- Sống ở đâu thì yên ở đấy. Ta là một nữ nhân còn không sợ, hai người là đại nam nhân, rút cuộc sợ cái gì! Huống chi, mọi người cùng nhau tới đây, dĩ nhiên phải cùng nhau trở về, đây mới là đồng cam cộng khổ, hiện tại các ngươi muốn trở về, đây không phải muốn làm đào binh sao!
Tài ăn nói của Lam Lan luôn không tệ, hơn nữa khi nàng dùng ngôn từ khiển trách người khác, khí chất và khí thế cũng rất đúng chỗ, chính bởi vì như thế, nàng mới có thể trở thành “hiệp nữ” đánh tiêu diệt cái ác trong giới tin tức. Lam Lan có thể trở thành người chủ trì tin tức đài truyền hình Bắc Kinh, cũng chính vì khí chất của nàng rất thích hợp rất đúng chỗ.
Hai người kia nghe Lam Lan nói, không khỏi đỏ mặt tía tai, một người trong đó giải thích:
- Chúng ta cũng muốn đồng cam cộng khổ. Nhưng ngươi nhìn Từ Kính xem, hắn điên rồi, bị nhiễm bệnh rồi, nếu như lúc này chúng ta không rời đi, vậy sẽ biến thành giống hắn!
- Cho nên…các ngươi định vứt bỏ hắn?
Lam Lan lạnh lùng nói:
- Từ Kính chẳng qua là bệnh nhân, hắn cần được chăm sóc và trị liệu kịp thời. Mà các ngươi, lại tính toán vứt bỏ hắn. Các ngươi cũng không nghĩ xem, nếu như các ngươi lây nhiễm, lại bị người khác vứt bỏ, vậy thì như thế nào?
Hai người bị Lam Lan khiển trách, nhất thời không phản bác được.
Ngay vào lúc này, lại thấy phía ngoài lều một trận xao động, nói là Từ Kính thoát khỏi dây trói, lại bắt đầu nổi điên muốn đả thương người.
Hơn nữa sau khi Từ Kính nổi điên, lại quỷ thần xui khiến xông vào trong lều.
Hai vị thành viên tổ tin tức bị hù dọa đến xanh mặt, nhìn Từ Kính hai mắt đỏ bừng, gân xanh khắp người dữ dội nứt hở, trong lúc nhất thời không biết tránh né như thế nào.
Hoắc hoắc!
Trong cổ họng Từ Kính phát ra một tiếng kêu dã thú, nhào tới một người trong đó.
Người nọ hét lên, đã bị hù dọa đến co quắp.
Ngay vào lúc này, Lam Lan lại động thân, ngăn cản giữa Từ Kính và người nọ, đưa tay túm lấy cổ Từ Kính, để hắn không cách nào cắn được người khác. Nhưng Từ Kính sau khi nổi điên, lực lượng rất lớn, bị Lam Lan túm cổ, hai cánh tay nhấc lên, túm lấy tay Lam Lan, muốn tránh thoát. Chẳng qua Lam Lan có tu vi Tiên Thiên, thân thể linh hoạt vừa chuyển , đã đến sau lưng Từ Kính, xòe bàn tay ra vỗ hai cái lên trên bả vai Từ Kính, tháo khớp hai cánh tay của hắn, để hắn không cách nào dùng hai tay công kích người. Sau đó, lại nghe thấy một tiếng “rắc”, Lam Lan cũng điểm huyệt dưới cằm của Từ Kính, để hắn không thể dùng miệng cắn người.
Sau mấy chiêu, xương tứ chi của Từ Kính đều bị Lam Lan tháo gỡ, hoàn toàn không thể động đậy.
Lúc này ba người kia mới phục hồi tinh thần, dùng ánh mắt kinh hãi và kính nể nhìn Lam Lan.
- Lam Lan, ngươi thật lợi hại!
Tổ trưởng tin tức cảm thán nói:
- Xem ra công phu của ngươi đã trải qua danh sư chỉ điểm.
- Đa tạ Lam tỷ.
Hai nam nhân nhát gan lúc nãy cũng tới cám ơn Lam Lan. Thật ra, hai người này cũng không phải người xấu, nếu không cũng sẽ không tự nguyện theo tổ tin tức tới nơi này phỏng vấn, chẳng qua sau khi thấy cảnh tượng Từ Kính nổi điên, hai người cũng bị hù dọa, dù sao hai người cũng còn trẻ tuổi, không có nhiều kinh nghiệm, nhìn thấy tràng diện không thể tin này, khó tránh khỏi vượt qua sức chịu đựng trong lòng.
Lúc này, mặc dù thân thể Từ Kính không thể nhúc nhích, nhưng vẻ điên cuồng trong ánh mắt, trên mặt vẫn không hề giảm bớt, hắn giống như dã thú bị thương, hung tính không giảm.
Cũng may Từ Kính đã không cách nào nhúc nhích, những người còn lại cũng trấn định lại.
