Tùy Qua nói.
- Cô có hùng tâm tráng chí như vậy tôi rất vui, nhưng mà cô cũng biết tình huống trước mắt là như thế nào. Nguyên liệu chính của Mỹ Lệ Họa Thủy chính là nhân mộc phong mật, nhưng mà Nhân Mộc Thụ chỉ có một gốc, tuy chỉ cần làm ra mỗi lọ là kỳ tích, nhưng mà góp gió thành bão, vẫn cung không đủ cầu.
- Tôi cũng rõ ràng hơn cậu.
Trầm Quân Lăng nói.
- Tôi đã thay cậu tính toán qua. Dựa theo sản lượng mỗi ngày của nhân mộc phong mật, tối đa chỉ sản xuất ra một ngàn ‘ Mỹ Lệ Họa Thủy ’, đối với nhu cầu thị trường trước mặt quả thực chính là như muối bỏ biển.
- Không nghĩ tới cô còn tính toán chính xác như vậy. Nhưng mà, đây là chuyện không có biện pháp, cho nên chúng ta mới đề nghị nên làm trung tâm thể nghiệm trước, chính là vì giảm bớt áp lực nhu cầu trước mắt.
- Tuy trung tâm thể nghiệm có thể giải khẩn cấp trước mắt, nhưng mà không thể nào thỏa mãn nhu cầu.
Trầm Quân Lăng ngẫm lại, cười nói.
- Thị trường hiện tại chẳng khá gì thiếu phụ chưa được thỏa mãn dục vọng, mà năng lực sản xuất của cậu chính là lão nam nhân có quả thận mệt mỏi.
- Công năng thận của tôi không có mệt mỏi.
Tùy Qua nghiêm nét mặt nói:
- Ý của cô tôi hiểu, hơn nữa tôi đang tìm biện pháp giải quyết. Nhưng chỉ có một cây Nhân Mộc Thụ, tự nhiên không thể thỏa mãn thị trường, điểm này tôi và cô đã rõ ràng. Nhưng mà tình huống trước mắt tôi không có làm như vậy, nếu như không có ‘ Mỹ Lệ Họa Thủy ’ thần thoại quật khởi, cố gắng của tập đoàn sẽ sụp đổ. Cho nên đẩy ‘ Mỹ Lệ Họa Thủy ’ ra cũng có chút nóng vội. May mắn, trước mắt tôi đã nghĩ ra biện pháp rồi.
- Có thể cho hỏi là biện pháp gì không?
- Gieo trồng thêm Mộc Nhân Thụ sao?
Tùy Qua đáp.
- Nhưng mà nếu như tôi nhớ không lầm, trong nhà ấm của cậu không còn linh điền nha?
Trầm Quân Lăng nói.
- Vâng.
Tùy Qua nói.
- Nhưng mà tôi sẽ tìm nơi khác lý tưởng hơn. nhưng còn cần chuẩn bị một chút đồ vật. Cho nên hy vọng lúc này đi phường thị Nhạn Thương Sơn sẽ có chút thu hoạch.
- Thì ra cậu đã sớm có ý định với tôi rồi, tôi đây cũng yên lòng.
Trầm Quân Lăng nói:
- Nhưng mà, còn có một chuyện phải nhắc nhở anh một chút, người tổ chức phường thị đều là người tu hành không cần tiền tài, cho nên tác dụng của nó chỉ có hạn. Chỉ có thượng đẳng ngọc thạch, đan dược, linh thảo và các loại pháp bảo mới là tiền tệ mạnh nhất, nhất là đan dược cùng ngọc thạch.
- Đa tạ nhắc nhở.
Tùy Qua nói.
- Xem ra, tôi phải chuẩn bị một ít đan dược mới được.
- Tôi xem ra cậu có không ít đan dược, chẳng lẽ cậu được ‘ nữ ma đầu ’ cho sao?
Trầm Quân Lăng hiếu kỳ nói.
- Ách... Nếu cô cũng biết, vậy không cần đâm vào chỗ đau của tôi nha.
Tùy Qua cùng Trầm Quân Lăng vui đùa với nhau.
- Ai, tôi bán mình cầu vinh đổi chút đan dược cũng rất đau khổ mà.
- Nếu thật sự là như vậy, cậu cũng không cần cảm thấy xấu hổ.
Trầm Quân Lăng nói.
- Thế giới người tu hành không có người nào quan tâm đan dược từ đâu mà tới, mặc kệ cậu bán mình cũng được, giết người cướp của cũng xong. Tóm lại cậu có đan dược, có linh thảo, có pháp bảo thì cậu chính là đại gia, còn được người khác tôn kính, hâm mộ cùng ghen ghét. Về phần trói buộc đạo đức đã không tồn tại.
- Ách... Xem ra có chút phương diện, không khí tu hành không tệ nha.
Tùy Qua tự giễu cười cười, nói:
- Xem ra chuyện bán minh hay cướp đoạt cũng không ai quan tâm tới cả.
- Đúng vậy!
