạch, vô luận về quy mô hay hình thái chỉ sợ linh mạch bình thường cũng không thể so sánh.