- Ngân tiên sinh, ta biết rõ ngươi quan tâm ta, nhưng mà ngươi quan tâm sẽ bị loạn. Bởi vì ngươi quan tâm ta, cho nên mới cảm thấy Tùy tiên sinh sẽ thương tổn ta, sẽ lợi dụng ta, nhưng mà dùng tính cách của Tùy tiên sinh, ngươi cảm thấy hắn sẽ làm như vậy sao?
Tiểu Ngân Trùng trầm mặc một lát, mới nói:
- Nhưng mà, ta không thể mạo hiểm, bởi vì tác dụng của ngươi quá lớn.
- Cho nên, ngươi xúc động làm như vậy sao?
Cốc Ngạn Tuyết nói ra:
- Nếu như chuyện này không phát sinh trên người của ta, mà là phát sinh trên thân người khác, ngươi sẽ nghĩ như thế nào? Ngươi sẽ cảm thấy Tùy tiên sinh không thể tin sao? Cảm thấy hắn đang lừa gạt ngươi sao?
Tiểu Ngân Trùng trầm mặc một lát, mới cúi đầu nói:
- Hắn chắc có lẽ không.
- Đúng vậy a, hắn sẽ không.
Cốc Ngạn Tuyết nói:
- Ngươi cùng Ảnh Phong ở với hắn bao lâu rồi, ngươi cảm thấy hắn chỉ lợi dụng ngươi sao? Bắt buộc ngươi làm việc cho hắn sao? Hay là vi phạm suy nghĩ của ngươi, giam cầm tự do của ngươi?
- Vì sao ngươi nói chuyện cho lão đại? Ngươi biết ta ba ngày này khổ bao nhiêu không?
Tiểu Ngân Trùng kích động nói.
- Ta biết rõ, ngươi vì tốt với ta, ngươi cũng rất cố gắng, mục đích là muốn ta tự do. Thế nhưng mà, ngươi nghĩ tới cảm thụ của ta không? Nghĩ tới cảm thụ Tùy tiên sinh như thế nào không?
- Hắn nghĩ thế nào ta không biết, ta biết sẽ không thể để ngươi bị ủy khuất.
- Cho nên, ngươi hiểu lầm ý của tất cả mọi người.
Cốc Ngạn Tuyết nói:
- Bởi vì ngươi suy nghĩ chuyện đơn giản thành phức tạp, Tùy tiên sinh căn bản sẽ không nghĩ lợi dụng ta, cũng không muốn giam cầm tự do của ta. Ta cùng Ảnh Phong trao đổi qua, Tùy tiên sinh sở dĩ lưu ta ở trong Hồng Mông thạch chính là vì an toàn của ta mà thôi, bởi vì ta hiện tại không có đủ thực lực bảo vệ mình. Cũng giống như ngươi lúc trước, nếu như ngươi bị tông môn nhìn thấy, nhất định sẽ bị bắt về, xem như linh thú, sau đó không ngừng ép ngươi khai khẩn linh điền, không cho ngừng lại chút nào. Về phần Tùy tiên sinh vì sao phải đáp ứng yêu cầu của gươi, hắn chỉ muốn nhìn tiềm lực của ngươi mà thôi, cũng không phải thật sự lợi dụng ngươi, lợi dụng ta.
Tiểu Ngân Trùng ngẩn người, qua hồi lâu mới nói:
- Thực sao? Chẳng lẽ thật sự chỉ có ta sai sao?
- Ta phải đi tìm Tùy tiên sinh.
Cốc Ngạn Tuyết bình tĩnh nói:
- Ta tạm thời sẽ không rời khỏi hắn. Ít nhất, trước khi ta có thực lực bảo vệ mình, ta sẽ không rời khỏi đây, rời khỏi Tùy tiên sinh che chở. Mặt khác, nếu như ta rất có thể giúp được việc cho Tùy tiên sinh, ta nhất định sẽ giúp hắn, bởi vì hắn xem ta là bằng hữu, ta cũng xem hắn là bằng hữu.
Nói xong, Cốc Ngạn Tuyết quay người rời khỏi.
Nhìn thấy thân ảnh của Cốc Ngạn Tuyết biến mất, qua hồi lâu sau, tiểu Ngân Trùng mới vẻ mặt cầu xin thở dài:
- Lão đại, chẳng lẽ ta thật sự sai sao?
- Đúng vậy, ngươi sai rồi, hơn nữa sai không hợp thói thường.
Một âm thanh quen thuộc vang lên bên tai tiểu Ngân Trùng, đây là giọng của Ảnh Phong.
Thân ảnh của Ảnh Phong xuất hiện bên cạnh gốc cây tiểu Ngân Trùng, nàng dựa vào thân cây, nhìn tiểu Ngân Trùng trêu chọc nói:
- Như thế nào, nhanh hối hận như vậy? Ta còn tưởng rằng ngươi và Cốc Ngạn Tuyết sẽ bỏ trốn đấy!
Sắc mặt tiểu Ngân Trùng đỏ lên, khẽ nói:
- Ai muốn bỏ trốn.
- Nhìn điệu bộ của các ngươi, rõ ràng có ý định bỏ trốn nha.
