Lam Lan cười hỏi.
- Không phải.
Tùy Qua ngạo nghễ nói:
- Cảnh giới của tôi là cảnh giới cao nhất!
Nghe lời này, La Văn Uyên và Tôn Thiết Lĩnh không khỏi lộ ra ánh mắt khinh bỉ.
- Cái gì là cảnh giới cao nhất?
Lam Lan hỏi.
- Quyền pháp đại sư theo đuổi cảnh giới chí cao chính là tẩm ngẩm mà đấm chết voi, lù khù vác cái lu chạy, trở lại nguyên trạng.
Tùy Qua vừa chậm rãi nói, vừa triển khai hai tay, bắt chước Thái Cực quyền, khoa tay múa chân. Tùy Qua vốn không biết Thái Cực quyền, nhưng Thiên Biến Tróc Trùng Thủ biến hóa thật sự tinh diệu, bắt chước quyền pháp khác cũng tương đối giống, đây chính là nguyên nhân vì sao Tùy Qua bị "Điều tra tăng" của Thiếu Lâm tự hiểu lầm lấy trộm Niêm Hoa Chỉ của Thiếu Lâm tự. Tóm lại, Tùy Qua triển khai quyền thế, mặc dù chiêu thức không phải là Thái Cực quyền chính tông, nhưng quyền pháp quả nhiên tinh vi ảo diệu, ẩn chứa biến hóa tinh túy, quyền pháp vận chuyển, hoặc ngưng trọng như núi, hoặc nhẹ tựa lông vũ, thật sự rất có khí độ, phong độ của thiếu niên Quyền Sư thiên tài.
- Cảnh giới chí cao của thầy thuốc, cũng là tẩm ngẩm mà đấm chết voi, làm mọi thứ trở về nguyên trạng. Giống như một tờ thuốc cao dán nhỏ bé, mặc dù nhìn như bình thường, không có gì lạ, nhưng nó có thể kéo dài ngàn năm, lưu truyền tới nay, chứng minh bản thân nó ẩn chứa giá trị cực lớn, thậm chí có thể nói là một khối của quý tổ tiên lưu lại cho chúng ta, nếu chúng ta có thể hoàn toàn phát huy giá trị của nó, vậy nó chính là linh đan diệu dược.
Vừa nói, thủ thế của Tùy Qua lại biến đổi, mơ hồ giống như một con phi điểu, ngậm tờ thuốc cao dán từ xa bay tới.
Khi thuốc cao dán xuất hiện, quyền thế bàn tay của Tùy Qua đột nhiên ngừng nghỉ, để cho ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng tụ tập lên tờ thuốc cao dán trên bàn tay hắn. Tùy Qua cười nói:
- Đây chính là thuốc cao dán tôi vừa nghiên cứu chế tạo, Đế Ngọc cao số 2, có quyền độc quyền quốc gia, có kỳ hiệu khôi phục gân cốt, chính là loại thuốc dán chữa khỏi cho Tằng huynh đệ.
- Chuyện phiếm!
La Văn Uyên trước đó bị khí thế của Tùy Qua hù dọa, vẫn không có cơ hội xen mồm, lúc này rốt cuộc tìm được cơ hội.
- Thuốc dạo chính là thuốc rởm!
Tôn Thiết Lĩnh hát đệm nói.
- Xem ra, tiêu điểm của vấn đề hôm nay lại chuyển dời đến thuốc dạo rồi.
Lam Lan nói:
- Tôi nghĩ, người xem nhất định rất tò mò giống như tôi: rút cuộc Tùy Qua đồng học có phải là người bán thuốc dạo, là dược thương vô lương tâm hay không? Cho chúng tôi xem hai vị bệnh nhân khác nói như thế nào.
Lam Lan đã sớm có chuẩn bị.
Rất nhanh, một vị lão thái thái, một thanh niên được mời đến chỗ thu hình.
- Lão thái thái, xin ngài tự giới thiệu về mình.
Lam Lan đi tới bên cạnh lão thái thái, đưa mic cho bà.
- Tôi tên là Vương Thục Tuệ, là một lão thái thái mẹ goá con côi, lúc còn trẻ tay phải của tôi từng bị đả thương, vẫn để lại di chứng, sau này lớn tuổi, tay phải càng không dùng được, mỗi lần làm việc đều run rẩy, đi khám rất nhiều bác sĩ cũng không thấy chuyển biến. Mấy hôm trước, có người đưa cho tôi một tờ thuốc dán, nói là cho tôi sử dụng miễn phí, tôi liền dùng thử, không ngờ thật sự rất tốt! Hiện tại tôi lại có thể xâu kim, thiêu thùa may vá!
Lão thái thái vui vẻ ra mặt nói.
