Kinh Nguyên Phượng hỏi.
- Ngươi có mười phần nắm chắc y thuật vượt hơn hắn sao?
Ngu Kế Đô hừ lạnh nói:
- Tên kia tuy tu vi cảnh giới không cao, nhưng y thuật cùng dùng dược rất có cách thức, nhất là trong việc sử dụng linh thảo lại có thiên phú cùng tiêu chuẩn cao siêu. Cho dù là người trong phường hội theo ta xem chưa hẳn thắng được hắn, huống chi chúng ta không thể bị hắn nắm mũi dẫn đi.
- Ý của công tử là dặn những người đó không cần ứng chiến?
- Phải.
Ngu Kế Đô nói:
- Một cây làm chẳng nên non, kịch bản chỉ có một diễn viên cũng không thể biểu diễn. Nếu chúng ta ứng chiến, ngược lại rơi vào cạm bẫy của hắn, dù cuối cùng hắn thất bại, hắn cũng đã nổi tiếng phải không? Trái lại làm cho những người phía dưới không so đấu với hắn, dù tiểu tử kia tiếp tục gây sức ép cũng không làm ầm ĩ được bao lâu. Qua trận này chúng ta sẽ có biện pháp khác tiếp tục thu thập hắn! Hừ, bất kể thế nào cả thị trường Đông y nắm trong tay của chúng ta, tiểu tử đó chỉ có một người, muốn va chạm cơ nghiệp mấy trăm năm của chúng ta quả thật là kiến càng lay cổ thụ!
- Công tử cao minh.
Kinh Nguyên Phượng vội vàng vỗ mông ngựa.
- Tiểu tử, lần này anh thật sự đúng là mặt mày rạng rỡ!
Dưới lầu đài truyền hình, Lam Lan nhìn Tùy Qua đang đứng đợi nàng cười nói.
Tùy Qua thật có phong độ giúp nàng mở cửa xe, chờ sau khi hai người ngồi vào hắn mới cười nói:
- Đi lên tiết mục của Lam đại chủ trì, muốn giấu diếm mặt mũi thật khó được đâu. Ít nhất tôi có thể làm lá cây làm nền cho cô không phải sao.
- Đánh cuộc đi, tối nay bản thân tôi lại đi làm lá cây.
Lam Lan cười nói, sửa lại khăn quàng cổ, khởi động máy xe:
- Hiện tại anh quả thật trở thành thần tượng của hàng vạn hàng ngàn em gái.
- Tôi thật sự suất khí như vậy?
Tùy Qua đồng học lại bắt đầu tự kỷ.
- Không phải anh anh tuấn, mà là Mỹ Lệ Họa Thủy vô địch.
Lam Lan cười nói:
- Vì mỗi ngày được dùng tới Mỹ Lệ Họa Thủy, tôi nghĩ sẽ có không ít nữ sinh nguyện y chuyển quanh anh.
- Vậy còn cô?
- Người thiên sinh lệ chất như tôi, không cần cũng không sao.
Lam Lan nói.
- Vậy sao?
Tùy Qua cười:
- Tôi cũng cho rằng như vậy đâu.
- Anh dám! Không phải anh đã nói chuẩn bị cho tôi một bộ đặc thù sao?
Lam Lan hừ lạnh:
- Anh muốn nuốt lời sao?
- Chỉ đùa một chút mà thôi.
Tùy Qua cười nói:
- Tôi làm sao dám đắc tội Lam đại chủ trì đây. Tôi còn tính toán so đấu trong tiết mục đài truyền hình đâu, đắc tội cô đây không phải đánh mất cả lôi đài sao?
- Anh đừng thiếp vàng lên mặt tôi.
Lam Lan nói:
- Với danh tiếng hiện tại của Mỹ Lệ Họa Thủy, mặc kệ anh đi đài truyền hình nào làm tiết mục người ta đều thật hoan nghênh anh đó. Kỳ thật tôi lại có chút buồn bực, vì sao anh cố tình lựa chọn đài truyền hình Đông Giang, anh còn có thể lựa chọn đài tốt hơn không phải sao?
- Tôi yêu thích tiết mục của cô.
Tùy qua nói:
- Mặt khác ở Đông Giang tôi càng có ưu thế sân nhà.
Lam Lan tựa hồ không nghe ra ý tứ ẩn hàm trong lời nói của hắn, gật đầu tiếp tục nói:
- Phải, lực ủng hộ của anh tại Đông Giang rất cao. Mặt khác đài truyền hình đã nói với tôi, cho tôi trù hoạch một tiết mục riêng, ủng hộ anh so đấu y thuật với những chuyên gia danh y kia. Chủ tịch đài đã nói đây là một cơ hội rất tốt, nói không chừng có thể hấp dẫn tỉ suất xem đài càng nhiều đâu.
- Vậy thì tốt lắm.