Tổ trưởng tổ tin tức là một nam nhân trung niên, tên là Vương Khai Tường, tương đối trấn định, hắn nói với Lam Lan:
- Lam Lan, tình huống của Từ Kính không tốt lắm, xem ra tạm thời chỉ có thể đưa hắn đến bệnh viện. Ngoài ra, Dương Liễu Linh bị hắn cắn bị thương cũng phải đưa đi. Để bọn họ tiếp nhận trị liệu là tốt nhất, đồng thời cũng tránh lây bệnh cho người khác.
- Không cần đưa đi.
Lúc này Tùy Qua đột nhiên nói:
- Các ngươi đã bị lây bệnh hết rồi.
- Cái gì!
Vương Khai Tường và hai người khác không khỏi cả kinh, sau đó Vương Khai Tường mới hỏi Tùy Qua:
- Ngươi là ai?
Lam Lan không biết giới thiệu Tùy Qua như thế nào, lại nghe thấy Tùy Qua tự giới thiệu:
- Cục quốc an.
Nói xong, Tùy Qua lấy ra một giấy chứng nhận đưa cho Vương Khai Tường.
Long Đằng là bộ đội bí mật, cho nên mặc dù Long Đằng có vật căn cứ đặc biệt, nhưng người bình thường căn bản không nhận ra, vì vậy phần lớn thành viên Long Đằng lại có giấy chứng nhận thứ hai, hoặc là chứng nhận quốc an, hoặc là chứng nhận cảnh sát. Giấy chứng nhận của Tùy Qua, cũng là hàng thật giá thật.
Vương Khai Tường vừa nhìn dấu chạm nổi phía trên giấy chứng nhận, cũng biết vật này không phải là giả, liền hỏi:
- Vị tiên sinh này, xưng hô như thế nào?
- Ta họ Tùy.
Tùy Qua bình tĩnh nói:
- Vừa rồi ta đã nói, các ngươi đều đã lây dịch bệnh . Cho nên, hiện tại cách ly hắn cũng đã chậm.
- Vậy... làm sao bây giờ?
Vương Khai Tường cũng bắt đầu khẩn trương, trên trán đổ mồ hôi.
- Còn có thể làm gì, đương nhiên là lập tức tiến hành chữa trị.
Tùy Qua bình tĩnh nói.
- Ai tới chữa trị?
Vương Khai Tường nói:
- Nơi này không có bác sĩ, huống chi bệnh viện cũng không có cách nào chữa trị bệnh này.
- Ta chính là bác sĩ, chuyên môn trị liệu những chứng bệnh hiếm gặp.
Tùy Qua nói với Vương Khai Tường:
- Ngươi đi triệu tập những người khác đến đây, kêu mọi người trấn định một chút, lúc này không thể rối loạn. Nếu không, sau hừng sáng, sợ rằng dịch bệnh trên người sẽ phát tác.
- Được, ta đi triệu tập những người khác tới đây.
Vương Khai Tường tâm sự nặng nề nói.
Rất nhanh, những người của tiểu tổ tin tức được nhanh chóng gọi tới.
Lúc này, Tùy Qua đã bắt đầu cho chữa bệnh Từ Kính.
Nghe thấy tất cả mọi người đã lây nhiễm dịch bệnh , ai cũng có tâm sự nặng nề. Nhưng nghe Tùy Qua nói có thể trị liệu, những người này lại không khỏi nửa tin nửa ngờ, bởi vì chuyên gia của bộ y tế, viện khoa học đã tới đây, nhưng cũng không có tin tức tốt ban bố ra ngoài.
Chẳng qua, Lam Lan tràn đầy lòng tin với Tùy Qua, hơn nữa nàng kêu người ta ghi lại quá trình Tùy Qua trị liệu cho Từ Kính.
Trước khi trị liệu, Tùy Qua tiến hành chẩn đoán bệnh cho Từ Kính. Cái gọi là chẩn đoán bệnh, chẳng qua Tùy Qua dùng thần niệm đảo qua, đã hoàn toàn biết rõ tình trạng thân thể của Từ Kính. Bởi vì dịch bệnh phát tác, chức năng tim phổi của Từ Kính nhanh chóng tăng lên, giống như bị đánh thuốc kích thích cực mạnh, cho nên dẫn đến lực lượng thân thể của hắn rất mạnh, nhưng vì chức năng hưng phấn quá mạnh mẽ, làm cho nhịp tim, huyết áp đột nhiên tăng vọt, cả người hoàn toàn rơi vào trạng thái điên cuồng, còn đầu óc lại rơi vào trạng thái hôn mê.
Cũng tức là nói, loại dịch bệnh này khiến cho cơ năng thân thể người bệnh nhanh chóng tăng cường, nhưng cơ năng đại não lại suy thoái. Kể từ đó, hành động của người bệnh hoàn toàn không tự chủ được , chẳng qua thân thể bị vây vào một loại trạng thái bạo tẩu, mất đi khắc chế lý trí , còn đáng sợ hơn dã thú.