Khương Nguyệt Phi bình tĩnh nói:
- Ngươi là người vi sư vẫn rất coi trọng, nhưng ngay cả ngươi cũng bị tiểu tử kia đánh bại, có thể nghĩ địa vị của tiểu tử này không đơn giản! Cũng được, dù gì ngươi cũng là tông chủ Côn Luân tông, hãy cùng ta tiến vào Thiên Cơ điện một chuyến. Nhưng, trong Thiên Cơ điện cơ quan nặng nề, cho dù là vi sư, cũng phải vô cùng cẩn thận. Cho nên, ngươi nhất định phải theo sát vi sư, tránh để lỡ một bước thành thiên cổ hận.
Có thể nói đây là chỗ cực kỳ thần bí trong Côn Luân tông.
Thiên Cơ điện, danh như ý nghĩa, chính là nơi cường giả lánh đời trong Côn Luân tông thôi diễn thiên cơ, trữ tàng thiên cơ.
Thiên cơ bất khả lộ.
Cho nên Thiên Cơ điện không phải nơi bất cứ kẻ nào cũng có tư cách tiến vào, cho dù là tông chủ và Thái thượng trưởng lão Côn Luân tông cũng chưa chắc có tư cách tiến vào Thiên Cơ điện, chỉ có “Thiên Cơ trưởng lão” mới có tư cách tiến vào bên trong.
Nhưng, Vũ Hoàng là tông chủ Côn Luân tông, Khương Nguyệt Phi cũng là Thiên Cơ trưởng lão, cho nên mới có thể tiến nhập Thiên Cơ điện.
Thiên Cơ điện, vẫn tự do trôi lơ lửng trong không gian của Lang Huyên động thiên, nếu như không có người dẫn đường, chỉ sợ cho dù là Vũ Hoàng cũng rất khó được chỗ của Thiên Cơ điện.
Tiến vào bên trong Thiên Cơ điện, Vũ Hoàng lập tức cảm ứng được mấy đạo thần niệm mạnh mẽ quét qua người hắn, mấy đạo thần niệm này không thua kém Khương Nguyệt Phi, điều này làm cho Vũ Hoàng sinh lòng kính sợ, thầm nghĩ Côn Luân tông chúng ta có cơ nghiệp vạn cổ, quả nhiên không phải dễ dàng bị rung chuyển như vậy, Tùy Qua và Thần Thảo Tông chỉ là tôm tép nhãi nhép mà thôi, không đủ gây sợ.
Khương Nguyệt Phi mang theo Vũ Hoàng cẩn thận tiến vào trong điện đường của Thiên Cơ điện.
Điện đường này vô cùng cao lớn, trống trải, phía trên là mái vòm được xây dựng bằng tinh thể trong suốt, đứng ở đây, làm cho người ta có một loại cảm giác như đứng giữa vũ trụ, chỗ trung tâm đại điện có một lão đạo ngồi ngay ngắn giữa không trung, buông lỏng mí mắt, lông mày và chòm râu cực dài sắp sửa chạm đến mặt đất.
Khương Nguyệt Phi cung kính hành lễ nói với lão đạo này:
- Đệ tử Khương Nguyệt Phi, bái kiến Thiên Thạch sư thúc tổ.
Sư thúc tổ?
Vũ Hoàng thầm giật mình, hắn rốt cuộc cũng biết mặc dù hắn là người đứng đầu Côn Luân tông, nhưng Côn Luân tông thật sự quá khổng lồ, hắn là tông chủ, mà còn rất nhiều thứ căn bản không biết, căn bản không cách nào nắm trong tay toàn cục. Nói cho cùng, Vũ Hoàng hắn chẳng qua là một người phát ngôn được đông đảo các Thái thượng trưởng lão của Côn Luân tông chọn ra mà thôi, là tông chủ, trong Côn Luân tông có rất nhiều người hắn không cách nào làm chủ. Tỷ như Khương Nguyệt Phi, tỷ như lão đạo trước mắt này, Vũ Hoàng có thể phát ra mệnh lệnh đối với bọn họ hay sao?
- Khương Nguyệt Phi, Vũ Hoàng.
Lão đạo khẽ mở mắt:
- Các ngươi đến Thiên Cơ điện là vì đại sự gì?
- Sư thúc tổ, chúng ta muốn biết thiên cơ của một thiếu niên cường giả quật khởi gần đây.
Khương Nguyệt Phi nói:
- Người này tựa hồ lai lịch bất phàm, ta lo lắng hắn có căn cơ dao động đến Côn Luân tông chúng ta.
- Căn cơ của Côn Luân tông chúng ta, bất cứ người nào cũng không thể dao động.
Lão đạo bình thản nói:
- Hiện giờ trong giới tu hành, còn cường giả có thể quật khởi cái gì…..A, ta đã coi rồi, Vũ Hoàng từng bị thiếu niên này chém giết thân thể, xem ra quả nhiên có chút lai lịch, để ta đi điều tra xem sao.
