Tùy Qua cười vui vẻ, hắn không ngờ có thể dùng Tiểu Ngân Trùng để giữ thể diện như vậy:
- Nói như vậy, ngài chính là người bịt mặt hôm trước xuất thủ với tôi, khó trách tôi có cảm giác đã từng quen biết.
- Chính là Tống mỗ.
Tống Thiên Húc cũng không phủ nhận:
- Hi vọng Tùy tiên sinh không trách tội, nếu không, tôi thật sự không cách nào tin rằng Tùy tiên sinh có đáng giá để Tống gia chúng tôi dựa vào hay không.
- Vậy ngài cảm thấy tôi sẽ trách tội sao?
Tùy Qua đang cầm chén trà, ngẩng đầu nhìn trời, lơ đãng hỏi.
- Cái này...
Tống Thiên Húc thật sự không biết nên trả lời như thế nào.
Còn Tùy Qua đồng học, cũng chỉ tự nhiên uống trà, cũng không vội nhắn nhủ cái gì với Tống Thiên Húc.
Chơi thâm trầm.
Đây là thủ đoạn cấp trên thường dùng.
Bọn họ thích người khác suy đoán tâm tư của mình, nhưng lại không chỉ ra.
Tống Thiên Húc và Tống Lập Hào, không khỏi có chút lo sợ bất an.
Nếu là lúc trước, Tống gia còn có hiệp hội “che chở”, có lẽ bọn họ không cần quá quan tâm đến suy nghĩ của Tùy Qua. Nhưng bây giờ bọn họ đã quyết định từ bỏ hiệp hội, suy nghĩ của Tùy Qua đương nhiên vô cùng trọng yếu rồi. Nếu Tùy Qua không chấp nhận bọn họ, hơn nữa còn truyền tin bọn họ muốn theo hắn, như vậy căn bản không cần Tùy Qua làm gì, người của hiệp hội sẽ trực tiếp giết chết Tống gia bọn họ.
Một hồi lâu, Tùy Qua mới nói:
- Thật ra, với thực lực của tôi, căn bản không cần Tống gia các ngươi gia nhập. Dù sao, nếu tôi muốn làm ăn, Thẩm gia cũng là một lựa chọn tốt. Huống chi, nếu tôi đón nhận các ngươi, tất nhiên sẽ trực tiếp ra mặt đối đầu với hiệp hội.
Đây là lời nói thật.
Tống Thiên Húc cảm giác không ổn, vội vàng nói:
- Cho dù ngài không trực diện đối địch với hiệp hội, với dã tâm của đám nguyên lão hiệp hội, tất nhiên cũng không cho phép ngài tồn tại. Nếu không, bọn họ cần gì phái chúng tôi đi dò xét lai lịch của ngài, đúng không?
- Các nguyên lão của hiệp hội muốn tất cả dược vật của Hoa Hạ, nhất là nắm trong tay linh dược. Thông qua quyền kiểm soát linh dược cùng những dược vật khác, bọn họ không chỉ có thể nắm trong tay người của thế tục, hơn nữa cũng có thể nắm trong tay những gia tộc tu hành như chúng tôi. Còn ngài lại dùng một số lượng lớn linh dược trên người người bình thường, đây là chuyện bọn họ tuyệt đối không thể cho phép!
Tống Thiên Húc vội kêu lên:
- Cho nên, người của hiệp hội, sớm muộn cũng sẽ động thủ với ngài!
- Vậy các vị có thể làm gì cho tôi?
Tùy Qua hỏi.
- Ít nhất, chúng tôi đã từng là thành viên của hiệp hội, ít nhiều cũng biết được một số tình huống của tổ chức này. Hơn nữa, Tống gia chúng tôi cũng có một số bằng hữu tu hành, nếu như ngài cần dùng, tôi cũng có thể tiến cử.
- Bằng hữu?
Tùy Qua cười nhạt:
- Những người gọi là bằng hữu trong giới tu hành, có đáng tin không? Một khi tôi không chấp nhận các vị gia nhập, hiệp hội sẽ khai đao, những bằng hữu đó sẽ giúp Tống gia các người?
Tống Thiên Húc chưa trả lời vấn đề này, bởi vì đây là chuyện không cần nói cũng biết.
Giới tu hành, không có cái gọi là bằng hữu chân chính, tất cả đều xuất phát từ lợi ích.
Cái gọi là bằng hữu, thậm chí có thể vì một viên đan dược mà trở mặt thành thù, thậm chí thọc một đao sau lưng ngươi.
Đối với người trong thế tục, người tu hành lại càng lương bạc.
- Ngài xem, chỗ dùng của Tống gia các người đối với tôi thật sự là rất có hạn.
Tùy Qua cười cười.
Tống Lập Hào và Tống Thiên Húc càng cảm thấy không ổn.
Nếu Tùy Qua không chấp nhận bọn họ gia nhập, như vậy Tống gia thật sự xong đời rồi!
