Đường Vũ Khê nói.
- Giống nhau?
Tiểu cô nương và Tùy Qua đồng thời cả kinh.
Lúc này Đường Vũ Khê mới ý thức được mình lỡ lời, không thể làm gì khác hơn là nói:
- Tôi giúp hắn gọi thêm một phần, nướng cho tôi ít rau cải.
Tiểu cô nương gật đầu, một mình đi giá nướng chuẩn bị.
Đường Vũ Khê nhìn về phía giá nướng, thấy tiểu cô nương này không cao hơn giá nướng bao nhiêu, trong lòng càng cảm thấy có chút chua xót, nói với Tùy Qua:
- Thật là đáng thương, thoạt nhìn cô bé cũng không cao hơn giá nướng bao nhiêu.
- Không sao, Tiểu Vũ là một cô nương kiên cường.
Tùy Qua nói.
- Cậu biết cô bé?
Đường Vũ Khê hỏi.
- Phòng tôi thường xuyên đến đây ăn.
Tùy Qua nói.
- Cô bé rút cuộc xảy ra chuyện gì?
Đường Vũ Khê hỏi.
Tùy Qua thấp giọng nói, tựa hồ lo lắng bị Tiểu Vũ nghe thấy:
- Ba năm trước, mẹ cô bé bị bệnh viện chẩn đoán mắc bệnh ung thư vú, cho nên, bệnh viện đã tiêm cho bà hai mũi Methotrexate trị liệu, nhưng bệnh tình của mẹ cô bé không thấy biến chuyển, hơn nữa nhanh chóng đánh mất năng lực hành động, hệ thần kinh bị hao tổn, không tự túc được đại tiểu tiện. . . Cha cô bé không chịu nổi áp lực, vứt bỏ hai mẹ con bỏ nhà đi. Tiểu Vũ phải chăm sóc mẹ nên bỏ học ở nhà, sau đó kinh doanh quán đồ nướng ở gần trường.
- Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ bệnh viện tiêm thuốc giả cho mẹ cô bé sao?
Đường Vũ Khê tức giận nói.
- Trong quá trình sản xuất thuốc của hãng dược, một số người thao tác không đúng, đổ a- xít sun-phu-rit Vincristine vào trong dược dịch Methotrexate, tạo thành ô nhiễm. Ngoài mẹ Tiểu Vũ, cả nước còn hơn hai trăm người bệnh đã gặp phải trận tai bay vạ gió này, trong đó có tám người là trẻ em.
- Lũ súc sinh đáng chết!
Đường Vũ Khê nói:
- Chẳng lẽ bệnh viện và hãng dược không bồi thường sao?
- Bệnh viện kiên trì nói bọn họ không phải nơi sản xuất thuốc, cho nên không chịu trách nhiệm. Hãng dược vì sự cố này bị bộ phận quốc gia thu hồi giấy chứng nhận, trực tiếp phá sản, ông chủ cũng bốc hơi, cho nên hãng dược cũng không tiến hành bồi thường.
- Vô sỉ! Đám cầm thú này, thật sự quá vô sỉ!
Đường Vũ Khê thấp giọng mắng, chỉ hận không thể phanh thây xé xác đám người không có lương tâm đó.
- Nhẹ giọng chút.
Tùy Qua nói với Đường Vũ Khê:
- May là, tiểu cô nương này kiên cường, một mình chống đỡ cho cả nhà.
- Bất kể thế nào, tôi cũng muốn giúp cô bé một chút.
Đường Vũ Khê nói xong, móc tiến ra.
- Đừng làm vậy.
Tùy Qua ngăn cản Đường Vũ Khê:
- Tôi biết, cô có thể cho cô bé rất nhiều tiền. Nhưng, làm như vậy cũng đồng dạng cướp đoạt tự tôn của cô bé.
- Làm sao cậu biết?
Đường Vũ Khê hơi có chút không phục, dù sao nàng cũng xuất phát từ hảo tâm.
Tùy Qua chỉ chỉ vào tên ăn mày trung niên đòi tiền ở cửa trường học:
- Cô biết một tháng hắn thu vào bao nhiêu tiền không?
- Mấy trăm đồng?
Đường Vũ Khê hiển nhiên không nắm rõ phương diện này.
- Một tháng hắn thu vào ít nhất ba đến năm ngàn đồng.
Tùy Qua nhìn ánh mắt kinh ngạc của Đường Vũ Khê, tiếp tục nói:
- Chắc cô khó tin lắm, đây là có người đặc biệt thống kê ra. Ở một số nơi, một bộ phận đã xem ăn xin là một loại nghề nghiệp, những người đó, vì xin tiền, thậm chí còn mang theo người già, trẻ nhỏ, chính là để tranh thủ càng nhiều lòng hảo tâm, thu được càng nhiều tiền. Cô nghĩ Tiểu Vũ một tháng có thể kiếm được bao nhiêu tiền?
- Nhiều nhất một hai ngàn.
Đường Vũ Khê nói:
- Dù sao, quầy hàng của cô bé cách cổng trường hơi xa.
