Thẩm Quân Lăng nói:
- Mau làm việc cho ta, chuẩn bị cho ta một ổ chim xinh đẹp nhất.
Thẩm Quân Lăng thúc giục nói, hiển nhiên muốn cư trú lâu dài ở đây.
Tùy Qua suy nghĩ một lát, đâm một hạt giống linh thảo vào nhánh cây Thiên Quỳ Mộc, chỉ chốc lát sau, hạt giống này mọc rễ nảy mầm, trở thành một gốc cây ký sinh, nhìn như cây tử đằng. Ngón tay Tùy Qua lại kẹp một cây Cửu Diệp huyền châm tùng, không ngừng đâm lên thân cây, sau đó thân cây cứ dựa theo suy nghĩ của Tùy Qua, bắt đầu quấn quanh, giống như xuân tằm nhả tơ, tạo thành một sào huyệt tinh xảo.
Sào huyệt này có hình trứng, ngoại hình vô cùng mượt mà, giống như hàng mỹ nghệ do con người bện thành. Hơn nữa, trong sào huyệt còn có một cửa nhỏ, nhẹ nhàng kéo ra có thể tiến vào.
Mặc dù vẫn có chút đơn giản, nhưng lại không có cảm giác đơn sơ, hơn nữa sinh ra một loại mỹ cảm tự nhiên.
- Ừ, cũng không tệ lắm.
Thẩm Quân Lăng cười nói:
- Xem ra tài nghệ trang trí của ngươi cũng không tệ lắm.
- Đương nhiên rồi.
Tùy Qua nói:
- Sau khi đi vào, ngươi rất nhanh sẽ phát hiện ra chỗ bất đồng.
Thẩm Quân Lăng đi vào, sau đó kinh ngạc nói:
- Hình như cũng không có gì bất đồng?
- Lập tức ngươi sẽ thấy được.
Tùy Qua lại đâm Cửu diệp huyền châm tùng lên gốc cây, nhất thời phía trên cây tử đằng mọc ra phiến lá màu xanh biếc, mặc dù phiến lá không nhiều lắm, nhưng khi ánh sáng phía ngoài chiếu vào, lại sinh ra một loại cảm giác quang ảnh sặc sỡ.
- Chuyện này là thế nào?
Thẩm Quân Lăng kinh ngạc nói:
- Tại sao có nhiều bóng dáng lá cây như vậy?
- Nha đầu, cái này gọi là ảnh mộc, nhất diệp bách ảnh.
Tùy Qua cười nói:
- Rốt cuộc ngươi đã biết chỗ bất đồng rồi chứ.
- Quả nhiên là bất đồng.
Thẩm Quân Lăng gật đầu:
- Nhưng nhìn vẻ mặt của ngươi, có lẽ chỗ bất đồng không chỉ có như vậy?
- Đương nhiên.
Tùy Qua nói:
- Ánh sáng bên ngoài khiến phiến lá này quang ảnh sặc sỡ, coi như một cảnh trí. Ngoài ra, sau khi ảnh mộc này nở hoa, sẽ sáng lên, vào ban đêm thoạt nhìn giống như sao sáng.
- Thần kỳ như thế sao?
- Nếu không phải thần kỳ, làm sao thể hiện được bản lãnh của ta?
Tùy Qua mỉm cười nói:
- Vui vẻ nhận thức đi, bây giờ ta phải rời đi.
- Được.
Thẩm Quân Lăng gật đầu.
- Ngươi không lưu ta lại sao?
Tùy Qua vốn đã đi ra ngoài, không nhịn được quay đầu lại hỏi.
- Đừng tưởng ta không biết tâm tư xấu xa trong lòng ngươi, nhưng ngươi đừng suy nghĩ, ta sẽ không làm cái gì với phân thân của ngươi đâu. Chào!
Thẩm Quân Lăng phất phất tay về phía Tùy Qua, hoàn toàn nhìn thấu ý đồ của hắn.
- Cái gì? Ngươi muốn ta liên lạc với Hathaway, ngươi muốn nói chuyện làm ăn với cô ta!
Tang Thiên kinh hãi nhìn Tùy Qua, hắn không ngờ lần này Tùy Qua tìm hắn, lại vì chuyện như vậy.
Đối với Tang Thiên và cả Long Đằng mà nói, Hathaway hiển nhiên là địch nhân, địch nhân vĩnh hằng!
Tùy Qua lại muốn nói chuyện làm ăn với địch nhân, Tang Thiên đương nhiên là cảm thấy bất mãn.
- Tang lão Đại, ngươi yên tâm, ta nói chuyện làm ăn với Hathaway, chắc chắn sẽ không bán đứng Long Đằng.
Tùy Qua nói:
- Huống chi, ta thật sự cần gặp mặt Hathaway.
- Ngươi không phải bị nữ ma đầu này mê hoặc rồi chứ?
Tang Thiên hoảng sợ nói.
- Yên tâm đi, Tang lão Đại, ta tìm cô ta, tuyệt đối không phải vì bị nàng mê hoặc.