Trầm Quân Lăng nói:
- Ở phương diện này người tu hành còn ‘ cởi mở ’ hơn là người thế tục. Nếu như cậu có được nhiều đan dược, cậu ở trong tu hành giới mở tam cung lục viện, hậu cung ba ngàn giai nhân cũng được.
- Thoải mái như vậy?
Tùy Qua kinh ngạc, nói:
- Đây chính là tràng diện tôi ước mơ tha thiết đấy.
- Cậu đúng là súc sinh mà!
Trầm Quân Lăng hừ lạnh một tiếng.
-Đương nhiên, tôi chỉ nói mà thôi.
Tùy Qua cười khan nói:
- Thử hỏi có nam nhân nào không muốn làm hoàng đế, có được hậu cung ba ngàn giai nhân không? Nhưng phàm là nam nhân bình thường, đều có suy nghĩ này, tôi dám khẳng định! Đương nhiên có thể làm được hay không còn là chuyện quan trọng. Tuy tôi ưa thích nữ nhân, nhưng cũng không phải kẻ ăn quàng...
- Cậu cũng không cần quảng cáo mình thanh cao rùm ben như vậy.
Trầm Quân Lăng nói:
- Huống chi cậu dám ‘ bán mình ’ đổi lấy đan dược đi nuôi nữ nhân khác, cũng không sợ ‘ nữ ma đầu ’ ghen, mang gian phu cưỡng gian nàng đi thiến hay sao?
- Đó là chuyện của tôi, không cần cô quan tâm.
Tùy Qua áp nhỏ giọng nói, vô sỉ cười nói:
- Huống chi, trước kia tôi còn chưa nói cho cô biết, tôi là ‘ thiên phú dị bẩm ’, nữ ma đầu kia nhìn trúng tôi mới ngoan ngoãn phục tùng tôi như vậy, đáng tiếc cô không có cơ hội nếm thử.
- Cút!
Trầm Quân Lăng cho dù có tùy tiện, cũng không chịu nổi Tùy Qua trực tiếp quấy rối như thế, cũng hạ lệnh tiễn khách.
Tùy Qua tên này da mặt rất dày, không có đi ra khỏi cửa phòng của Trầm Quân Lăng, nhưng lại đi lên tầng thượng, sau đó như thiểm điện nhảy ra ngoài, đương nhiên Tùy Qua không phải đi nhảy lầu, hắn nhảy ra đi tới bên ngoài phòng của An Vũ Đồng.
Tốc độ cực nhanh, người bình thường tự nhiên không thể cảm giác ra được.
Trầm Quân Lăng đi vào sân thượng nhìn lên trên, vừa hay nhìn thấy Tùy Qua tên này đang vô sỉ ôm An Vũ Đồng, đang cười nhìn qua nàng.
- Đáng chết! Tiểu sắc lang!
Trầm Quân Lăng nhịn không được mắng, không cần nói cũng biết, qua lá nữa Tùy Qua sẽ làm chuyện gì với An Vũ Đồng.
Vừa mới bắt đầu An Vũ Đồng rời khỏi thì Trầm Quân Lăng liền phát hiện lông mày của nàng hàm xuân, trên mặt hoa đào, cho dù có mù lòa cũng nhìn ra được nàng muốn hoan hảo với Tùy Qua. Rất hiển nhiên Trầm Quân Lăng không phải mù lòa, mà Tùy Qua cũng không phải mù lòa.
Cho nên Tùy Qua cùng An Vũ Đồng dừng trên sân thượng một hồi, hai người lại dắt tay nhau vào phòng ngủ.
Ba giờ sau, Trầm Quân Lăng mới nhìn thấy đèn phòng ngủ của An Vũ Đồng sáng lên.
Thời điểm này trong tay Trầm Quân Lăng cầm chén cà phê nóng, nhìn qua phòng ngủ An Vũ Đồng sau đó lẩm bẩm:
- Tiểu sắc lang này tinh lực tràn đầy như vậy? Không phải mình xem trên mạng nói, nam nhân làm việc này bình thường trong vòng nửa giờ sao? Chẳng lẽ hắn thật sự thiên phú dị bẩm... Trầm Quân Lăng, ngươi đang suy nghĩ gì đấy, chẳng lẽ ngươi cũng phát xuân?
- Tiểu Quân quân, cô đang làm cái gì đó?
Đột nhiên nhìn qua có giọng nói vang lên trên đầu. Trầm Quân Lăng cả kinh, chén cà phê tung tóe, nhưng mà nàng kịp phản ứng, là giọng của Tùy Qua.
Ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên là Tùy Qua cái đang đứng giữa không trung, hừ lạnh và nói:
- Cô lén lút làm cái gì?
- Cái gì gọi là lén lén lút lút?
Tùy Qua nói:
- Rõ ràng là cô đang rình coi, cho nên tôi hỏi cô đấy!
- Xong rồi a, tôi không có hứng thú rình coi các người làm chuyện này.
Trầm Quân Lăng nói:
- Tôi muốn xem thì bật máy tính lên xem phim cũng được, cần gì phải rình coi?