- Đúng vậy. Nếu quỳ trên mặt đất xin tiền, một tháng cũng dễ dàng kiếm được năm ba ngàn, tại sao cô bé không làm chứ?
Tùy Qua nói:
- Cho nên, tôi nói cô bé là một cô gái có lòng tự tôn rất lớn.
Đường Vũ Khê lần đầu dùng ánh mắt thưởng thức thậm chí mang theo chút ít sùng bái nhìn Tùy Qua. Nàng hoàn toàn không ngờ tên nam sinh đầu óc ngu si, có ánh mắt háo sắc này lại sâu sắc hơn cả mình.
- Ca ca, tỷ tỷ, hai người ăn trước đi, những thứ khác, tôi sẽ lập tức nướng chín đưa tới.
Lúc này, Tiểu Vũ đã đem một phần đồ nướng đến.
Nhìn nụ cười trên mặt cô bé, rất khó nhìn ra cuộc sống của cô bé gian khổ thế nào.
Tùy Qua cầm xiên thịt nướng trên tay, đang muốn cùng Đường Vũ Khê vừa ăn vừa nói chuyện, lúc này một thanh niên có vẻ trí thức, mặc tây phục màu đen, trên tay cầm một xấp văn kiện đi tới, phía sau hắn, có hai đại hán vạm vỡ, mặc áo ba lỗ, hai tay để trần, trên cánh tay có đầy hình xăm.
Thanh niên thành phần tri thức đi tới trước mặt Tùy Qua, hỏi:
- Ngài là Tùy Qua, Tùy tiên sinh?
- Đúng.
Tùy Qua gật đầu, có chút không vừa ý bị cắt đứt bữa thịt nướng lãng mạn với Đường Vũ Khê, khó chịu hỏi:
- Có chuyện gì?
- Kẻ hèn là trợ lý Tổng giám đốc công ty dược Watson Tưởng Vĩ, Phùng lão bản của chúng tôi hi vọng có thể gặp mặt Tùy tiên sinh, nói chuyện làm ăn.
Người thanh niên tri thức nói, giọng nói hơi có chút cao ngạo, tựa hồ hắn cảm giác mình là một trợ lý tổng giám đốc rất rất giỏi.
- Không rảnh.
Tùy Qua không có chút hứng thú nói.
Hắn không biết Phùng lão bản nào cả, cho dù biết, cũng không muốn trả lời đối phương vào lúc này.
- Tùy tiên sinh, ngài suy nghĩ đi, đây là một cuộc làm ăn lớn mấy trăm vạn.
Tưởng Vĩ tiếp tục nói:
- Chỉ cần đồng ý, Tùy tiên sinh lập tức có thể trở thành triệu phú rồi.
- Nhân dân tệ đã sớm mất giá rồi, triệu phú có là gì, anh mau cút đi, tôi không có hứng thú!
Tùy Qua cực kỳ khó chịu nói.
Mấy trăm vạn thì thế nào, với tài chính hiện tại của Tùy Qua, căn bản không xem mấy trăm vạn là gì.
- Tùy tiên sinh, Phùng lão bản của chúng tôi không có thói quen đợi người.
Tưởng Vĩ đột nhiên trầm mặt nói.
- Tôi nói lần cuối cùng, cút ngay cho tôi!
Tùy Qua tức giận quát Tưởng Vĩ.
Lần này, Tùy Qua dùng tới chút ít chân khí, mặc dù thanh âm không lớn, nhưng khiến lỗ tai Tưởng Vĩ kêu ong ong.
Tưởng Vĩ bị dọa đến lui lại mấy bước, sau đó tức giận nói với Tùy Qua:
- Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, thật là tên không biết điều! Hai người các ngươi, cho hắn biết thế nào là lễ độ, nếu không người khác lại tưởng rằng danh tiếng của ông chủ chúng ta không ra gì.
Hai đại hán nghe vậy, lập tức tiến lên một bước, mặt đầy hung tướng ép về phía Tùy Qua.
Một tên trong đó, cực kỳ ra vẻ, giơ ngón tay giữa lên nói.
- Tiểu tử, ngươi dám không nể mặt ông chủ của chúng ta, xem ra muốn ăn đòn rồi.
Tên còn lại nhe răng cười, đưa tay định túm lấy ngực Tùy Qua, tựa hồ muốn vật hắn xuống đất.
Khóe miệng Tùy Qua phát ra một nụ cười lạnh, kẹp một cây tăm vào giữa ngón tay.
Nếu như tên này thật sự không biết tiến lui, hắn không ngần ngại đâm cây tăm này vào bàn tay đối phương.
Chỉ cần rót chân khí vào trong cây tăm, cho dù là gỗ, đá cũng có thể đâm rách, huống chi là bàn tay bằng thịt.
Tùy Qua nghĩ thầm, rút cuộc hắn có thể cảm thụ được phong phạm của cao thủ nội gia rồi.
Đại hán không nhận thấy nguy hiểm, bàn tay cách lồng ngực Tùy Qua càng ngày càng gần.