Lam Lan nói:
- Nói chuyện chính đi. Nếu cậu đã muốn giúp đỡ, tôi cũng có thể phối hợp. Như vậy đi, chiều nay sau khi tan việc, chúng ta sẽ cùng đi thăm Văn Đại Gia và nhi tử của hắn.
Tùy Qua được voi đòi tiên nói:
- Cũng đến giờ nghỉ trưa rồi, chi bằng cùng nhau ăn cơm trưa, thuận tiện thương thảo chuyện đó xem thế nào?
- Xin lỗi, tôi không có thói quen ăn cơm với nam nhân xa lạ.
Lam Lan vẫn bình thản nói:
Danh hiệu "nữ nhân băng tuyết" của nàng quả nhiên không phải hư danh. Muốn hòa tan trái tim băng giá của nàng, Tùy Qua đồng học vẫn cần tiếp tục cố gắng.
- Nam nhân xa lạ?
Tùy Qua khẽ mỉm cười:
- Tôi còn tưởng chúng ta đã là bằng hữu. Tục ngữ đều nói, trước lạ sau quen. . . Cho dù chúng ta không phải bằng hữu, tốt xấu gì cũng là người quen, lời này của cô thật sự khiến người ta đau lòng.
- Cậu cũng có trái tim tự tôn sao?
Lam Lan lại trêu ghẹo Tùy Qua.
- Có, đang nhảy đây. Bằng không cô nghe thử xem?
- 5h chiều, ở dưới lầu chờ tôi.
Lam Lan nói, lời này chẳng khác gì lệnh đuổi khách.
Tùy Qua biết phàm là việc gì cũng không nên hăng quá hóa dở, cũng không lải nhải nữa, ra khỏi phòng làm việc của Lam Lan.
Lúc xuống lầu, Tùy Qua đi qua trước mặt tên bảo vệ, cố ý vận chân khí vào hai chân, bước qua không có tiếng vang, sau đó khẽ mỉm cười với tên bảo vệ, dọa hắn sợ tái mặt, suýt nữa ngất luôn tại chỗ.
Xế chiều, tiết học cuối cùng còn chưa kết thúc, Tùy Qua đã lặng lẽ chạy ra khỏi phòng học, đến chỗ hắn và Lam Lan ước định.
Bốn giờ năm mươi lăm phút, Tùy Qua đã tới lầu dưới của đài truyền hình.
Tên bảo vệ trông cửa nhìn thấy Tùy Qua, còn tưởng hắn là quỷ hồn du đãng, làm gì còn dám hỏi thăm cái gì.
Chỉ chốc lát sau, cửa thang máy mở ra, Lam Lan tươi đẹp như hoa đào từ trong thang máy đi ra.
Nhân viên bảo vệ nhìn thấy, trực tiếp cũng ngây người.
Lam Lan đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, tên kia lập tức kinh sợ, xấu hổ chuyển dời ánh mắt gian tà, cúi đầu.
Ánh mắt lạnh như băng lại quét về phía Tùy Qua, đáng tiếc chiêu này của Lam Lan hoàn toàn không có tác dụng với Tùy Qua, hắn chỉ dùng ngón tay vuốt vuốt đầu mũi, sau đó cười hì hì nghênh đón.
Rời khỏi đài truyền hình, Lam Lan dẫn Tùy Qua đến chợ Hồng Phúc.
Thì ra, mấy ngày nay Văn Đại Gia thường xuyên ở chợ bán hàng, cho nên Lam Lan tính qua đó một chút, hi vọng có thể gặp được hắn.
Vận khí của hai người coi như không tệ, quả nhiên tìm được Văn Đại Gia trong chợ.
Kể từ sau sự kiện chấp pháp dã man lần trước, dưới sự giúp đỡ của Lam Lan, vì hoàn cảnh gia đình, Văn Đại Gia nhận được sự chiếu cố đặc biệt của bên quản lý chợ, mỗi lần hắn tới chợ bán rau, nhân viên quản lý đều giúp hắn dọn hàng. Mặc dù quầy hàng không lớn, nhưng đối với lão nhân gia như hắn mà nói, cũng đã đủ rồi.
- Như vậy không phải rất tốt sao.
Tùy Qua nói với Lam Lan, hắn muốn nói đến chuyện chấp pháp ngang ngược lần trước.
- Đúng vậy.
Lam Lan khẽ thở dài:
- Rất nhiều nhân viên chính phủ của chúng ta, chỉ biết tạo ra mâu thuẫn, chứ không biết hóa giải mâu thuẫn. Nếu như bọn họ có lòng tốt, trợ giúp Văn Đại Gia giải quyết vấn đề, không chỉ không tạo thành xung đột, hơn nữa còn xem như một chuyện tốt, có thể tạo được danh tiếng tốt.
- Đạo lý đó ai cũng biết, nhưng ít người làm được.
Tùy Qua nói:
- Giống như những tham quan kia, bọn họ ai cũng biết không thể tham ô nhận hối lộ, nhưng người nào cũng nhúng chân vào.