Tùy Qua nói:
- Nếu quả thật có tiết mục riêng, hai người chúng ta ủng hộ khẳng định có thể nâng cao tỉ suất xem đài, hơn nữa tôi tin chắc sẽ ngày càng cao hơn!
- Anh có tin tưởng là tốt rồi!
Lam Lan nói:
- Chúng ta tìm một chỗ từ từ nói chuyện đi.
- Được.
Tùy Qua đáp:
- Vừa lúc tôi có chút đói bụng, đi tìm một chỗ ăn cơm, vừa ăn vừa nói chuyện.
- Anh nói địa phương nào?
Lam Lan hỏi.
- Tôi biết cũng chỉ có Nhân Gian Tiên Cảnh.
Tùy Qua cười nói:
- Bởi vì đi nơi đó tôi không cần lo lắng bị hố. Mặt khác đi tới đó ăn cơm không cần phải tiêu tiền.
- Tôi xem là “gọi gà” không tốn tiền đi?
Lam Lan hừ một tiếng.
- Tư tưởng của cô đúng là lệch lạc.
Tùy Qua nói:
- Tôi giữ mình trong sạch, mỗi lần chỉ đi uống rượu chay, tuyệt đối không gọi em gái. Mặt khác rất nhiều cô gái phong trần đều có nỗi khổ riêng, cho nên hiện tại chính phủ cũng đã nhìn thẳng vào vấn đề này, thống nhất xưng hô các nàng là “những cô gái sẩy chân”, mà không tiếp tục gọi họ là “kỹ nữ”. Huống chi trong những cô gái đó, sau này sẽ có không ít người trở thành khách hàng của Mỹ Lệ Họa Thủy, cho nên tôi hẳn nên tôn trọng các nàng.
- Được, anh đem mình nói tốt như vậy, chúng ta đi Nhân Gian Tiên Cảnh thể nghiệm một chút đi!
Lam Lan cắn răng nói.
- Không phải đâu, cô muốn cùng tôi đi Nhân Gian Tiên Cảnh thể nghiệm?
Tùy Qua ngạc nhiên.
- Như thế nào, anh không dám? Chột dạ sao?
Lam Lan nói:
- Đi đứng đàng hoàng thì có sao, anh chột dạ như vậy làm cho tôi cảm thấy không thích hợp.
- Tôi chỉ là cảm thấy mang theo một vị mỹ nữ đi Nhân Gian Tiên Cảnh cảm giác có chút cổ quái thôi.
- Có gì mà cổ quái.
Lam Lan đáp:
- Chẳng lẽ tôi không thể tìm hai cô gái sẩy chân xinh xắn tâm sự sao? Không phải anh đã sớm nghe An Vũ Đồng nói qua, tôi cùng nàng là loại quan hệ này. Cho nên tôi đi tìm hai cô gái nói chuyện tâm tình, có quan hệ gì chứ.
Tùy Qua thoáng kinh ngạc, tuy rằng đã sớm từ miệng An Vũ Đồng biết được “bệnh” của Lam Lan, nhưng Lam Lan “thẳng thắn thành khẩn bẩm báo”, thật sự là không thấy qua. Nhất là có nhiều khi Tùy Qua không cách nào xem Lan Lan là một nữ đồng tính luyến ái.
Nhưng tất cả chuyện này đều không quan trọng, bởi vì Tùy Qua đã tìm được biện pháp giải quyết vấn đề. Hắn phối chế Mỹ Lệ Họa Thủy dành riêng cho Lam Lan, trên thực tế là dùng mật hoa Nhân Mộc cùng những dược vật khác phối chế thành một loại linh dược, gọi là Huyền Âm Trấp, sau khi uống vào thân thể sẽ chuyển hóa thành huyền âm thể. Huyền âm thể vốn là một thể chất thiên phú phi thường trong giới tu hành, rất thích hợp công pháp thuần âm, cảnh giới tăng lên cực nhanh, nhưng huyền âm thể bẩm sinh rất ít, chỉ riêng Huyền Âm Trấp là có thể xóa bỏ chân khí dương cương dư thừa trong thân thể nữ nhân, sau đó thành tựu huyền âm thể.
Hiện giờ Tùy Qua nghĩ ra biện pháp đem thể chất Lam Lan biến thành huyền âm thể, như vậy nàng sẽ không còn cảm thấy hứng thú với nữ nhân khác. Mà An Vũ Đồng đáng thương nhất định sẽ bị Lam đại chủ trì từ bỏ.
Nghĩ tới việc này trong lòng Tùy Qua cũng có chút kích động.
- Vẻ mặt anh cười gian xảo như vậy, có phải đang suy nghĩ chuyện gì xấu xa hay không?
Lam Lan đột ngột hỏi.
- Không có gì.
Tùy Qua che giấu:
- Tôi chỉ đang suy nghĩ cô làm sao tâm sự với những cô gái sẩy chân kia.