Tang Thiên chặt đứt lời Lữ Chính Dương:
- Chúng ta nói chuyện của Tùy lão đệ trước đi. Ta thấy Tùy lão đệ là quyết tâm muốn chiến đấu đến cùng với ‘ hành hội ’, chi bằng như vậy đi, tính thêm cả chúng ta vào nữa.
- Lão đại!
Lữ Chính Dương bỗng đứng lên nói:
- Lão đại, Long Đằng chúng ta và giới tu hành luôn là nước giếng không phạm nước sông. Nếu như chúng ta khai chiến với ‘hành hội’, sợ rằng ảnh hưởng thực sự quá lớn, chuyện này không phù hợp với tôn chỉ của Long Đằng chúng ta!
Lạc Thanh Liên nãy giờ vẫn trầm mặc không nói, lúc này vừa mở miệng đã nói giúp Tang Thiên:
- Tang tổ trưởng thống ngự chín tổ Long Đằng, đương nhiên có quyền đưa ra quyết định như vậy.
Lữ Chính Dương kiên trì nói:
- Không phải ta nhát gan sợ chết. Mà là dưới tình huống hiện nay, khai chiến với giới tu hành, chắc chắn sẽ mang đến tai nạn không tưởng được cho người thường. Mặt khác, đám người lang sói xung quanh, cũng sẽ thừa cơ mà tiến vào phá hoại!
- Lữ Chính Dương, ngươi quá hấp tấp rồi!
Tang Thiên nhíu mày nói:
- Ai nói muốn trực tiếp khai chiến với giới tu hành? Huống hồ, nếu như Tùy lão đệ muốn trực tiếp khai chiến với ‘ hành hội ’, hà tất phải chờ tới bây giờ, người phía sau hắn vừa ra tay, cho dù là cao thủ của ‘hành hội’ cũng phải nhượng bộ lui binh.
Tùy Qua cười khổ, không ngờ Lữ Chính Dương cũng biết hắn là một người “ăn cơm nhuyễn”.
Nhưng, như vậy cũng tốt, loại “Hiểu lầm” vốn chính là bùa hộ mệnh của Tùy Qua đồng học.
Tùy Qua giả vờ không nghe thấy, tiếp tục nói với Tang Thiên:
- Không sai, ta không phải muốn khai chiến với ‘hành hội’ , ta chỉ là muốn dao động căn cơ của ‘ hành hội ’ trên ngành nghề thuốc bắc ở thế tục, thay đổi bố cục lấy thúng úp voi của bọn họ.
- Chỉ như thế sao, vì sao?
Lữ Chính Dương có chút không giải thích được, hắn vốn tưởng rằng dã tâm của Tùy Qua không chỉ như thế.
- Vì sao?
Tùy Qua nghiêm nghị nói:
- Bởi vì theo ý ta, ‘hành hội’ chính là cây gậy khuấy cứt trong toàn bộ ngành nghề đông y, bọn họ vì vơ vét của cải kiếm lời, hầu như làm hỏng toàn bộ ngành nghề thuốc bắc! Ta không phải nói chuyện giật gân, những thành viên của ‘ hành hội ’, đại bộ phận đều là người của giới tu hành, của thế gia tu hành. Giới tu hành là thế nào, trên cơ bản đều là lấy mạnh hiếp yếu, hại người ích ta, vì tư lợi của bản thân, hơn nữa những người này giống như châu chấu, đào móc lợi dụng tất cả tài nguyên, đều chỉ vì đề cao cảnh giới, thu hoạch lực lượng, đúng không?
Tang Thiên và Lữ Chính Dương gật đầu, ngay cả Lạc Thanh Liên cũng đưa ánh mắt tán dương nhìn Tùy Qua, hiển nhiên nàng cũng tán đồng suy nghĩ của Tùy Qua.
Tùy Qua thấy rõ thay đổi của Lạc Thanh Liên, lòng tự tin lại đề cao, tiếp tục nói:
- Theo lý thuyết, người của giới tu hành là những người cao cao tại thượng, bọn họ khinh thường giao tiếp với người thường. Thế nhưng hiện tại, vì sao bọn họ muốn khống chế chợ thuốc đông y, vì sao muốn dung nhập vào thế giới người thường? Không phải bởi vì bọn họ trở nên hữu hảo, cũng không phải tố chất của bọn họ đề cao, mà bởi vì bọn họ giống như châu chấu, muốn vơ vét tất cả mọi thứ có thể vơ vét trong giới tu hành, luyện thành đan dược, pháp bảo. Cho nên, giới tu hành không tiện lăn lộn. Vì vậy những người này không thể làm gì khác hơn là kiếm tiền trong thế tục, sau đó đợi có một ngày có thể đông sơn tái khởi. Cho nên nói, bọn họ vẫn là châu chấu, gặm khoét hết giới tu hành, hiện tại chỉ có thể tiếp tục gặm khoét giới thế tục.