Sau đó, lão thái thái lại nói với Tùy Qua:
- Tiểu tử, nghe nói này thuốc dán đó do cậu chế ra? Cậu đúng là thần y, cám ơn cậu. Tôi nghe nói có người nói xấu tiểu thần y? Rút cuộc là người nào, lão thái thái này mà gặp, nhất định sẽ phun cho hắn một bãi nước miếng!
Tôn Thiết Lĩnh và La Văn Uyên vội cúi đầu, làm như không liên quan.
- Nhân tâm thầy thuốc, đây là chuyện nên làm.
Tùy Qua đồng học biết lúc nào nên khiêm tốn, nói với lão thái thái:
- Bà yên tâm, cho dù bà không nhổ nước bọt vào bọn họ, người khác cũng sẽ nhổ.
- Vậy vị tiên sinh này, tình huống của anh như thế nào?
Lam Lan lại đưa cái mic cho người thanh niên kia.
Thanh niên nhận lấy cái mic, nói:
- Không sợ mọi ngươi chê cười, xem thường, trước kia tôi vốn là một người sống tạm bợ, đã từng ngồi tù, làm côn đồ kiếm ăn. Sau này, khi tôi lại vào tù, có đánh nhau với người trong đó, gân chân bên trái bị người ta chặt đứt. Sau khi ra tù, tôi chính là nửa tàn phế, đi bệnh viện xài mấy vạn đồng, cũng không chữa khỏi, sau này không còn hi vọng, hiện giờ ở đầu đường vá săm lốp, kiếm ít tiền sống qua ngày. Vốn tưởng rằng cuộc đời không còn niềm vui, ngay cả vợ cũng tìm không được, ai ngờ Cường Tử ca tìm được tôi, sau đó tặng tôi bốn tờ thuốc cao dán, tôi cũng chỉ hú họa thử xem thế nào, kết quả không ngờ thuốc cao dán này đúng là thần kỳ! Cô nhìn xem, hiện tại không có chuyện gì rồi, có thể chạy có thể nhảy, có thể tìm lại thể diện rồi. Tùy tiên sinh, thật sự cám ơn anh.
- Đừng khách khí, dù sao tiền thuốc dán, tôi đã kêu Cường Tử đưa cho tôi.
Tùy Qua cười nói.
Sự việc biến thành như vậy, La Văn Uyên và Tôn Thiết Lĩnh không khỏi luống cuống.
Nếu chỉ là một người, còn có thể nói là bán thuốc rởm, nhưng hiện tại lại xuất hiện những ba người, vậy phải làm sao?
Hơn nữa, hai người trước, rõ ràng là bệnh cũ lâu ngày, nhất định có ghi chép chữa bệnh!
Quả nhiên, Lam Lan nhạy cảm nhận ra sơ hở, nói:
- Hai vị, các người đều đã mắc bệnh từ lâu, chắc còn giữ lại những phim chụp, bệnh án trước kia?
Lão thái thái nói:
- Phim chụp, bệnh án, đơn thuốc của tôi đều ở đây.
Người trẻ tuổi nói:
- Tôi không có những thứ đó, nhưng khu phố từng căn cứ vào thương thế của tôi, làm cho tôi một giấy chứng nhận tàn tật, không biết cái này có được tính hay không?
"Chứng cớ" rất nhanh được đưa đến.
Lần này, có phim chụp x-quang, bệnh án của bệnh viện, còn có giấy chứng nhận tàn tệ của chính quyền, Tôn Thiết Lĩnh và La Văn Uyên đương nhiên chỉ có thể á khẩu.
Khí thế liên thủ đối phó Tùy Qua lúc trước đã không còn gì.
Nhưng Tùy Qua đồng học vẫn rất thích đánh rắn giập đầu, cho nên khí thế của hai người này vừa yếu, khí thế của hắn liền lập tức nổi lên.
- Bi ai!
Tùy Qua làm ra vẻ cảm khái, thở dài nói:
- Bệnh viện thành phố Đông Giang, có viện trưởng không đạt được gì, gặp phải sự cố thì trốn tránh trách nhiệm như vậy, không thể không nói là một loại bi ai. Bi ai hơn là, người được gọi là danh y thành phố Đông Giang, đường đường là giáo sư chuyên nghiệp của đại học Đông Đại cũng là hạng người mua danh chuộc tiếng, tên không hợp người. Đây là bi ai của dân chúng thành phố Đông Giang, cũng là bi ai của viện y học Đông Đại chúng tôi! May là, thông qua tiết mục của Lam chủ biên, cho chúng tôi thấy rõ ràng bộ mặt thực sự của hai người này! Bọn họ không chỉ có không có chí tiến thủ, hơn nữa còn chèn ép, thậm chí phỉ báng thầy thuốc ưu tú, nhân tài y học. Phải đứng cùng sân khấu với người như vậy, tôi thật sự cảm thấy sỉ nhục!