Kinh Nguyên Phượng nói.
Sau khi cúp điện thoại, Trần Kiệt nhìn Kinh Nguyên Phượng nói:
- Sư tôn, có việc gì cần tôi đi làm sao?
- Ta muốn ngươi đi tra xét động tĩnh của tiểu tử đó, từ cử động nhỏ nhất của hắn đều phải hết sức nắm giữ.
Kinh Nguyên Phượng nói.
- Với thủ đoạn của sư tôn, cần tra xét động tĩnh của tiểu tử kia vì sao còn cần tôi ra tay đây?
Trần Kiệt khó hiểu hỏi.
- Phế vật!
Kinh Nguyên Phượng quát:
- Nếu như ta có thể đích thân ra tay, cần tên phế vật ngươi để làm chi?
- Phải phải, tôi là phế vật.
Trần Kiệt nói:
- Nhưng nếu như sư tôn chịu nâng đỡ, tu vi của tôi tự nhiên có thể tiến thêm một bước.
- Hừ! Ngươi thật sự biết đòi hỏi ưu đãi!
Kinh Nguyên Phượng cười lạnh một tiếng, đem đan dược ném cho Trần Kiệt:
- Viên Tinh Nguyên Đan này có thể tăng lên hai mươi năm công lực cho ngươi, giúp ngươi đột phá tu vi luyện khí trung kỳ.
- Chỉ tới tu vi luyện khí trung kỳ?
Trần Kiệt hỏi:
- Sư tôn, có loại đan dược nào có thể giúp người tăng lên tu vi tới tiên thiên kỳ hay không? Ngài không phải nói tu vi tiên thiên kỳ có thể giúp tăng thọ nguyên lên tới ngoài hai trăm tuổi sao?
- Tiên thiên kỳ?
Kinh Nguyên Phượng hừ lạnh nói:
- Ngươi cho rằng tiên thiên kỳ dễ dàng đột phá như vậy sao? Đúng vậy, tiên thiên kỳ đích thật có thể gia tăng tuổi thọ người tu hành, nhưng đây là chuyện nghịch thiên mà đi, đan dược sao có thể đạt tới. Huống chi cho dù ngươi có được loại đan dược này, chỉ sợ cũng không tới lượt ngươi hưởng dụng. Chỉ là Tinh Nguyên Đan, nếu dùng tiền tài thế tục mua về, ít nhất phải trên trăm triệu, ngươi hiểu chưa?
- Đa tạ sư tôn.
Trần Kiệt nói, trong lòng lại đang suy nghĩ làm sao mới có thể tăng lên tu vi tiên thiên.
Trần Kiệt cũng là một trong Minh Hải tứ thiếu, gia thế bối cảnh còn tốt hơn Thường Uy, ước chừng như Lục Hổ. Nhưng hắn mạnh hơn Lục Hổ cùng Thường Uy ở chỗ hắn có một sư phụ là người tu hành, người này chính là Kinh Nguyên Phượng.
Đã là người có tiền có thế, Trần Kiệt còn có thêm dã tâm chính là thoát khỏi sinh lão bệnh tử. Mà Kinh Nguyên Phượng có thể dẫn hắn vào con đường tu hành, đạt được lực lượng cường đại cùng hi vọng chinh phục sinh lão bệnh tử.
Đương nhiên Trần Kiệt cũng biết Kinh Nguyên Phượng đang lợi dụng hắn. Nhưng hắn không ngại bị nàng lợi dụng. Trần Kiệt tin chắc bằng vào thủ đoạn cùng đầu óc của hắn, chung quy có một ngày tiến vào tiên thiên kỳ, thậm chí siêu việt Kinh Nguyên Phượng. Đến lúc đó hắn có thể hoàn toàn chinh phục nàng, sau đó lại hung hăng chà đạp nàng.
Đối với ý tưởng của Trần Kiệt, Kinh Nguyên Phượng không biết, cũng không hề quan tâm.
Trần Kiệt chẳng qua chỉ là một trong những đệ tử của nàng, hơn nữa nếu không phải hắn có giá trị lợi dụng, nàng cũng không nhìn tới. Ở trong mắt nàng, hắn chỉ như một con kiến mà thôi.
Ở trong mắt Kinh Nguyên Phượng chỉ có một mục tiêu: Tùy Qua.
Người này là người đầu tiên có gan khiêu chiến uy quyền uy của phường hội. Hơn nữa hiện tại hắn đã tiếp nhận Tống gia quy phục. Đối với các đại lão Hoa Hạ y dược phường hội mà nói, đây là trắng trợn khiêu khích, quả thật là hành vi vẽ mặt.
Mà Kinh Nguyên Phượng đã tiếp nhận mệnh lệnh của nguyên lão hội phường hội đi điều tra thân phận cùng thực lực chân thật của Tùy Qua.
Nhưng bởi vì kiêng kỵ sau lưng Tùy Qua có thể có lực lượng cường đại làm chỗ dựa, Kinh Nguyên Phượng không dám bại lộ thân phận cùng thực lực chân chính, bởi vậy mới lợi dụng Trần Kiệt đi khiêu khích Tùy Qua, hi vọng có thể suy đoán ra thực lực chân chính của hắn.