- Biết người của giới tu hành cư xử thế nào với người của thế tục không? Bọn họ xem người trong thế tục như con kiến hôi, súc vật. Đồng thời, ‘ hành hội ’ đã từng còn có một quy củ cổ quái, không cho phép người tu hành dùng linh dược trị liệu cho người thường, bởi vì bọn họ cho rằng người thường không có tư cách hưởng dụng linh dược! Bọn họ coi thường người thường như vậy, vậy thì có tư cách gì ở lại trong địa bàn của người thường, còn muốn tới nơi này cướp đoạt ?
Tùy Qua tựa hồ cảm thấy tình tự của mình có chút kích động, vì vậy nhanh chóng uống chút rượu.
Lữ Chính Dương tựa hồ không biết chuyện “Hành hội” không cho phép người thường hưởng dụng linh thảo, linh dược, lúc này nghe Tùy Qua nói đến, cũng có vẻ phẫn nộ, nói:
- Trước đây ta cũng biết tồn tại của ‘ hành hội ’, thế nhưng không ngờ những người này lại phát rồ như vậy! Mẹ nó, còn xem người trong thế tục là chó lợn, bọn họ thực sự cho rằng mình là thần tiên sao?
- Lữ phó tổ trưởng, ngươi bình tĩnh lại đi.
Lạc Thanh Liên nhíu mày nói, tựa hồ không thích nghe Lữ Chính Dương nói bậy.
- Cho nên ta mới nói ‘ hành hội ’ chính là một cây gậy khuấy cứt, bọn họ đã khuấy đảo giới tu hành hỗn loạn như vậy, giờ còn muốn giới thế tục cũng rối loạn như vậy, cho nên phải khiến bọn họ cút đi!
Tùy Qua nói:
- Trong một số gia tộc của ‘ hành hội ’, cũng có không ít hảo thủ y thuật, cũng có một số dược liệu tốt, nhưng bọn hắn chính là không cho phép đưa cho người thường sử dùng, hơn nữa còn cất một số dược liệu có tỉ lệ vào trong túi bọn họ, luyện chế thành dược vật cho mình sử dụng, cho nên mới khiến bảng hiệu thuốc bắc bị phá nát như vậy.
Tùy Qua nói tiếp:
- Cho nên, ý nghĩ của ta rất đơn giản, chính là để bọn họ cút về giới tu hành.
- Tùy huynh đệ, xem ra vẫn là ánh mắt lão đại tốt, nhìn ra lòng dạ của ngươi.
Lữ Chính Dương lộ ra vẻ bội phục:
- Ngươi còn trẻ, lại dám có kế hoạch lớn như vậy, khiến Lữ Chính Dương ta phải bội phục.
- Lữ đại ca, ngươi cũng đừng tâng bốc ta quá.
Tùy Qua nói:
- Luận về y thuật, chế biến dược vật, ta đều có tự tin ngăn chặn người của ‘ hành hội ’. Đồng thời, một số loại thảo dược bình thường do tự tay ta trồng, đã bắt đầu dao động căn cơ và quyền định giá của bọn họ trong ngành nghề đông y. Nhưng, ta nghĩ bọn họ sẽ không mở mắt trừng trừng buông tha lợi ích trong tay .
- Tùy lão đệ, ngươi nhìn rất xa, cũng nhìn rất chuẩn. Thế nhưng, ngươi nhìn còn chưa đủ xa.
Lúc này, Tang Thiên bỗng nói một câu khiến Tùy Qua có chút khó hiểu:
- Nhận thức của ngươi đối với ‘hành hội’ hoàn toàn chính xác, bọn họ đích xác là một đám châu chấu. Nhưng, bọn họ cũng không phải một đám châu chấu cực mạnh. Cho nên, khi bọn họ mất đi mấy khối thổ địa tương đối màu mỡ cuối cùng trong giới tu hành, không thể không kiếm một khối thổ địa cằn cỗi ở thế tục để kéo dài hơi tàn, chờ cơ hội. Bất cứ con châu chấu nào cũng không dễ dàng diệt sạch như vậy, một khi có cơ hội, có điều kiện, chúng nó sẽ điên cuồng sinh sôi nẩy nở.
Tùy Qua tựa hồ đã nhận ra cái gì, đột nhiên nói:
- Lẽ nào, cơ hội này sắp tới rồi?
- Có thể.
Ngữ khí của Tang Thiên không quá khẳng định, tựa hồ hắn cũng không cách nào tin tưởng tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.
- Điều đó không có khả năng!