Tùy Qua nói:
- Chuyện này….ta sẽ nói thẳng. Lúc trước ta đã giao dịch với cô ta một lần, hơn nữa cũng không có cách nào, bởi vì trong tay cô ta nắm nhược điểm của ta.
Tùy Qua đại khái kể lại chuyện Hathaway và Chu Huyền Dã cho Tang Thiên nghe.
- Cha mẹ nó!
Tang Thiên nghe xong, vô cùng kinh hãi:
- Ngươi. . . Ngươi lại dám giết chết người của Côn Luân Tông, hơn nữa còn là Thái thượng trưởng lão!
- Có gì không dám?
Tùy Qua nói:
- Dù sao, giữa chúng ta và Ẩn Thế tông môn, sớm muộn sẽ có giao chiến. Những người này, đều là loại tiểu nhân vì tư lợi, không thể chỉ nhìn bọn họ hống hách ngang ngược, huống chi lúc ấy Chu Huyền Dã nói rõ muốn giết chết ta, sau đó cướp đoạt thứ trên người ta, hắn bị ta giết cũng là đáng đời!
- Ta dĩ nhiên biết hắn đáng đời, cũng biết huynh đệ ngươi là chủ trì chánh nghĩa.
Tang Thiên lo lắng nói:
- Nhưng, người của Côn Luân Tông sẽ không nghĩ như vậy. Côn Luân Tông là lai lịch thế nào, chúng ta cũng rất rõ ràng, hơn nữa đối phương còn là một Thái thượng trưởng lão. Lão đệ, ngươi nhất định phải vô cùng cẩn thận!
- Không sai, cho nên ta phải giao dịch với Hathaway.
Tùy Qua nói:
- Nữ nhân này bắt được bím tóc của ta, cho nên ta chỉ có thể giao dịch với cô ta, giao Nguyên Thần và pháp bảo bổn mạng của Chu Huyền Dã cho cô ta, sau đó cô ta cũng không tới Côn Luân Tông tố cáo ta.
- Khoản giao dịch này, chẳng lẽ không phải ngươi quá thua thiệt?
Tang Thiên tỏ vẻ đáng tiếc.
- Thật ra cũng không phải hoàn toàn thua thiệt.
Tùy Qua nói:
- Ta còn yêu cầu lấy một ống máu tươi của nàng!
- Một ống máu tươi?
Tang Thiên nói:
- Ngươi lấy máu tươi của nữ ma đầu này làm gì? Chẳng lẽ, ngươi thích thưởng thức máu thiên sứ sao? Hay là máu Thiên Sứ có thể đề thăng công lực, tăng cường năng lực nam nhân của ngươi?
- Tang lão Đại, ta thật sự hi vọng điều ngươi nói là sự thật.
Tùy Qua cười khổ nói:
- Nhưng máu Thiên Sứ cũng không phải thần dược chữa bách bệnh , mà có cách dùng khác, ta chỉ muốn nghiên cứu một chút dược tính của Thần Ma Chi Thi trong huyết thống Thiên Sứ, sau đó nghĩ biện pháp cho chúng ta sử dụng.
- Lão đệ, không ngờ ngươi có dụng tâm như vậy, xem ra ta đã hiểu lầm ngươi rồi.
Tang Thiên mỉm cười nói.
- Tang lão Đại yên tâm, ta chắc chắn sẽ không làm chuyện bán nước và bán đứng huynh đệ!
- Nói nhảm, ta biết ngươi sẽ không làm như vậy, chẳng qua chỉ nói giỡn mà thôi.
Tang Thiên cười nói:
- Thật ra, ta đối với Hathaway, ta vừa hận cũng vừa kính phục. Cô ta và Vinh Diệu quân đoàn quả thực chính là tử địch của Long Đằng, từ điểm này ta đương nhiên hận cô ta. Nhưng một phương diện khác, nữ nhân này có thể đề thăng tu vi lên cảnh giới như vậy, thậm chí vượt qua những nam nhân Long Đằng chúng ta, chỉ từ điểm này lên, ta vẫn bội phục cô ta. Hơn nữa, người của Vinh Diệu quân đoàn đều là một đám phần tử cuồng vọng háo chiến, cô ta có thể trở thành quân đoàn trưởng, đây cũng không phải chuyện người bình thường có thể làm được.
- Thật không ngờ, Tang lão Đại ngươi còn kính phục nữ nhân này.
Tùy Qua cười cười.
- Chuyện này không phải nói giỡn.
Tang Thiên nghiêm nghị nói:
- Địch nhân là địch nhân, cho dù ta bội phục cô ta, cô ta vẫn là địch nhân của ta. Nhưng lão đệ, ngươi muốn giao dịch với cô ta, vẫn phải vô cùng cẩn thận, chớ bị cô ta bán đứng.
- Cái này ngươi cứ yên tâm, người muốn bán đứng ta, còn chưa xuất hiện.
Tùy Qua cười nói:
- Còn nữa, lần này trong tay ta, còn đang nắm nhược điểm của Hathaway và Vinh Diệu quân đoàn.
- A, ngươi bắt được nhược điểm của cô ta và Vinh Diệu quân đoàn?
Tang Thiên kinh ngạc nói.