Hiện tại, Tùy Qua dùng hàng vỉa hè "lừa gạt" một nửa tư sản của Lâm gia, bọn họ đương nhiên không thể nén giận .
Nhuế Cường trầm ngâm chốc lát, sau đó nói:
- Đối phó với người võ công cao cường, tìm sát thủ đúng là không thích hợp. Thật ra có một phương pháp xử lí đơn giản hữu hiệu hơn, đó chính là tìm một cao thủ võ học lợi hại hơn hắn. Dùng võ chế võ, như vậy có nắm chắc hơn. Nhưng, tiểu tử kia rút cuộc làm sao trị lành bệnh cho phụ thân ngươi?
- Làm sao ngươi có vẻ hứng thú với cách chữa bệnh của hắn vậy?
Lâm Tiểu Thập kinh ngạc nói.
- Bùi gia chúng ta chẳng phải làm y dược sao.
Nhuế Cường giải thích.
- Vậy ta sẽ nói cho ngươi biết. Y thuật của tiểu tử kia thật ra cũng không có gì thần kỳ, nhưng thủ đoạn chữa bệnh của hắn đúng là rất cổ quái, trước sau trị cho cho phụ thân ta mấy lần, lần nào cũng dùng thuốc cao dán. Loại thuốc cao dán đen thùi này, thoạt nhìn giống như mấy thứ hàng vỉa hè, nhưng vô cùng hiệu quả! Mẹ kiếp, đáng tiếc chính là tâm địa của hắn quá đen tối!
Lâm Tiểu Thập nói, khi nhắc tới Tùy Qua, hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Trong lòng Nhuế Cường cũng hiểu đại khái, sau đó nói với Lâm Tiểu Thập:
- Tóm lại, đề nghị vừa rồi của ta ngươi có thể suy nghĩ một chút. Mời sát thủ, đối phó người bình thường rất dễ dàng, nhưng đối phó với những người có công phu, có thể không dễ dàng, rất nhiều khi sẽ tốn tiền vô ích. Cho nên chi bằng tốn tiền mời một hoặc mấy cao thủ thật sự.
- Ừ, ngươi nói không sai.
Lâm Tiểu Thập nói:
- Nhưng đi đâu mời được cao thủ võ học? Vạn nhất mời tới cũng là kẻ bất lực, vậy còn không phải là phí tiền sao.
- Ta đã nói như vậy, chẳng lẽ ngươi vẫn không rõ ý của ta?
Nhuế Cường nói.
- Ý của ngươi là. . . Ngươi có thể tìm được cao thủ võ học?
Lâm Tiểu Thập vui vẻ nói.
- Không phải là tìm, là mời.
Nhuế Cường nói:
- Những người đó đều không phải người bình thường, cho nên muốn mời được cũng tốn không ít tiền. Nhưng tiền nào của nấy, nếu ngươi có thể lấy được đồ của mình về, vậy thì có là gì, đúng không?
Lâm Tiểu Thập suy nghĩ một lát, nói:
- Ngươi nói không sai! So với một nửa tư sản của nhà ta, số tiền thuê mấy cao thủ, không đáng là bao. Nhưng rút cuộc cần bao nhiêu tiền?
- Một nửa của một nửa tư sản.
Nhuế Cường nói, trong lòng cũng đang cười lạnh, Lâm Tiểu Thập chẳng qua là một tên ngu xuẩn bị lợi dụng mà thôi, nhưng hắn không ngần ngại gõ chút tiền từ tên ngu xuẩn này.
So với giá trị thuốc cao dán của Tùy Qua, chút tư sản của Lâm Tiểu Thập có là gì.
Nhưng rất nhiều chuyện phải làm bí mật, để tránh đánh rắn động cỏ, còn khiến cho gia tộc khác dòm ngó.
Loại vật như linh dược, Bùi gia tuyệt đối không cho gia tộc khác nhúng tay vào!
- Được, một phần tư!
Lâm Tiểu Thập cắn răng nói, muốn thu hoạch được một số thứ, cũng phải chấp nhận đánh đổi một số thứ.
May là, tiểu tử Nhuế Cường này có môn lộ, chỉ cần giết chết Tùy Qua, tổn thất một phần tư sản cũng đáng.
Cho nên, chuyện cứ định như vậy, Lâm Tiểu Thập thống khoái cạn chén với Nhuế Cường, nhưng không biết hắn đã hoàn toàn rơi vào tính toán của Nhuế Cường.
------------
Quán rượu Đế Hào.
Đây cũng là một trong những quán rượu nổi tiếng của thành phố Minh Phủ.
Lúc này, đã là chín giờ tối, chính là lúc quán rượu làm ăn tấp nập nhất.
- Này, ngươi nghe nói gì không, nghe nói Lâm Thập chết rồi.
Lúc này, một đám người uống rượu đang nghị luận.
