Tang Thiên nói:
- Kỳ thực, ngay cả Lữ Chính Dương cũng không biết cái này là quốc khố của chúng ta, thế nhưng, đây đích xác là quốc khố. Chiếc máy bên trong là máy in tiền.
- Chiếc máy già cỗi kia, một ngày có thể in ấn bao nhiêu tiền?
Lời này là Lữ Chính Dương hỏi.
Tùy Qua không hỏi, bởi vì hắn mơ hồ biết ý tứ của Lữ Chính Dương.
- Thứ đó chỉ là tượng trưng, đó là chiếc máy in tiền sớm nhất của ngân hàng trung ương.
Lữ Chính Dương nói:
- Then chốt là mấy cái rương kia, ở đó có toàn bộ tư liệu kỹ thuật và quá trình phát triển của tiền măt quốc gia, cùng với bản đồ phân bố và khẩu lệnh của kho bạc quốc gia và đầu mối then chốt khống chế hệ thống tài chính. Cho nên, Tùy lão đệ giao dịch với chúng ta, nếu như dùng tiền để trao đổi, người có hại chỉ là ngươi, bởi vì bất luận ngươi muốn một tỉ, hay một vạn tỉ, nếu như Long Đằng chúng ta rất cần, quốc gia cũng sẽ phê duyệt, sau đó chỉ cần để mấy in tiền làm thêm giờ. Sau đó, chúng ta nhận được đan dược, còn ngươi cũng nhận được tiền ngươi muốn, quốc gia chưa bao giờ thiếu tiền, cho nên hiện tại quốc gia nào cũng dùng tiền giấy để giao dịch.
Một câu nói đánh thức người trong mộng.
Tùy Qua đồng học thoáng cái hiểu ra, trong thế giới, người có tiền mặt không phải trâu bò nhất, chiếc máy nắm giữ tiền mặt mới là trâu bò. Đối với chiếc máy đó, bất luận ngươi đòi giá gì, nó cũng chỉ tổn thất mấy trang giấy và mực in mà thôi.
- Tang lão đại, kỳ thực một tỉ một viên đan dược, ta chỉ nói giỡn mà thôi, ta vẫn thích ngọc thạch hơn.
Tùy Qua cười nói:
- Sau đó, nếu như thật sự buôn bán, chúng ta nên dùng ngọc thạch. Nếu là người trong nhà, phương diện giá cả, ta chỉ tính tám thành.
- Sáu thành!
- Quá độc ác đi?
- Vậy bảy thành thì sao.
- Được!
- Nếu hôm nay đã đến rồi, dù sao cũng phải cho chúng ta chút “đạn dược” chứ?
- Ta đi vội, không chuẩn bị nhiều, hơn nữa gần đây tiêu xài nhiều.
- Ít nhiều cũng lấy ra đi.
- Vậy ba nghìn viên thì sao, chỉ có chút như vậy thôi.
- Chút như vậy? Khốn khiếp! Không ngờ ngươi lại giàu có như vậy! Sớm biết như vậy đã không cho ngươi làm khách khanh.
- Vậy ngươi để ta làm cái gì?
- Làm con rể của Long Đằng chúng ta! Long Đằng chúng ta có không ít mỹ nữ!
- Quên đi, đều là son hổ, ta không thể trêu vào.
- . . .
Đến gần hừng đông, Tùy Qua mới chia tay với đám người Tang Thiên, Lữ Chính Dương và Lạc Thanh Liên.
Lúc này, Tùy Qua đang đứng ở một con đường kẹt xe.
Đế Kinh, chính là một thành thị kẹt xe, bất luận là đi xe hay đi bộ, vĩnh viễn đều bị kẹt xe.
Nhưng, mặc dù không thể ngự kiếm phi hành, nhưng ít ra Tùy Qua vẫn có thể thi triển thuật co rút, với tu vi của hắn, dày công thân pháp, người thường căn bản sẽ không lưu ý đến tốc độ thực tế của hắn nhanh thế nào.
Nhưng thật ra giữa đoàn người, Tùy Qua tình cờ gặp mấy người đồng dạng thi triển thân pháp co rút.
Nhưng thoáng nhìn, ở đây không phải giới tu hành, mặc dù mọi người là người tu hành, cũng sẽ không dừng lại chào hỏi một tiếng.
Xem ra Đế Kinh, quả nhiên là ngọa hổ tàng long.
Đế Kinh rất lớn, nhưng Tùy Qua vẫn rất nhanh ra khỏi thành, sau đó chạy đi tụ hợp với Đường gia và Đường Vũ Khê.
Tùy Qua vốn không định tiến vào Đường gia, thế nhưng không ngờ lão gia tử Đường Thế Uyên lại ở nhà, đã có trưởng bối, Tùy Qua cũng không thể không vào. Vì vậy hắn tiến vào lễ phép bắt chuyện một phen, lại điều trị một chút thân thể cho Đường Thế Uyên, lúc này mới cùng Đường Vũ Khê rời đi.
- Giao dịch với người của Long Đằng như thế nào rồi?