Thiên Thạch đạo nhân chỉ bấm ngón tay tính toán, đã suy tính được Vũ Hoàng từng bị Tùy Qua chém giết thân thể, công phu suy tính này thật sự cao minh, khiến Vũ Hoàng cũng có chút giật mình. Nhưng, cũng cảm giác được trên mặt nóng lên, đường đường là tông chủ Côn Luân lại bị chém giết thân thể, thật sự mất mặt.
Thiên Thạch đạo nhân cũng không có công phu để ý tới cảm thụ trong lòng Vũ Hoàng, bắt đầu dùng thần niệm cảm giác thiên cơ có liên quan đến Tùy Qua trong Thiên Cơ điện.
Vũ Hoàng cũng muốn dùng thần niệm đi điều tra một chút, nhưng lập tức gặp phải cắn trả xung quanh, làm cho Vũ Hoàng sợ hãi, vội vàng thu liễm tâm thần.
Chỉ chốc lát sau, một đạo bạch quang từ chỗ sâu trong Thiên Cơ điện bay ra, rơi vào trong tay Thiên Thạch đạo nhân.
Đây là một tấm ngọc giản màu trắng, bên trong ghi lại thiên cơ về Tùy Qua.
Vũ Hoàng vừa kinh ngạc vừa tức giận, hắn không ngờ tiểu tử Tùy Qua này thật sự lợi hại, ngay cả trong Thiên Cơ điện của Côn Luân tông cũng lưu lại thiên cơ liên quan đến hắn. Điều này cũng đủ để nói rõ, tiểu tử này có lai lịch không nhỏ, rất khó đối phó, nếu không hắn không có tư cách viết vào “Thiên Cơ”.
Thiên Thạch đạo nhân lấy tay vuốt ngọc giản màu trắng, chỉ chốc lát sau, trong miệng chậm rãi nói:
- Tùy Qua. . . Thần Thảo Tông. . . áo giáp Thanh Đế Mộc Hoàng. . . ngũ sắc thần quang. . . Tiên Viên chân nhân. . . Tiên Viên chân nhân!
Khi lão đạo này nói đến “ Tiên Viên chân nhân”, bỗng nhiên mở choàng mắt, trong đôi mắt phun ra hai đạo cừu hận, khiến Vũ Hoàng thầm hoảng sợ, Khương Nguyệt Phi cũng bị phản ứng của lão đạo này hù dọa hết hồn, vội vàng nói:
- Sư thúc tổ bớt giận, ngài nói tiểu tử này rút cuộc có lai lịch gì? Chẳng lẻ, thật sự là yêu ma chuyển thế?
- Hừ! Hắn không phải là yêu ma chuyển thế, nhưng sư phụ của hắn, thật sự là một yêu ma!
Thiên Thạch đạo nhân hừ lạnh một tiếng, cả người đằng đằng sát khí:
- Hắn không chỉ là yêu ma, hơn nữa còn là phản đồ của Côn Luân tông!
- Sư thúc tổ xin nói rõ.
Khương Nguyệt Phi nói, cảm giác chuyện này càng lúc càng không đơn giản. Sư phụ Tùy Qua lại là phản đồ của Côn Luân tông, hơn nữa có thể làm cho Thiên Thạch đạo nhân thống hận như thế, có thể thấy lai lịch khẳng định không tầm thường.
- Tiên Viên chân nhân. . . Hắc, Tiên Viên chân nhân.
Thiên Thạch đạo nhân lạnh lùng nói, đạo bào trên người đột nhiên bị gió vén lên, lúc này Khương Nguyệt Phi và Vũ Hoàng mới nhìn thấy Thiên Thạch đạo nhân không có nửa người phía dưới, hai chân cũng không có!
- Sư thúc tổ…. đây là?
Khương Nguyệt Phi kinh ngạc nói.
- Đây chính là hậu quả tên phản đồ Tiên Viên chân nhân lưu lại cho ta đấy!
Thiên Thạch đạo nhân căm hận nói:
- Thật không ngờ, mặc dù tên phản đồ này đã bị giết chết, nhưng đệ tử của phản đồ lại xuất hiện!
- Sư phụ của tiểu tử Tùy Qua là phản đồ của Côn Luân tông!
Vũ Hoàng giật mình nói.
Ngay cả Khương Nguyệt Phi, cũng hết sức giật mình.
Ngoài ra, Khương Nguyệt Phi có chút không hiểu nói với Thiên Thạch đạo nhân:
- Với tu vi cái thế của sư thúc tổ, cho dù là gãy chi, chặt đầu cũng có thể trọng sinh, vì sao vẫn…
- Ngươi cho rằng ta tình nguyện giữ hình dáng này sao!
Thiên Thạch đạo nhân dữ tợn nói:
- Tên phản đồ ghê tởm đó có tu vi rất cao, tu luyện công pháp lại càng ác độc, không chỉ chặt đứt hai chân của ta, lại còn hoàn toàn đoạn tuyệt sinh cơ của ta, cho dù đã nhiều năm như vậy, đôi chân của ta vẫn không cách nào sống lại.