- Lam chủ biên, cô lại tới sao?
Ánh mắt Văn Đại Gia coi như không tệ, từ rất xa đã nhận ra Lam Lan, sau đó ánh mắt lại rơi xuống người Tùy Qua:
- Tiểu tử, tôi biết cậu! Cậu là người tốt!
- Dĩ nhiên. Lam chủ biên lẽ nào lại đi cùng người xấu!
Tùy Qua cười nói.
Văn Đại Gia có chút áy náy nhìn Lam Lan và Tùy Qua nói:
- Thật ngại quá, ở đây không có chỗ ngồi. Một lát nữa tôi bán hàng xong, sẽ mời hai vị uống trà.
- Không sao.
Tùy Qua cười nói:
- Lão cứ yên tâm, có Lam đại chủ biên ở đây, hàng của lão sẽ bán hết rất nhanh.
Tùy Qua vừa dứt lời, liền nghe có người nói:
- Ồ, đây không phải Lam chủ biên sao, cô tới đây mua rau à?
- Đúng vậy. Rau của Văn Đại Gia rất tươi ngon.
Lam Lan phản ứng cũng mau lẹ, bắt đầu quảng cáo cho Văn Đại Gia.
Đúng như Tùy Qua dự đoán, chỉ mấy phút sau, số rau dưa còn lại Văn Đại Gia đều được bán hết.
Văn Đại Gia vui vẻ dọn quán, sau đó đặt cái sọt lên trên xe ba gác, chuẩn bị về nhà.
Tùy Qua và Lam Lan nói rõ ý đến, Văn Đại Gia cảm kích nói:
- Tâm ý của hai vị, lão đầu tử này vô cùng cảm ơn. Nhưng, đường đến nhà chúng tôi không thể đi xe hơi, thật là làm phiền hai vị.
Tùy Qua mỉm cười, chỉ chiếc xe ba gác của Văn Đại Gia, nói:
- Vậy thì ngồi xe của lão là được rồi.
Sau đó, Tùy Qua đưa mắt nhìn về hướng Lam Lan:
- Lam chủ biên có ngồi không?
Lam Lan đại khái chưa bao giờ thử ngồi xe ba gác, trong lòng khẽ cảm thấy có chút mất mặt, nhưng kích thích và hưng phấn nhiều hơn. Sau khi thoáng do dự, Lam Lan nói:
- Anh kéo đi, tôi ngồi.
- Đương nhiên tôi kéo rồi, chẳng lẽ để Văn Đại Gia kéo sao.
Tùy Qua cười ha ha, cảm thấy chuyện này rất thú vị .
- Được.
Văn Đại Gia cũng cười cười, đưa chiếc túi đựng tiền cho Lam Lan ngồi trên xe ba gác:
- Ngồi phía trên này, tránh làm bẩn y phục của cô.
Lam Lan không nhăn nhó, rất dứt khoát ngồi lên chiếc xe ba gác.
Tùy Qua kéo xe, trong con mắt kinh ngạc và rối rít nghị luận của mọi người, rời khỏi khu chợ.
Cho nên, màn kịch vui mới xuất hiện: dưới trời chiều, một thanh niên trẻ tuổi, có khuôn mặt dễ nhìn kéo một chiếc xe ba gác cũ rách, kẽo kẹt chạy trên đường, trên xe, có một lão đầu tử lưng còng và một cô nương thời thượng xinh đẹp, đung đưa đôi chân thon dài, trắng nõn, lộ ra vẻ dương dương tự đắc, phảng phất như nàng không phải đang ngồi trên chiếc xe ba gác, mà đang ngồi trên chiếc xe thể thao mui trần.
Sau khi ra khỏi thành, chiếc xe đi vào một con đường gồ ghề nhỏ hẹp, chiếc xe càng ngày càng xóc nảy, giống như sắp vỡ xe. Tùy Qua đành phải hạ tốc độ, lảo đảo đi về phía nhà Văn Đại Gia.
Sau nửa giờ lảo đảo trên đường, cuối cùng đã đến thôn của Văn Đại Gia.
Nhà của Văn Đại Gia ở cuối thôn, là một căn nhà gạch mái ngói cũ rách, xung quanh là đất trống. Phía trước nhà có một cái vườn rau xanh, bốn phía cài hàng rào nan tre, trên hàng rào có các loại đậu, mướp quấn quanh, trong vườn là đủ loại rau sống, dưa và trái cây. Xem ra, mặc dù vị lão nhân này đã cao tuổi tuổi, nhưng vẫn rất chăm chỉ.
Tùy Qua dừng chiếc xe ba gác trong sân, Văn Đại Gia liền bắt đầu cho gà ăn, sau đó lùa đàn gà vào trong chuồng.
Cuối cùng, Văn Đại Gia mới cùng Tùy Qua và Lam Lan nói chuyện của Văn Quốc Cường.
Đối với chuyện của Văn Quốc Cường, Tùy Qua đại khái đã hiểu rõ.