Lúc xuất môn, Đường Vũ Khê quan tâm hỏi chuyện Tùy Qua.
- Tốt hơn dự đoán.
Tùy Qua nói:
- Anh còn kiếm được một hư chức ở Long Đằng. Nhưng, chuyến này đến Long Đằng cũng biết thêm một vài thứ trước đây không biết, cảm giác tình thế càng lúc càng nghiêm trọng.
- Nghiêm trọng?
Đường Vũ Khê nói:
- Anh nói “hành hội” sao?
- “Hành hội” chỉ là một trong số đó.
Tùy Qua nói:
- Hiện tại có Long Đằng chống đỡ, phân cao thấp với “hành hội”, anh cũng có tiền vốn rồi. Huống chi, lần này còn có thu hoạch ngoài ý muốn, với anh mà nói, có thể xem là một bước ngoặt chuyển tiếp.
- Bước ngoặt chuyển tiếp?
Đường Vũ Khê nói:
- Xem ra anh thực sự nhặt được kho báu rồi?
- Có thể.
Tùy Qua nói:
- Bây giờ còn chưa dám khẳng định. Nhưng, chúng ta phải lập tức trở lại Đông Giang, hiện tại chính là thời khắc mấu chốt, vạn nhất xảy ra chuyện gì, nếu như chúng ta không ở đó, có thể sẽ có chuyện.
- Em biết rồi.
Đường Vũ Khê nói:
- Ở đây là vùng ngoại thành, chúng ta đi nhanh lên thôi.
- Được.
Tùy Qua gật đầu, mang theo Đường Vũ Khê ngự vật phi hành, cấp tốc rời xa Đế Kinh.
Hơn mười phút, hai người đã cách Đế Kinh rất xa.
Bỗng, Tùy Qua nói với Đường Vũ Khê :
- Đứng vững, gặp phải chút phiền phức, tạm thời phải thay đổi “hướng đi”.
Nói xong, Tùy Qua ấn Hồng Mông thạch đi xuống, đáp xuống một ngọn núi.
- Khặc khặc
Hai người vừa mới bình ổn hạ xuống đất, liền nghe giữa không trung vang lên một tràng cười hung ác nham hiểm:
- Tạp chủng Hoa Hạ, bây giờ mới phát hiện ra Vụ Ẩn Địa Lang ta, thực sự là quá yếu! Khặc khặc, nhưng nữ nhi này tướng mạo không tồi, đáng tiếc không có thực âm. Nhưng không sao.
Thanh âm du đãng trong thiên địa xung quanh, nhưng cũng không thấy thân ảnh, của người nọ, tình hình có chút kinh khủng.
- Đừng lo lắng, chỉ là tiểu quỷ Nhật Bản mà thôi.
Tùy Qua an ủi Đường Vũ Khê.
- Người tu hành Nhật Bản? Vì sao lại xuất hiện ở đây?
Đường Vũ Khê kinh ngạc nói, hơi có vẻ khẩn trương.
- Hiển nhiên là đuổi theo ta.
Tùy Qua nói, bỗng nhớ tới trước ở khu vực thành thị Đế Kinh, trong lúc vô ý đụng phải mấy người thân pháp không tồi, lúc đó còn tưởng rằng là người tu hành Hoa Hạ ngọa hổ tàng long, không ngờ lại là tu sĩ tiểu quỷ Nhật Bản, xem ra hơn phân nửa là đám cận vệ thiên hoàng chó má mà Tang Thiên nói. Đuổi theo Tùy Qua, cũng chỉ có một mục đích: Quả phù mộc.
Hơn nữa, tên Vụ Ẩn Địa Lang này, tựa hồ rất am hiểu ẩn núp, thuật truy tung, nhất là am hiểu thu liễm tinh thần lực và khí tức, cho nên khi thằng nhãi này lộ ra sát khí, mới bị tinh thần lực nhạy cảm của Tùy Qua nhận biết.
Thế nhưng, cho tới bây giờ, người này vẫn không hiển hiện thân ảnh.
Xem ra, tu sĩ Nhật Bản, quả nhiên đều tinh thông nhẫn thuật, am hiểu trộm đạo, đánh lén ám sát. Nhưng, Tùy Qua phát hiện tu vi của hắn cũng chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, chỉ là không biết vì sao lại càn rỡ như vậy.
- Tạp chủng Hoa Hạ, nhanh thúc thủ chịu trói đi, như vậy ta còn có thể suy nghĩ cho ngươi toàn thây. Bằng không, ta sẽ dùng máu tươi và hồn phách của ngươi để tế ma đao “linh nhận” của ta!
Thanh âm kia tiếp tục nói, yếu ớt lãng đãng, giống như quỷ hồn.
- Con mẹ nó, quỷ Nhật Bản, ngươi chỉ biết ẩn núp như vậy sao?
Tùy Qua hừ lạnh nói.
- Ngu xuẩn! Ngay cả vụ ẩn thuật của gia tộc Vụ Ẩn chúng ta cũng không biết.