- Lâm Thập nào?
- Cha mẹ nó! Lâm Thập của tập đoàn Lâm thị ! Trùm bất động sản của tỉnh Minh Hải!
Một người khác nói.
- Lão gia hỏa kia à? Chết rất tốt! Vì cái chết của hắn, cạn một chén!
Lại một người khác nói:
- Chính là lão già đó mười năm qua làm cho giá nhà tỉnh Minh Hải tăng gấp mười lần, làm hại lão tử và bạn gái không có phòng kết hôn, đành phải chia tay!
Một người góp giọng:
- Không biết hắn chết rồi, giá nhà có thể hạ hay không?
- Hạ cái rắm! Lâm Thập chết, còn có Vương Thập, Lý Thập, Trương Thập. . . Đám dân nghèo chúng ta, chỉ có thể ngoan ngoãn làm nô lệ cho giá nhà!
- Ai, nói cũng phải. . . cả vùng đất Thần Châu chứa đầy chướng khí!
- Đừng nói nữa, hôm nay không say không về!
- . . .
Ở bàn bên cạnh, có một đôi nam nữ.
Cô gái hỏi:
- Lâm Thập chết rồi? Làm sao có thể? Với thương thế của hắn, không thể chết được. Cái này là ta tự mình xuất thủ, ta có mười phần nắm chắc, hắn không thể nào chết như vậy.
Cô gái này, rất hiển nhiên chính là Thẩm Quân Lăng.
Tùy Qua cười nói:
- Chết thì cũng chết rồi, vốn tôi còn trông cậy hắn thay đổi chú ý, lấy một nửa tư sản còn lại ra làm tiền khám bệnh. Xem ra, hắn thật sự muốn để lại một món tiền cho người của Lâm gia.
- Vậy cũng được, không ngờ lão già như Lâm Thập cũng biết nghĩ đến con cái, tình nhân của hắn.
Tùy Qua ha hả cười nói:
- Bất kể nói thế nào, chúng ta coi như đã báo thù thành công, cũng phải cạn một chén mới được.
Thẩm Quân Lăng mở nắp chai rượu đỏ, nói:
- Tiểu đệ đệ, đây là loại rượu đỏ cực phẩm, giống như thưởng thức nữ nhân cực phẩm, cần phải cẩn thận thưởng thức, cậu mở miệng nói "cạn một chén" như vậy, có thể khiến người khác hiểu lầm đấy.
- Vậy tỷ có cạn hay không?
Tùy Qua cười hỏi.
- Đáng ghét, cậu lại muốn chiếm tiện nghi của tỷ tỷ này sao!
Thẩm Quân Lăng hừ nói, sao có thể không nghe ra ẩn ý trong lời nói của Tùy Qua.
- Nói thật, tôi không chỉ muốn chiếm tiện nghi miệng lưỡi của tỷ như vậy đâu.
Tùy Qua rất "đàng hoàng" nói:
- Nhưng, ai bảo người nào đó hiện tại công lực chưa đủ. Đợi ngày nào đó tôi có đủ thực lực và năng lực, có lẽ đến lúc đó bá vương khí bắn ra, tỷ có lẽ sẽ biết điều một chút, cúi đầu xưng thần, nâng khay ngang mày rồi.
- Nằm mơ đi!
Thẩm Quân Lăng nói:
- Muốn Thẩm Quân Lăng này cam tâm chia sẻ cậu với nữ nhân khác, đường đi của cậu còn rất xa.
- Có tiêu chuẩn sao?
Tùy Qua hỏi, nhấp một miếng rượu đỏ:
- Thật ra thì cảm giác nhấp miếng nhỏ và uống ngụm lớn không có gì khác biệt.
- Cậu đúng là đồ trâu bò, không biết thưởng thức!
Thẩm Quân Lăng cười mắng một câu, lại nói:
- Tiêu chuẩn của tỷ tỷ ta rất cao, luận võ công, ít nhất cũng phải là cao thủ Tiên Thiên bí cảnh, như vậy mới có thể khiến bổn cô nương cảm thấy có cảm giác an toàn. Bàn về tài trí, ít nhất phải là nhân vật trác tuyệt xếp trong top đứng đầu toàn cầu trong ngành nghề nào đó. Quan trọng nhất là, tướng mạo phải để tỷ tỷ ta thấy thoải mái!
- Hô....
Tùy Qua hít sâu một hơi:
- Tôi còn tưởng yêu cầu của tỷ cao bao nhiêu. Nghe tỷ nói như thế, tôi yên tâm nhiều. Đối với vi phu mà nói, muốn đạt thành những điều kiện này, dễ như trở bàn tay. Đến lúc đó, tỷ cũng đừng từ chối!
- Chớ mạnh miệng.
Thẩm Quân Lăng nói:
- Tránh cho đến lúc đó lại mất mặt.