Tùy Qua cùng Đường Vũ Khê quay về biệt thự của Hứa Hành Sơn.
Lúc xuống xe, Tống Văn Hiên thoáng do dự, cuối cùng mới lên tiếng nói:
- Tùy tiên sinh, cô gái dùng súng trong khách sạn có chút không ổn đâu.
- Có gì không ổn?
Tùy Qua hỏi.
Cô gái kia chỉ có tu vi luyện khí trung kỳ, Tùy Qua không đem nàng đặt trong lòng.
Mà Trần Kiệt chỉ là kết quả dị dạng của quyền tiền, còn là một người điên, Tùy Qua càng không xem vào trong mắt.
Nhưng nghe Tống Văn Hiên nói như thế làm Tùy Qua cảm thấy tò mò.
- Chỉ là một loại cảm giác thuần túy.
Tống Văn Hiên nói:
- Nàng chỉ có tu vi luyện khí trung kỳ, nhưng lại làm cho tôi cảm giác nguy hiểm, thật sự là kỳ quái.
- A, kỳ quái như vậy?
Tùy Qua nói:
- Hay là tu vi của cô gái kia còn cao hơn cả ông đây?
Tống Văn Hiên lắc lắc đầu, nói:
- Việc này tôi cũng không biết rõ ràng. Mặt khác đa tạ Tùy tiên sinh tặng linh dược cho Tống gia, đã giúp gia tộc chúng tôi có thêm vài người tu hành luyện khí kỳ.
- Ngô…đây chỉ là việc nhỏ mà thôi.
Tùy Qua thản nhiên nói:
- Tôi nói rồi, chỉ cần Tống gia thành tâm làm việc cho tôi, tất nhiên sẽ không thiếu ưu đãi cho các vị.
- Đa tạ Tùy tiên sinh.
Tống Văn Hiên vội vàng nói.
- Không cần tạ!
Tùy Qua nói:
- Nhưng nhớ rõ tùy kêu tùy đến.
- Tùy tiên sinh, hôm nay bởi vì…
- Không cần giải thích.
Tùy Qua vung tay ngắt lời:
- Lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa.
Sau khi nói xong hắn cùng Đường Vũ Khê đi vào biệt thự.
Trong lòng Tống Văn Hiên không khỏi có chút tức giận, nhưng nghĩ đến vận mệnh Tống gia, nghĩ đến chỗ tốt lấy được từ tay Tùy Qua, hắn lại bình thường trở lại. Nếu như đạt đủ chỗ tốt, làm bộc cho người thì đã sao?
Vì thế hắn phát động xe rất nhanh biến mất trong bóng đêm.
Tùy Qua đi cùng Đường Vũ Khê về phòng.
Đường Vũ Khê cởi áo khoác, nằm ngửa trên giường, nói:
- Vẫn là giường của mình thoải mái.
Tùy Qua nói:
- Nếu em cảm thấy mệt thì nghỉ ngơi đi.
- Sao vậy, vội vã rời đi làm gì?
Đường Vũ Khê nhận ra ý tưởng của hắn:
- Không phải biết vì không thực hiện được ý đồ bất lương, cho nên nhanh chóng muốn chuồn về?
- Làm gì có chứ!
Tùy Qua đáp.
- Vậy vì sao tinh lực của anh tốt như vậy đây?
Đường Vũ Khê hỏi.
- Anh là người luyện võ.
Tùy Qua nói:
- Tu hành có thể tăng lên cơ năng thân thể. Thể lực cùng tinh lực cũng sẽ tăng theo.
- Tốt lắm, em cũng tập võ, thế nào?
Đường Vũ Khê chợt hưng phấn nói.
- Em? Tập võ?
Tùy Qua kinh ngạc nhìn Đường Vũ Khê.
- Vì sao em không thể tập võ?
Đường Vũ Khê bất mãn nói:
- Kỳ thật trước kia em đã nghĩ tập võ. Cha cùng anh của em đều có danh sư chỉ điểm, đều tập võ từ nhỏ. Kỳ thật em rất hứng thú với công phu, nhưng họ không cho em học, còn nói em không thiên phú. Hừ, kỳ thật em còn không biết ý nghĩ của họ sao, chỉ cảm thấy em là con gái, không thích hợp tập võ, chỉ là nghĩ như vậy mà thôi.
- Khụ khụ!
Tùy Qua ho khan hai tiếng, nói:
- Em muốn nghe lời nói thật sao?
- Nói!
- Nếu em muốn nghe lời nói thật, anh sẽ nói cho em biết. Cha cùng anh của em nói đúng, em thật sự không thích hợp tập võ.
Tùy Qua nói.
- Nói bậy!
Đường Vũ Khê bất mãn nói:
- Anh của em cũng chỉ xấp xỉ như em, dựa vào cái gì em không thích hợp tập võ?
- Tập võ, đích thật là cần chú ý thiên phú.