Khi Tống Thiên Húc và Tống Lập Hào sắp tuyệt vọng, Tùy Qua chợt nói:
- Mặc dù chỗ dùng của các vị không lớn, nhưng chỉ cần các vị thật lòng muốn gia nhập, tôi đương nhiên cũng sẽ chấp nhận.
Tống Thiên Húc và Tống Lập Hào nghe lời này, nhất thời mừng rỡ.
Tống Thiên Húc vội vàng nói:
- Tùy tiên sinh yên tâm, chúng tôi chắc chắn là thật tâm gia nhập. Đúng như ngài đã nói, nếu như ngài không chịu tiếp nhận chúng tôi, sau này lại truyền tin tức này ra ngoài, Tống gia chúng tôi chắc chắn xong đời rồi.
Tùy Qua nói:
- Các vị đã đầu phục tôi. Hiện tại, tôi muốn hỏi một chút về chuyện của hiệp hội, hi vọng các vị có thể thành thật trả lời. Nghe nói hiệp hội đã thành lập mấy trăm năm, vì sao lại có thể khiến những thế gia ngàn năm như các người cam nguyện thần phục? Tôi muốn biết tin tức cặn kẽ.
- Tôi chỉ có thể nói những thứ mình biết.
Tống Thiên Húc nói:
- Hiệp hội được thành lập như thế nào, thời gian thành lập chính xác, sợ rằng không có mấy người biết rõ. Tôi chỉ biết, hai trăm năm trước, người của hiệp hội đã tìm tổ tiên Tống gia chúng tôi, sau đó bắt Tống gia chúng tôi hàng năm giao nạp một thành lợi nhuận cho bọn hắn. Ngoài ra, làm thành viên của hiệp hội, khi nhận được thông báo của hiệp hội, có thể tham gia “phường thị” do bọn họ cử hành, tiến hành một số mua bán linh thảo, linh dược.
- Chỉ đơn giản như vậy?
Tùy Qua cau mày nói:
- Tin tức ngài cung cấp, thật ra cũng không sai biệt lắm với những điều tôi biết.
Tống Thiên Húc suy nghĩ một lát, lại nói:
- Theo tôi được biết, thành viên của hiệp hội ít nhất phải có tu vi Tiên Thiên kỳ; thành viên trọng yếu, ít nhất phải có tu vi Trúc Cơ kỳ; thành viên trên trọng yếu, chính là hội nguyên lão, tu vi có lẽ là Kết Đan kỳ, cực kỳ khủng bố.
- Kết Đan kỳ?
Tùy Qua tỏ vẻ khinh thường nói:
- Chỉ là Kết Đan kỳ mà thôi. Nói như vậy, hội nguyên lão chính là người điều khiển thực tế của hiệp hội, trên bọn hắn không có nhân vật lợi hại hơn?
- Có lẽ như vậy.
Tống Thiên Húc nói:
- Những điều chúng tôi biết, đại khái chỉ có như vậy.
- Xem ra, tin tức các người có thể biết, vẫn còn quá ít.
Tùy Qua lộ ra vẻ có chút không cao hứng:
- Những tin tức này đối với tôi mà nói, chỗ dùng thật sự không lớn...Nhưng, dù sao tôi cũng không trông cậy dùng người của Tống gia đi đối phó với hiệp hội. Nhưng, Tống gia các người ở trên mặt trận làm ăn coi như không tệ, tôi còn có thể sử dụng một chút.
Tống Thiên Húc vừa nghe, trong lòng hơi có chút kiên định.
Cho dù làm cỏ đầu tường, trong mắt người khác, cũng nên có giá trị lợi dụng. Nếu không, cỏ đầu tường còn chết nhanh hơn lính hầu.
Tống Thiên Húc không hiểu vì sao Tùy Qua lại cảm thấy hứng thú với chuyện làm ăn thế tục như vậy, nhưng chỉ cần trong mắt Tùy Qua, Tống gia có giá trị lợi dụng, trước mắt coi như là chuyện tốt.
- Tùy tiên sinh, trong chuyện làm ăn, ngài tính toán phối hợp với chúng tôi như thế nào?
Tống Thiên Húc hỏi.
- Chuyện này rất đơn giản.
Tùy Qua nói:
- Công việc làm ăn của hãng dược Tống thị từ nay về sau, do tôi quản lý!
- Cái gì!
Tống Thiên Húc kinh hãi không dứt, cảm thấy Tùy Qua quả thật quá tham lam.
Nói như vậy, không phải là muốn nuốt chửng việc làm ăn của Tống gia sao?
Mặc dù công việc làm ăn của Tống gia không chỉ ở phương diện dược liệu, nhưng thuốc men mới là nền tảng của Tống gia. Tùy Qua vừa mở miệng đã muốn đòi quyền quyết sách của hãng dược Tống thị, chuyện này không khỏi có chút quá đáng.