Ảnh Phong cười hì hì nói:
- Đáng tiếc ah, Ngân Trùng có tình, mỹ nữ vô tình. Chuyện các ngươi bỏ trốn, xem ra không phải đùa giỡn. Tiểu Ngân Trùng, ngươi hiện tại tính sao?
- Ta còn có thể tính thế nào, chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Tiểu Ngân Trùng thở dài một hơi.
Hôm nay thật sự là không may, làm chuyện lớn như thế, tiểu Ngân Trùng không có được khen thưởng không nói, ngược lại còn bị đuổi ra. Hơn nữa ngay cả Cốc Ngạn Tuyết hắn ngưỡng mộ cũng sinh ra khúc mắc với hắn, đây càng làm cho tiểu Ngân Trùng cảm thấy thống khổ vạn phần.
- Nhìn đi, ngươi bây giờ biết học thống khổ rồi sao.
Ảnh Phong thở dài, nói:
- Yêu chính là yêu, ngươi muốn học tiếng người, hiểu thất tình lục dục của người chưa chắc là chuyện tốt. Nhất là, ngươi vừa rồi không có thủ đoạn đối phó mỹ nhân như chủ nhân.
- Ảnh Phong, ngươi đang chê cười ta sao?
- Chê cười ngươi, ta không có hứng thú.
Ảnh Phong hừ một tiếng, nói:
- Ngươi cái tên này, trong nội tâm xao động, t*ng trùng lên não!
- Không cần phải nói khó nghe như thế chứ?
Tiểu Ngân Trùng thật sự ủy khuất.
- Không nói chút lời khó nghe, ngươi sẽ không tỉnh ngủ.
Ảnh Phong nói ra:
- Kỳ thật, ta hiểu được xao động trong lòng của ngươi, ngươi biết vì sao yêu quái chúng ta trùng kích nguyên anh sẽ tao ngộ thiên kiếp mà không có tâm ma quấy nhiễu không? Đó là bởi vì yêu quái bước vào Nguyên Anh kỳ thì tự nhiên sẽ nhập ma, trong nội tâm đã có ma tồn tại, cho nên tâm ma quấy nhiễu là vô dụng.
- Ngươi có ý gì?
- Có ý gì?
Ảnh Phong nói ra:
- Ngươi cẩn thận suy nghĩ đi, sau khi ngươi kết thành nguyên anh thì thân thể hoàn toàn thuế biến thành nhân hình, đã không có hình thái yêu thân. Nhưng mà bản tính trong lòng của ngươi thật sự biến thành người sao? Rất hiển nhiên không phải, trong nội tâm và bản tính của ngươi là yêu, nhưng mà một phương diện ngươi cũng muốn chuyển biến tâm tư của mình thành nhân loại, mà trong quá trình chuyển biến này, ngươi không cách nào hoàn toàn khống chế yêu tính và nhân tính xung đột, mới làm ra một ít chuyện ngu xuẩn như thế. Nhưng mà, tình huống của ngươi xem như còn tốt, ít nhất ngươi không có lựa chọn trực tiếp bài xích, bỏ qua nhân tính, hoàn toàn nhập ma.
Tiểu Ngân Trùng sững sờ nửa ngày, mới nói:
- Ngươi... Làm sao biết suy nghĩ của ta?
- Có hai nguyên nhân, thứ nhất là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê; thứ hai ta là người từng trải.
Ảnh Phong cười nhạt một tiếng, nói:
- Ngươi quên sao, ở kiếp trước ta chính là người, cho nên sau khi ta từ người biến thành yêu, đương nhiên biết rõ nhân tính cùng yêu tính không dễ cân đối như vậy. Ta nói những chuyện này, hy vọng có trợ giúp với ngươi.
- Cảm ơn ngươi, Ảnh Phong.
Tiểu Ngân Trùng dùng ngữ khí khách khí hiếm có với Ảnh Phong.
- Không cần khách khí.
Ảnh Phong hỏi:
- Ngươi bây giờ có tính toán gì không?
- Còn có thể có tính toán gì chứ, ta nhất thời xúc động đắc tội lão đại, hơn nữa cũng khiến Cốc Ngạn Tuyết hiểu lầm. Hiện tại, ta muốn rời khỏi đây, một mình đi ra thế giới bên ngoài giải sầu, cũng chỉ có thể như thế --
- Hồ đồ!
Tiểu Ngân Trùng còn chưa có nói xong, đã bị Ảnh Phong cắt đứt:
- Ngươi đúng là cực kỳ hồ đồ! Tiểu Ngân Trùng, ngươi bây giờ tu vị rơi xuống Kết Đan Kỳ, vạn nhát vừa gặp phải cường giả trong giới tu hành bắt ngươi thì làm sao bây giờ? Ngươi xảy ra chuyện còn khiến chủ nhân và ta lo lắng. Sau khi lo lắng là nghĩ biện pháp cứu viện ngươi. Mà bây giờ, đối với chủ nhân mà nói là lúc nguy cấp, ngươi không ở lại trợ giúp thì thôi, rõ ràng còn muốn đi giải sầu, mang phiền toái cho chủ nhân, ngươi quả thực là hồ đồ không có thuốc chữa! Tiểu Ngân Trùng, ngươi đi chết đi.